Chương 59: Đánh bại Ninh Phong
“Ninh Phong rõ ràng nuốt bạo linh đan, thật hèn hạ! Xem ra Lục Minh sắp thua rồi.” Khán giả xung quanh ai nấy đều lắc đầu thở dài. Nhưng cũng có người nheo mắt cười lạnh.
Vài chiêu sau, Lục Minh càng thêm nguy hiểm, đã rơi vào bước đường cùng.
“Ninh Không, tránh ra!” Trên khán đài, Mục Lan quát lớn, một chưởng đánh thẳng về phía Ninh Không.
“Mục Lan, ngươi là trưởng lão đứng đầu, lẽ nào muốn phạm luật môn phái sao?” Ninh Không quát lại, đón chưởng của Mục Lan.
Cả hai chưởng lực va chạm mạnh mẽ, khán đài chấn động dữ dội, gần như sụp đổ.
“Hèn hạ!” Phong Vũ, Nguyễn Minh Tuệ và những người khác tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng bị Ninh Không ngăn lại.
Trên đài, Ninh Phong tấn công như một cơn lốc, hung bạo vô cùng. Lục Minh vừa đánh vừa lui, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, chăm chú quan sát Ninh Phong, tìm kiếm thời cơ.
“Chết đi! Ha ha, chết đi!” Ninh Phong cười lớn, hoàn toàn áp đảo Lục Minh, vẻ mặt thỏa mãn. “Lục Minh, đồ ti tiện, dám chống đối ta, dám không nể mặt ta, dám liều chết với ta, giờ thì run sợ và hối hận đi!” Ninh Phong tiếp tục cười khoái trá.
“Chính lúc này!” Đột nhiên, mắt Lục Minh sáng lên. Hắn không lùi mà tiến lên, lao thẳng về phía Ninh Phong.
Cùng lúc đó, huyết quang trên người Lục Minh bùng nổ, huyết mạch bộc phát. Đây là lúc Lục Minh mạnh nhất. Hiện tại, huyết mạch của hắn đã đạt cấp độ bốn, khi bộc phát, không chỉ có thể hấp thụ năm phần mười sức công kích của đối thủ, mà sức mạnh bản thân cũng tăng lên bốn phần mười.
Hành động của Lục Minh khiến cả khán đài chấn động. Lục Minh định làm gì? Chẳng lẽ muốn chết sao?
Ninh Phong hơi sững sờ, rồi cười lạnh: “Dù ngươi có mánh khóe gì, ta cũng sẽ nghiền nát ngươi!”
Kiếm khí sắc bén hóa thành bão kiếm khí, lao về phía Lục Minh.
*Oanh!*
Nhưng khi những kiếm khí đó oanh tới, thân thể Lục Minh chỉ run nhẹ, vẫn tiếp tục lao về phía Ninh Phong. Hắn dùng kiếm phải chặn kiếm của Ninh Phong, còn tay trái thì tung ra một quyền mạnh mẽ.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, Ninh Phong thậm chí không kịp phản ứng.
*Phanh!*
Một quyền của Lục Minh oanh thẳng vào đan điền của Ninh Phong. Sức mạnh kinh người ập vào đan điền Ninh Phong, khiến luồng khí xoáy trong đó lay động dữ dội, suýt nữa nổ tung.
Ninh Phong như quả bóng bị đâm thủng, khí tức trên người tuột dốc không phanh. Trong chớp mắt, tu vi của hắn từ Võ Sư thất trọng rớt xuống Võ Sư thất trọng, rồi tiếp tục giảm xuống đến Võ Sư lục trọng đỉnh phong mới dừng lại.
Ninh Phong vốn mới đột phá Võ Sư thất trọng, tu vi chưa ổn định, một quyền này của Lục Minh không chỉ đánh tan chân khí cuồng bạo do bạo linh đan tạo ra, mà còn đánh hắn trở lại nguyên hình, tu vi giảm xuống Võ Sư lục trọng. Nếu không phải chân khí cuồng bạo đã hấp thụ phần nào sức mạnh của cú đấm, thì một quyền này đã có thể phế bỏ tu vi của Ninh Phong.
“A!” Ninh Phong thét lên thảm thiết, thân thể bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất cách đó hơn mười thước, miệng phun máu tươi.
Mục Lan, Phong Vũ, Nguyễn Minh Tuệ, Ninh Không… tất cả mọi người đều sững sờ. Cả khán đài đều sững sờ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, họ thậm chí không kịp phản ứng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ban đầu họ chỉ thấy Lục Minh không lùi mà tiến, lao về phía Ninh Phong, còn nghĩ hắn muốn tự sát. Rồi sau đó, họ chỉ thấy Ninh Phong thét thảm thiết bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
“Phong nhi!” Ninh Không là người đầu tiên tỉnh lại, gào thét.
Ninh Phong giãy giụa đứng dậy, khó tin nhìn Lục Minh, thốt lên: “Ngươi… ngươi sao lại không sao?” Hắn rõ ràng đã đánh trúng Lục Minh, vậy mà y vẫn lành lặn như không có chuyện gì.
“Bây giờ, đến lượt ta!”
Lục Minh cười lạnh, bước tới, một kiếm chém về phía Ninh Phong.
Ninh Phong hoảng hốt, vội giơ kiếm đỡ. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là võ sư lục trọng đỉnh phong, lại còn đang bị thương, làm sao là đối thủ của Lục Minh?
Chỉ một chiêu, Ninh Phong bị đánh bật lui liên tục, miệng phun máu tươi.
“Ninh Phong, ngươi chỉ tu luyện có mấy năm mà muốn ta hối hận? Muốn ta run sợ? Ngươi, còn kém xa lắm! Bây giờ, ta tiễn ngươi lên đường!”
Lục Minh khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, ánh mắt lóe lên sát khí băng lãnh, từng bước tiến về phía Ninh Phong.
“Lớn mật, Lục Minh, dừng tay!”
Trên khán đài, Ninh Không gầm thét.
“Dừng tay?”
Lục Minh liếc Ninh Không, cười lạnh: “Lúc Ninh Phong chiếm ưu thế, ngươi sao không bảo hắn dừng tay? Giờ lại bảo ta dừng tay, đầu óc ngươi có vấn đề à?”
Nói xong, y chẳng thèm để ý đến Ninh Không, lại một kiếm chém về phía Ninh Phong.
Đ-A-N-G…G! Đ-A-N-G…G!…
Ninh Phong gắng sức đỡ vài chiêu, cuối cùng không chịu nổi, toàn thân run rẩy dữ dội, trường kiếm rơi khỏi tay.
“Cha… cha… cứu con!”
Ninh Phong vừa cuồng loạn lùi lại, vừa sợ hãi kêu cứu.
“Lục Minh, ngươi dám ra tay, muốn chết!”
Ninh Không giận dữ gào lên, thân hình như đại bàng lao xuống, hướng Chu Tước đài xông tới.
Nhưng Mục Lan thân hình khẽ động, theo sát phía sau, một chưởng đánh thẳng về phía Ninh Không.
Ninh Không vung chưởng phản kích, hai người trên không trung giao đấu một chưởng.
Oanh!
Một tiếng nổ vang trời dậy đất, kình khí cuồn cuộn, hai người thân hình chấn động, đồng loạt rơi xuống đất.
Rơi xuống đất, Mục Lan khẽ động, chắn trước mặt Ninh Không.
“Mục Lan, tránh ra!”
Ninh Không gầm rú.
Mục Lan cười dịu dàng: “Ninh Không, Chu Tước đài là cuộc chiến sinh tử, người ngoài không được can thiệp, ngươi muốn làm gì? Muốn phá vỡ quy củ sao?”
Ninh Không sắc mặt biến đổi thất thường, suýt chút nữa tức đến phun máu. Đây chính là lời hắn vừa nói với Mục Lan… giờ lại bị Mục Lan nguyên văn trả lại.
“Ta mặc kệ, ngươi tránh ra!”
Ninh Không gầm lên.
“Ninh Không, mặt dày mày dạn như ngươi, mơ tưởng!”
Mục Lan vẫn tập trung khí tức vào Ninh Không. Nhìn khuôn mặt khó coi của Ninh Không, Mục Lan trong lòng vô cùng thoải mái.
Ah!
Lúc này, trên Chu Tước đài, Ninh Phong lại hét thảm một tiếng. Hắn bị Lục Minh một quyền oanh thẳng vào bụng, sức mạnh cuồng bạo làm gãy vài cây xương sườn, Ninh Phong nằm vật xuống đất, miệng phun máu không ngừng.
Lục Minh đạp lên người Ninh Phong, ánh mắt lạnh băng quét qua Ninh Phong.
“Lục Minh, đừng giết ta, ta van cầu ngươi!”
Lúc này, Ninh Phong thật sự sợ hãi, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
“Lục Minh, ngươi dám giết con ta, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi!”
Ninh Không gào thét, muốn xông lên, nhưng bị Mục Lan kiên quyết ngăn cản.
“Lão già, ta chờ đấy!”
Lục Minh cười lạnh, rồi kiếm quang không chút do dự chém xuống.
“Không!”
“Không!”
Ninh Phong và Ninh Không đồng thanh gào thét.
Phốc thử!
Máu bắn tung tóe, máu tươi nhuộm đỏ cả Chu Tước đài.
Ninh Phong ôm chặt cổ họng, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, hối hận và sợ hãi. Rồi ngã xuống Chu Tước đài, tắt thở…