Chương 49. Không phải kẻ thù không gặp mặt!
"Quân chưởng môn, chuyện này không phải đùa giỡn, đại hiệp cũng không phải người mà ai cũng có thể mạo danh nha!"
"..."
"Quân chưởng môn, vài ngày nay đều có không ít người mạo danh vị đại hiệp kia, tất cả đều bị thẩm tra, kết quả nhẹ thì một chuyến lao ngục, nặng thì đầu lìa khỏi cổ nha."
"..."
"Quân chưởng môn, ngươi nghe Lý mỗ khuyên một câu chân thành, tốt nhất vẫn là nên trở về đi, đừng có đi phủ thành chủ như thiêu thân lao vào lửa."
"Bạch!!"
Quân Thường Tiếu dừng lại, trầm giọng nói:
"Lý gia chủ, bổn tọa nói lại một lần nữa, Hắc Phong trại chính xác là do ta diệt!"
Lý gia chủ nói:
"Không nói đến thực lực của đại thủ lĩnh Hắc Phong trại mạnh mẽ ra sao, chỉ riêng cứ điểm dễ thủ khó công, Quân chưởng môn diệt người ta một đường như thế nào được?"
"Ta.."
Quân Thường Tiếu trầm mặc, coi như hắn giải thích tê hết cả mồm, cũng không ai sẽ tin tưởng, vậy thì cần gì lãng phí nước bọt cơ chứ.
Lý gia chủ nói:
"Quân chưởng môn, người nhất định phải xuất ra bằng chứng diệt Hắc Phong trại thì mới có thể lĩnh ngàn lượng Hoàng Kim, nếu tự ý làm bậy ở chỗ phủ thành chủ, hại nhiều hơn lợi đó."
Cái này đúng là khuyên ngăn tận tâm tận tình mà.
Mà lại nói, hắn nhận được tin tức rằng gần đây nhiều người mạo danh đại hiệp lĩnh thưởng, khiến thành chủ cảm thấy cực kỳ bực bội, Quân chưởng môn nếu cũng sa vào vết xe đỗ vậy thì lành ít dữ nhiều rồi.
"Ngươi nói cũng có lý."
Quân Thường Tiếu tự hỏi:
"Mình phải làm như thế nào mới có thể xuất ra bằng chứng diệt Hắc Phong trại đây?"
Ngẫm nghĩ một chút, hai mắt hắn dần sáng lên, nói:
"Lý gia chủ, bổn tọa có thể lấy ra bằng chứng."
"Bằng chứng là cái gì?"
"Đừng hỏi nhiều, ngươi cứ dẫn đường là được rồi."
Lý gia chủ nhìn vị chưởng môn nói như chém đinh chặt sắt, có chút bàng hoàng, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ Hắc Phong trại thật sự là do hắn diệt sao? Không thể nào, không có khả năng, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng luôn rồi!"
Phủ thành chủ nằm ở phía cuối đường chính hướng Đông của thành Thanh Dương, là một tòa phủ đệ có chút trang nghiêm, hai bên ngoài cửa đặt hai con tượng sư tử ngồi xổm.
"Quân chưởng môn, chúng ta hay là trở về đi thôi."
Lý gia chủ dẫn Quân Thường Tiếu đến đây, vẫn còn dư sức lực khuyên nhủ thêm vài câu.
Quân Thường Tiếu không màng đến hắn nữa, bước chân nhanh chóng hướng cửa phủ thành chủ đi đến.
"Đứng lại đó."
Một tên Đái Đao Hộ vệ giơ tay, quát lớn:
"Người đến mau xưng danh."
Quân Thường Tiếu gác tay sau người, nói:
"Ngươi mau đi thông báo cho thành chủ, chưởng môn Thiết Cốt phái đến nhà chơi."
Lý gia chủ đứng ở phía xa nghe xong, trong lòng buông lỏng nói:
"Quân chưởng môn không nói là mình đến lĩnh thưởng, làm hù chết ta rồi, vừa rồi chưởng môn chỉ là nói đùa mà thôi."
Hắn nghĩ vậy cũng đúng thôi.
Thân là người đứng đầu một môn phái, mạo danh chuyện mà mình không làm, đây không chỉ lừa đảo, mà còn làm mất thân phận nữa nha.
"Ngươi chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái?"
Đái Đao Hộ Vệ khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng, nói:
"Thành chủ đại nhân có quy định, tất cả môn phái dưới cấp bậc bát lưu đều không gặp, trừ phi có thư mời."
Quân Thường Tiếu khẽ nhíu mày.
Một tên hộ vệ canh cổng cũng biết không coi ai ra gì, cuộc sống đúng là khắc nghiệt mà.
"Xoát!"
Hắn đem tờ thông báo đưa ra, bình thản nói:
"Ngươi vào thông báo cho thành chủ biết Quân mỗ đến nhận tiền thưởng diệt tặc."
Lý gia chủ kinh ngạc thốt lên:
"Quân chưởng môn từ khi nào đem tờ thông báo lấy xuống rồi!"
Hắn không nhìn thấy, võ giả ở ngã ba đường cũng không có phát hiện ra, Quân Thường Tiếu rời đi một lúc về sau, bọn hắn mới ý thức tờ thông báo không cánh mà bay mất tích!
Đái Đao Hộ Vệ khó có thể tin nói:
"Hắc Phong trại chính là ngươi diệt hả?"
"Nói nhảm nhiều quá"
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: "Ngươi mau đi thông báo nhanh lên."
Đái Đao Hộ Vệ cười lạnh nói:
"Tiểu tử, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, một khi ta vào trong bẩm báo, chính là một vé thăm ngục đang chờ ngươi đấy."
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Không cần ngươi bận nhọc quan tâm."
Đái Đao Hộ Vệ liên tục lắc đầu nói:
"Chó mèo đâu ra đến mạo danh đại hiệp, dù sao cũng có thể thông cảm, đường đường chưởng môn một môn phái cũng bần cùng sinh đạo tặc thế này, thật sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt nha."
Trong lúc hắn nói chuyện, đã xoay người vào trong bẩm báo.
Rất lâu sau đó, hắn đi trở lại nói:
"Ngươi vào đi."
Quân Thường Tiếu cất bước tiến vào, vừa thoáng qua người trước, thấp giọng nói nhỏ:
"Ngươi biết vì cái gì người ta gọi là chó giữ nhà không? Chính là có cặp mắt chó dùng để nhìn nhận người khác đấy."
"Ngươi..."
Đái Đao Hộ Vệ trợn mắt nhìn.
Quân Thường Tiếu vung tay áo đi qua, nói:
"Làm một người giữ cửa không phải rất tốt hay sao, cớ sao nhất định phải làm chó giữ nhà cơ chứ."
"Tên khốn đáng chết."
Đái Đao Hộ Vệ nổi cơn giận, chỉ trong chớp mắt hắn lại cười nói:
"Ngươi lập tức sẽ được thưởng thức cơm tù, không biết sống chết còn có tâm tư châm chọc lão tử."
Quân Thường Tiếu đi vào phủ đệ.
Ngoại viện phủ thành chủ so với Thiết Cốt phái chỉ lớn chứ không nhỏ, các loại gạch đá nhìn sơ cũng biết là vật liệu đá cao cấp, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề.
Phía trước có một sân luyện võ, hai bên phòng nhỏ xây tầng cao chót vót, lộng lẫy nguy nga không chỗ chê.
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, tự nhủ với lòng nói:
"Ta về sau có tiền, nhất định phải trùng tu môn phái so với phủ thành chủ phải càng tráng lệ mới được."
"Rất có chí lớn nha."
Phía trước đại sảnh, một người trung niên đi ra.
Trên người mặc bộ trang phục xa hoa, oai phong lẫm liệt, quanh thân tỏa ra khí tức của người cầm quyền.
Trên đường đến đây, Quân Thường Tiếu biết được một chút tướng mạo từ trong miệng Lý gia chủ, lập tức chắp tay nói:
"Quân Thường Tiếu chưởng môn Thiết Cốt phái, xin ra mắt Tạ thành chủ."
"Khà khà."
Tạ thành chủ cởi mở cười nói:
"Trong sự kiện ‘Bách tông chiêu mộ’ diễn ra tháng trước, bản thành chủ có nghe một chút danh tiếng của ngươi, nhưng lúc ấy lại trong thời điểm bế quan, cho nên không thể mời Quân chưởng môn đến ghé thăm phủ đệ, cảm thấy có chút đáng tiếc nha."
Tạ thành chủ nhìn như ăn nói hiền hoà, bất quá khiến cho Quân Thường Tiếu mang đến áp lực, sau đó thầm nghĩ:
"Hắn thực lực mạnh đến mức nào?"
Hệ thống nói:
"Cao hơn cả trưởng lão Thương Sơn phái."
"Võ Tông sao?"
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Khó trách áp lực lại lớn đến như thế."
Tạ thành chủ nghiêng người, cười nói:
"Quân chưởng môn, mời vào."
Quân Thường Tiếu đi vào đại sảnh, chân còn chưa đứng vững, đã cảm nhận được hai đạo ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn lấy mình.
Nhìn qua, hắn thấy hai bên lệch ghế cao một chút, có hai tên nhìn như trung niên ngồi hai bên.
"Quân chưởng môn."
Tạ thành chủ ngồi bên trên giới thiệu nói:
"Hai vị này là trưởng lão Linh Tuyền Tông, bên phải là Vi Nhất Ai, bên trái là Vi Nhất Lạc."
"Con em nó."
Quân Thường Tiếu âm thầm nói đến một câu, sau đó chắp tay cười nói:
"Thì ra là hai vị trưởng lão Linh Tuyền Tông, nghe danh đã lâu."
"Hừ."
Vi Nhất Lạc cùng Vi Nhất Ai hừ lạnh một tiếng.
Tứ đệ bị tiểu tử này chém rụng một cánh tay, đương nhiên bọn hắn sẽ không cho đối phương ánh mắt thân thiện.
Quân Thường Tiếu cũng không quá quan tâm, tự mình tìm một cái chỗ rồi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng đánh trên tay vịn, thầm nghĩ:
"Không phải kẻ thù thì không gặp đây mà."
Hai tên trưởng lão Linh Tuyền tông hận hắn, Quân chưởng môn cũng hận cả môn phái kia, dù sao đám đệ tử bị sơn tặc Hắc Phong trại bắt cóc, cũng là do bọn hắn phía sau âm thầm xui khiến.
"Quân chưởng môn. "
Tạ thành chủ cười nói:
"Nghe hộ vệ bẩm báo, ngươi đến đây để lĩnh thưởng đúng không?"
"Không sai."
Quân Thường Tiếu đem tờ thông báo lấy ra.
"Hừ."
Vi Nhất Ai thản nhiên nói:
"Chỉ bằng một chút năng lực của Quân chưởng môn, cũng có thể diệt Hắc Phong trại, có phải ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày không vậy."
"Theo ta thấy, Quân chưởng môn đây là nghèo khó thiếu tiền tiêu vặt, nên mạo danh đến đây nhận thưởng nha."
Vi Nhất Lạc cười nói, trong lời nói đầy vẻ nham hiểm.
Muốn chọc ta ấy hả?
Quân Thường Tiếu đã đến mà không trả lễ thì có chút không hay, bỗng nhiên nghe Tạ thành chủ nói:
"Quân chưởng môn, ngươi có thể chứng minh Hắc Phong trại là do ngươi diệt sao?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta cũng không lừa gạt Tạ thành chủ, Quân mỗ lúc ấy một mình đơn độc lên núi, diệt sạch toàn bộ lão đầu của Hắc Phong trại cùng với hơn hai trăm tên sơn tặc, tuy nhiên lúc ấy không có người chứng kiến."
Sắc mặt Tạ thành chủ càng nghe càng đen.
Bình thường võ giả đến lĩnh thưởng, đều là trăm lời đổ về một câu giải thích thế này, sau đó từng tên bị hắn thẩm tra, kết quả tất cả đều là mạo danh.
"Không ai tận mắt thấy, vậy thì làm sao có thể biết lời ngươi nói là thật hay giả?"
Vi Nhất Ai chắp tay nói:
"Tạ thành chủ, dựa theo sự xem xét của Vi mỗ, tên này quả thực là đến đây mạo danh linh thưởng."
Vi Nhất Lạc đổ thêm dầu vào lửa nói:
"Đường đường là người đứng đầu một phái, vậy mà làm ra chuyện để người trong giang hồ khinh thường cười chê, thật là ném sạch mặt mũi của liên minh Bách tông chúng ta."
"Hai tên đần độn dốt nát."
Quân Thường Tiếu nhỏ giọng nói.
"Ba!"
Vi Nhất Ai và Vi Nhất Lạc đồng thời đập tay vịn, giận dữ nói:
"Tiểu tử, ngươi có ngon lặp lại lần nữa!"
Quân Thường Tiếu không quan tâm đến bọn hắn, cười nói:
"Tạ thành chủ, Quân mỗ tuy không thể đem ra người làm chứng cho mình, nhưng ta có thể xuất ra một vật để chứng minh."
Tạ thành chủ nói:
"Vật gì?"
Quân Thường Tiếu búng tay một cái, một thanh trường đao nặng nề bỗng dưng rơi xuống trước người, bên trên mặt đao có khắc có thanh sắc rồng lượn như thật.
Tạ thành chủ thấy thế, kinh ngạc nói:
"Thanh Long Thế Đao của Chu Thiên Bá!"