Vạn Giới Pháp Thần

Chương 225: Công việc chính thức...

Lắc đầu mấy cái cho mấy suy nghĩ ngoài lề tan biến, trở lại, Ambrose nói với ông đảo chủ Coriakin:

“Tóm lại, mấy thanh kiếm này dùng để làm gì, khanh cứ nói thực đi, ta và Helios không phải người bình thường giống như Lucy bọn họ.?”

“Vâng, thực ra bảy thanh kiếm kia dùng để phong ấn tạm thời sức mạnh của Cái ác, sư phụ và Alan đã có ước định, Alan sẽ giúp chúng ta.”

Ah… thì ra lần này Lucy ba người được triệu hoán tới Narnia để làm chuyện này, nếu vậy thì thanh kiếm chủ, thanh Seren chính thức.

“Còn thanh kiếm này, là để triệt để phong ấn Cái ác kiếm hắn ngủ say vĩnh viễn.” Coriakin nói với giọng trầm trọng.

“Nếu vậy tại sao khanh không đưa nó cho Lucy mấy người luôn?” Ambrose không hiểu hỏi.

“Thần không thể làm vậy, vì ở đây sư phụ đã có ước định với Alan rồi, công việc của mấy người bọn họ chỉ là đến đảo Ramandu với cái bàn đá của Alan mà thôi. Chuyện còn lại là thuộc về ngài, thưa đức vua.”

“Về ta.”

“Vâng, sư phụ trước khi đi đã dặn đi dặn lại điều này với thần, chỉ có ngài mới phong ấn được ‘Cái ác’ thành công.”

Cái này sao lại tự dưng liên quan tới cậu, Ambrose quả thực không hiểu nổi… chẳng lẽ cậu và Cái ác có mối quan hệ nào đó mà không ai biết.

Trong lòng suy nghĩ thiệt hơn, rồi Ambrose quyết định mạo hiểm, cậu không thể để Cái ác tiếp tục phát triển được, vì thế giới này là căn cơ của cậu, ở đây có thần dân của cậu… và đây cũng là đường lui của Ambrose.

Một lý do khác để Ambrose chấp nhận mạo hiểm vì cậu biết Ẩn sĩ đã đoán trước và sắp xếp mọi chuyện từ một nghìn năm trước… nếu thế thì không có lý do nào ông ta đẩy cậu vào đường chết.

Ambrose giọng nói mang vẻ quyết tâm nói:

“Ta phải làm gì?”

“Vâng, Người cần mang thanh kiếm Seren này tới trung tâm của hòn đảo Bóng tối… ở đó Người sẽ biết mình phải làm gì…”

Ambrose nhìn ông đảo chủ như thể đang đùa cậu, tới trung tâm hòn đảo, xong thì không biết luôn. Coriakin biết điều nhà vua đang nghĩ, nhưng ông không có cách nào, chính sư phụ ông đã nói như vậy.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Ambrose lại nói:

“Ta phải đi một mình sao?”

“Thần...cũng không rõ ràng lắm, nhưng sư phụ không nói gì về điều này…” Coriakin do dự một chút rồi nói.

“Vậy à… Helios, an toàn của ta còn nhờ khanh. Nếu có thể, khanh triệu tập một nửa số Đại hiền giả tới đây, cuộc chiến này không chỉ là của ta… mà là của cả thế giới này.” Ambrose nhìn Helios Đại hiền giả bên cạnh nói.

“Vâng, thần tuân lệnh.” Helios cúi mình nói.

===== Nhật kí của Eustace Lông vịt =====

Ngày 12 tháng Sáu

Thế là đã qua bốn mươi tám giờ trên con ‘tàu quái quỷ’ kể từ khi rời khỏi hòn đảo quái quỷ của mấy sinh vật vô hình, nếu như đây không phải là một cơn ác mộng.



Ít nhất là mặt biển và thời tiết luôn thuận lợi, chuyến đi của tôi ‘khá tốt’, nếu không kẻ tới việc gần như bị một con chuột đánh chết và một lần bị bắt làm nô lệ (tôi không thể nào quên được quãng thời gian tủi nhục đó.)

Suốt một ngày trước đó là quãng thời gian một cơn bão kinh khủng hoành hành (có một điều tốt là tôi không bị say sóng, có lẽ khoảng thời gian dài trên biển khiến tôi thích ứng chăng?).

Những con sóng lớn liên tục chồm lên trước mũi tàu và tôi thấy con tàu suýt bị sóng biển nhấn chìm xuống đáy đến vài lần.

Tất cả những người khác đều giả vờ là không nhận ra điều này hoặc là họ chỉ khoe mẽ, giương vây bởi vì như Harold (bố tôi) đã nói, một trong những tính xấu nhất của bọn người tầm thường là nhắm tịt mắt lại trước sự thật.

Thế mà bọn họ không muốn trở lại, bọn họ đánh liều tính mạng mình (ép buộc tôi mạo hiểm) chỉ vì một câu chuyện trẻ con ngu ngốc: Cái ác trỗi dậy, chúng ta phải ngăn cản nó.

Tôi muốn viết điều này lâu lắm rồi, tới hôm nay mới được viết...

Thật là điên khùng khi đi ra biển trên một cái vật nhỏ tí, lạc hậu như thế này. Không lớn hơn một cái xuồng cứu hộ!!! Và tất nhiên nó hoàn toàn ở trong tình trạng thô sơ, man rợ. Không có sa lông, không radio, không phòng tắm, không có bàn ghế tử tế.

Suốt chiều hôm đầu tiên lên thuyền, tôi bị lôi đi khắp các xó xỉnh và phải chịu trận nghe Caspian khoe khoang con thuyền đồ chơi thảm hại đến mức nực cười của cậu ta, như thể đó là con tàu Queen Mary làm cho bất cứ ai cũng phát điên lên.

Tôi đã cố dạy cho tên này hiểu một con tàu thật sự phải như thế nào nhưng dù có bổ óc cậu ta ra thì cũng chịu, không thể “khai hóa” hắn được.

Edmund và Lucy, tất nhiên, không ủng hộ tôi về mọi phương diện. Tôi cho rằng một đứa con gái nông cạn như Lucy đâu có nhận ra những mối nguy hiểm thật sự, còn Edmund thì bợ đỡ Caspian như tất cả mọi người ở đây.

Đặc biệt - Người ta gọi Caspisn là vua.

Tôi tuyên bố mình là một người “Cộng hòa” thế là cái kẻ tự xưng là vua ấy bèn hỏi lại “Cộng hòa” có nghĩa là gì!

Hắn có vẻ chả biết bất cứ một thứ gì hết. Không cần phải nói rằng tôi bị tống vào một cabin tồi tệ nhất trong tàu, đúng là một gian hầm ngầm trong khi Lucy nghiễm nhiên ngự trong một căn phòng trên boong gần như là một phòng đẹp nếu so với toàn bộ những căn phòng còn lại.

Sau đó con bé lại được chuyển vào trong một cái tủ, chính là một cái tủ. Lần đầu tiên tôi bước chân vào trong đó quả thực rất kinh ngạc… đó quả nhiên là một phép màu.

Nhưng không phải ai cũng được vào trong cái tủ màu nhiệm đó (nể mặt Lucy và Edmund), sau đó tôi mới biết được chủ nhân cái tủ này là một vị vua khác.. mặc dù rất bất mãn với bọn quân chủ chuyên chế nhưng đứng trước cậu ta tôi không dám nói một lời nào bất kính.

Không giống như Caspian, vị vua Ambrose này vô cùng có dáng vẻ của một kẻ đứng đầu - qua cách cử chỉ, giọng nói của Caspian và thuộc tạ của anh ta. Tôi có thể khẳng định Caspian sợ vua Ambrose. Dù nhiều hay ít.

Đặc biệt là Lucy, con bé này nhìn vua Ambrose với cái anh mặt giống hệt bọn con gái não cá vàng ở trường học khi nhìn thấy một nhóm nhạc mới nổi trong vùng.

…..

Ngày 14 tháng Sáu

Cuối cùng cơn bão đã qua đi, sau hai ngày sống chung với nước và gió, tôi nghĩ mình ốm mất… quả đúng là như vậy, chiều xuống, tôi không thể nào bước xuống cái võng của mình được.

Xung quanh, cái bầu không khí ẩm mốc, hôi hám của mọi thứ bị làm cho ướt sùng và không chịu khô trong nhiều ngày. Nhưng không còn cách nào, tôi không thể ngủ ở một nơi tốt hơn.

Đã như vậy, tinh thần của tôi còn bị tra tấn, đã hai đêm tôi không cách nào ngủ trọn giấc, chỉ vì gặp ác mộng, hoặc là vì tiếng hét giữa đêm vắng.

Rất có thể tất cả thuyền viên trên tàu cũng bị như vậy, một vài người không được tốt cho lắm, họ liên tục hét lên vì sợ hãi giữa đêm khuya.

Nhưng đó không phải là điều tệ nhất… thời tiết đã không còn mưa ẩm lại chuyển sang nắng nóng… cả khoang tàu của tôi như một cái hầm, kể cả khi trời tối.

…..

Ngày 15 tháng Sáu

Cuối cùng tôi cũng thấy một hòn đảo, từ xa nó trông khô kiệt như một vùng núi cao ở sa mạc Sha - ha - ra nào đó.

Tôi tin ở đó chẳng có gì ngoài đá và cát, nhưng mấy tên khác lại không tin, bọn chúng viện lý do là sắp cạn kiệt nguồn nước và lương thực, trong khi lòng sĩ diện của chúng cao hơn trời, chúng không muốn ngỏ lời xin vua Ambrose.

Thôi tôi cùng bị gọi lên đảo lên phải dừng bút tại đây… mong không có nguy hiểm nào phía trước.

….

===== Nhật kí của Eustace Lông vịt =====

Lúc này, trong cái tủ của mình, Ambrose đang nhàn nhã ngồi đọc sách, nếu nhìn từ ngoài, thì đứng là như vậy, nhưng trong lòng Ambrose không nhàn nhã một chút nào.

Ngay sau khi rời khỏi đảo của Coriakin, Helios đã dùng ma thuật đặc biệt truyền tin trở lại Thất đại đảo quốc yêu cầu tiếp viện, nhưng đã hai ngày qua không có một chút tin tức nào trả lời.

Đúng lúc này, Helios từ bên ngoài đi vào, nhìn mặt ông trông không được ổn cho lắm… thấy thế Ambrose hỏi:

“Có tin gì à, Helios?

“Vâng, đúng là thần vừa nhận được tin từ Thần điện, nhưng đó không phải tin tốt.”

Ambrose khuôn mặt trầm hẳn xuống, cậu cau mày nói:

“Chuyện gì đã xảy ra?”

====

Gửi bạn đọc,

Dạo này tác lại phải đến trường nên không có nhiều thời gian viết chuyện... Tuy không thể hai ba ngày lại "nổ" chương một lần như trong hè... nhưng cuối tuần tác sẽ nổ tất cả các chương viết được còn lại chưa up trong tuần.

Nếu có anh em nào theo dõi truyện có thể "ém" hàng chờ sáng chủ nhật đọc cũng được. (Giống kiểu anime một tuần ra một tập vậy)

Thời gian "nổ" chương: 7 giờ Sáng Chủ nhật hàng tuần.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.

Thân

Tác

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất