Vạn Giới Pháp Thần

Chương 421: Những nhà sáng lập

Cô gái trước mặt, giống hệt bức tượng trong hang động chứa kho báu của Ravenclaw. Ambrose trợn trừng nhìn cô gái, rồi so sánh với khuôn mặt lọm khọm của bà Ravenclaw cậu thấy ở Hogwarts.

Thiếu nữ này thấy mình bị nhìn chằm chằm, nheo ánh mắt nguy hiểm, giơ tay giơ chân nhí nhảnh nói:

“Nhìn cái gì, không thấy người đẹp bao giờ hả?”

“Khục khục.” Ambrose thấy cách cô gái phản ứng suýt nữa thì sặc chết, hai người này, quá khác nhau… cô gái trước mặt quá tuổi trẻ, trẻ về tuổi tác lẫn trẻ về tâm hồn.

“Ho cái gì…” Cô gái không vui nói, rồi nhìn quanh khuôn mặt lập tức trở lên nghiêm túc vạn lần: 

“Không ngờ bọn chúng lại tấn công nơi này… Quá độc ác.”

Ambrose nghe vậy trong lòng lại vội lên, cậu nói:

“Bọn chúng có thể chưa đi xa… tôi xin phép vị tiểu thư này, đi trước…”

Ambrose xoay người né cô gái này, rồi vội vàng chạy ra ngoài nhà trọ, nhưng chỉ vừa bước qua, cậu đã bị kéo lại. Thiếu nữ tức giận nói:

“Chạy cái gì mà chạy. Bọn chúng sau khi gây án xong trốn từ lâu rồi. Mà anh tên là gì, sao tôi thấy anh quen quen…”

“Ha… không có gì, chắc tiểu thư nhận nhầm người, tôi hôm nay mới làm việc ở đây à. Xin lỗi, cho tôi đi nhờ.”

“Hừm…” Cô gái suy nghĩ một lúc, rồi ồ lên một tiếng. 

Cô chỉ vào mặt Ambrose giọng bất ngờ, vui mừng nói:

“Ta nhớ ra rồi… anh là… ha ha không ngờ ta lại may mắn tới vậy, đi bừa vào một quán trọ mà gặp được một cơ hội to như vậy?”

Mấy ngày trước cô vừa tìm được cái túi, và nghe được tin chủ nhân của nó bị bán cho một ông chủ quán trọ trong thành phố này, vừa tới cái đầu tiên, cô thấy ngày người muốn tìm, làm sao không vui cho được.

“Tôi là ai…” Ambrose khổng hiểu, tò mò hỏi lại. Cậu từ bỏ việc chạy trước rồi, nghe lời cô gái nói chắc có chuyện gì cậu không biết ở đây.

Thiếu nữ cười thần bí, rồi cho tay vào trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ… mà nổi bật trên đó là một chứ ‘K’ cách điệu vàng óng xinh đẹp.

Ambrose lần này trợn mắt há mồm, cậu run giọng nói:

“Nó là của tôi… sao lại có trên người cô.”

“Ha ha… thế nào, lộ chân ngựa ra rồi, vị hoàng tử này… cậu nghĩ trốn được há?” 

Cô gái nhìn Ambrose như một con mồi cực kì ngon lành, đã bắt trong tay và chuẩn bị chén tới nơi rồi.

“Hoàng tử?” Ambrose không tin nói. Cậu vừa từ một nghìn năm trước tới đây xong, làm sao nòi ra một thân phần hoàng tử được, Ambrose lắc đầu nói:

“Xin lỗi, chắc cô nhầm người rồi, nhưng cái túi kia thực sự là của tôi…”

Chỉ là, Ambrose chưa nói hết cậu đã bị cô gái này xông tới bịp mồm lại, một mùi hương nhè nhẹ khiến cả người cậu lặng đi xông vào mũi, cô ta ra hiệu Ambrose im lặng mà nghe ngóng xung quanh.

Bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào ầm ĩ, hiển nhiên có người đã phát hiện ra vụ đại án mạng này. Trong đó, có một giọng nói rõ to:

“Sứ giả đại nhân, chính là chỗ này… bọn chúng vừa mới ở đây thôi…”

“Ừm để ta xem…” Một giọng nói âm u đượm buồn vang lên, chỉ nghe thôi là thấy vị sứ giả này có vẻ không tốt ở chung lắm.

Vị sứ giả nói tiếp:

“Gryffindor thống lĩnh vẫn chưa về sao?”

Ambrose nghe tới đây giật nhảy mình, một danh nhân nữa lại xuất hiện, phù thủy sáng lập nhà Gryffindor… Không lẽ tên sứ giả với giọng nói âm u kia là.

Đúng như Ambrose đoán, sau đó một giây, một giọng cười hào sảng vang lên, rồi một giọng nói hùng hậu từ bên ngoài lên tiếng:

“Salazar… đùng lúc nào cũng có cái vẻ mặt đưa đám như vậy.”

“Gryffindor, bây giờ là lúc chúng ta làm việc, xin mời gọi tôi là ngài sứ giả, hoặc ngài Slytherin…” Giọng âm u bất mãn nói.

“Được rồi. Được rồi. Ngài Slytherin được chưa. Mới lên chức chưa được bao lâu đã lên mặt.” Gryffindor nói mới giọng chẳng đáng. 

“Hừ…” Slytherin hừ lạnh, nhưng Ambrose nghe trong đó không còn vẻ bất mãn mà nhiều là bất đắc dĩ. Ông ta hỏi:

“Có đuổi theo được bọn chúng không?”

Gryffindor nghe vậy giọng nói bay mất vẻ hời hợt, trở lên nghiêm túc hơn:

“Có… chỉ là bọn chúng có người tiếp ứng, tôi không thể làm gì được, lũ này càng ngày càng khó chơi. Nhưng mà…” Nói tới đây, Gryffindor bỗng dừng lại.

“Nhưng mà cái gì?” Slytherin khó chịu lên tiếng.

“Theo tình báo của ta, thì thiếu một tên.” Gryffindor giọng như vớ được của ngon, bảo.

“Thiếu một tên… Người đâu, lục soát toàn bộ khu nhà cho ta?” Slytherin ra lệnh.



Cùng lúc đó, cô thiếu nữ bên cạnh Ambrose đang mải hóng hớt giật bắn mình, dường như cô ta biết hai tên kia và nếu cô bị bọn họ thấy sẽ bị bắt lấy. 

Cô gái giọng nhỏ hết cỡ nói:

“Bọn họ sắp tới đây, trốn mau… không thì nguy.”

Không chờ Ambrose phản ứng, cô gái này kéo cậu chạy ra phía cửa sau - Ambrose nghĩ vậy. Ở đó có hai con ngựa cao lớn, cô gái giành lấy Hermione trên lưng Ambrose nói:

“Biết cưỡi ngựa chứ?”

“Biết.”

“Vậy đi thôi.” 

Cô gái nhảy lên một con ngựa, phóng lên trước, Ambrose thì hơi chệnh choạng trèo lên ngựa, đi sau chậm hơn một nhịp. 

Vừa chạy được một lúc, cậu tò mò ngoái đầu về phía sau, quán trọ lúc này đã bốc cháy dữ dội… trong lòng Ambrose thầm rùng mình một cái. Mọi thứ hôm nay cậu chứng kiến quá vượt ngoài sức tưởng tượng.

Và cô gái xinh đẹp phía trước, thật là Ravenclaw sao? Bà ta trông trẻ hơn Slytherin và Gryffindor rất nhiều, hoặc có thể là em gái, em họ của Ravenaclaw. Nhưng cậu không nghĩ được nhiều hơn nữa, Ambrose mặc cho con ngựa chạy, cậu ngủ mất luôn trên đó.

….

Nhân vật chính bà người chạy mất, chỉ vài giây trước khi cái xác của tên phù thủy áo đen bị tìm thấy, Slytherin và Gryffindor bước tới, khuôn mặt khó coi nhìn cái xác.

“Chết do bị ba nhát kiếm đâm vào người, ba vị trí rất hiểm. Rõ ràng tên đen đủi này bị một vị kiếm sĩ có kiếm thuật cực cao giết…” Gryffindor nói.

“Hừ, thật mất mặt, một phù thủy lại bị một thanh kiếm giết chết.” Slytherin khinh thường nói.

“Đã tra ra thân phận của hắn chưa?”

Một tên phụ tá bước tới nói:

“Thưa ngài sứ giả, đây là con trai út nhà Persionne.”

Gryffindor nghe vậy cau màu nói:

“Nhà Persionne! Như vậy chuyện này phức tạp rồi.”

“Phức tạp gì… Chúng ta điều tra ra một con cá lớn chứ sao? Truyền lệnh của ta, mọi chuyện hôm nay phải giữ bí mật.” Slytherin lạnh nhạt nói.

“Vâng.” xN

Một tên khác vội vàng đi vào nói:

“Thưa, quán trọ này có người còn sống?”

“Hử… lại có người còn sống, là ai?”

“Dạ, một cô bé chín tuổi, và một tên nô lệ mới mua được ba ngày. Chúng ta có cần cho người đuổi theo không ạ?” 

Tên phụ tá cầm lên vung tay, trước mặt đám người hiện lên hai hình ảnh, nếu Ambrose ở đây sẽ nhận ra ngay đó là mình và Hermione.

“Theo thường lệ mà làm?” Slytherin không thèm nhìn nói.

“Vâng.” Tên phụ ta đang định rời đi, thì Gryffindor chen vào:

“Khoan đã.” Ông ta từ này nhìn không rời mắt vào hình ảnh của Hermione, khuôn mặt biến ảo liên tục. Ông nói với Slytherin:

“Không cần đuổi theo. Bọn họ không phải thứ chúng ta có thể động chạm tới.”

Slytherin không hiểu nhìn vị đồng sự, hắn cũng không biết ai có thể đối đầu với Hội đồng. Gryffindor biết bạn thân mình không dễ tin, ông lấy trong túi ra một tờ giây đưa cho Slytherin xem.

Hắn sau khi nhìn coi ngươi lập tức co rụt lại, không biết phải ảo giác không nhưng Slytherin đang đồ mồ hôi lặn, mãi hắn mới bình tĩnh lại:

“Hủy bỏ hành động. Không có người còn sống. Hiểu chưa?”

“Vâng.” xN 

....

Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy thì Ambrose thấy mình đang nằm trong một cái túi ngủ ấp ám, bên cạnh là một đống củi lửa tàn. Một giọng nói trong veo vang lên:

“Anh Ambrose, may quá anh không sao?”

Cảm nhận trên ngực mình một thân hình nho nhỏ đang rung lên rung xuống, biết thế nào Hermione cũng đang khóc, Ambrose ngồi dậy giọng an ủi nói:

“Không sao rồi… chúng ta rời khỏi đó rồi.”

“Nhưng bác Robb… bác ấy hu hu…”

Ambrose nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mặc cô bé trong lòng mình phát tiết nỗi buồn. Một bên thiếu nữ thấy vậy khó chịu quát lên:

“Có im đi khổng hả. Con nhỏ mè nheo kia.”

Hermione giật thót mình một cái, nín ngay lập tức, cô bé chồm tới ôm chặt lấy Ambrose he hé mắt hoảng sợ nhìn sang cô gái đang đi tới:

“Không được lại đây… anh Ambrose… ả ta là phù thủy, cùng bọn với kẻ giết bác Robb. Người xấu.”

Bị Hermione gán mác người xấu, cô gái cắn môi chỉ tay về Hermione mãi mới nói được một câu:

“Giỏi lắm, con nhỏ Muggle kia… mi không biết là ai hôm qua cứu mi, nếu không mi đã chết từ hôm qua rồi.”

Hermione dường như được Ambrose tiếp thêm sức mạnh cô bé phản bác:

“Mụ nói láo. Tối hôm qua anh Ambrose nói là sẽ mang tôi thoát đi an toàn. Không phải là mụ bắt anh Ambrose không thì chúng tôi đã không ở đây.”

Ambrose nhìn Hermione, xem ra cô bé bị ấn tượng rất xấu về phù thủy rồi, không biết cô bé có ngờ anh Ambrose của cô lúc này cũng là một phù thủy.

Nhưng đó không phải chuyện chính, mà là việc tại sao Ambrose hai người lại chết nếu không gặp cô ta, Ambrose hỏi:

“Ý của cô là gì?”

“Hừ… xem ra còn có người thông minh. Bọn họ là người của Hội đồng, bọn họ sẽ xóa sạch mọi dấu vết của cuộc tấn công… nếu bọn họ biết có hai kẻ còn sống nhăn ở đây thì…”

Cô gái hở ra đôi hàm răng trắng muốt, không cần nói cũng biết ý của cô ta là gì rồi.

“Diệt khẩu. Đúng vậy.” Ambrose thầm nghĩ.

Cậu nhớ lại cuộc đối thoại giữa Slytherin và Gryffindor, bọn họ không thèm quan tâm sự sống chết của dân Muggle, chính Gryffindor còn cười được trong cái khung cảnh máu me như vậy. Nhưng khi nghĩ kĩ lại, một giả thuyết hiện ra trong đầu Ambrose.

Chính bọn họ đã dùng quán rượu này như một mồi nhử đam người áo đen xuất hiện, rồi mặc kệ bọn áo đen tàn sát dân Muggle nhắm mục đích nào đó. Có thể là tìm ra hang ổ của bọn chúng.

Ở thời hiện đại cậu sống, Ambrose biết phù thủy rất coi thường Muggle, nhưng không nghĩ tới một nghìn năm trước phù thủy còn không đặt dân muggle vào trong mắt, mạng của bọn họ hoàn toàn không đáng tiền, giết thì giết thôi, miễn là làm sạch sẽ một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất