Vạn Giới Pháp Thần

Chương 500: Bày trò

Mr. Quách bàn tay nắm chặt, nhìn thiếu niên khuôn mặt dửng dưng trước mặt, hắn cố giữ cho nhịp thở mình bình tĩnh.

Từ nửa giờ trước, hắn đã đoán được con trai mình thế nào cũng ăn thiệt thòi, nhưng hắn không ngờ con trai mình lại bị đánh đập dã man như vậy. Tứ chi bị đánh gãy, dập 8 cái xương sườn, toàn bộ xương mặt bị đánh cho biến dạng.

Lúc đó hắn thật sợ, con trai mình có mệnh hệ gì… Đồng thời, Mr. Quách cũng cảnh giác hẳn lên, hắn ta muốn làm rõ chuyện này (Tác: Để có gì báo cáo cho vợ), nhưng không thể quá gay gắt, hắn biết, Hồng Kông bây giờ vẫn thuộc Anh Quốc, mà con trai mình có vẻ đắc tội với một nhân vật lớn của nước này…

Sau khi cân nhắc, Mr. Quách lập tức triệu tập người trong phái đoàn tới, trước nghe rõ chuyện gì đã xảy ra, sau là cùng bàn bạc đối sách.

Chó săn tiểu Lưu được gọi đến, hắn bắt đầu kế lại sự việc từ đầu đến cuối. Nghe đến đoạn Quách thiếu gia chửi mắng người thì cả đám khuôn mặt đều đen lại.

Ai chả biết đám người phương Tây này coi trọng danh dự như thế nào, giống như dân Trung Quốc coi trọng mặt mũi. Nhất là đám quý tộc Anh quốc cổ lão, không hiếm cuộc chiến tranh lãnh địa xảy ra chỉ vì mấy câu nói không hợp lời.

Đã vậy, Quách Ngọc lại dám chửi là người thừa kế gia tộc số 1, số 2 nước Anh. Đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa mà… Đám người đều liếc mắt nhìn lên Mr. Quách chờ xem ông thế định chùi đít con trai mình như thế nào.

Trong đó có một người thẳng thắn nói:

“Quách chủ nhiệm, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng nếu để cho vị thiếu gia người Anh kia bất mãn với chúng ta, thì việc bàn bạc trao trả Hồng Kông sau này chắc chắn bị lực cản không nhỏ.”

“Phải, cuối cùng chúng ta có thể lấy lại được Hồng Kông, nhưng lợi ích thiệt hại là điều không tránh khỏi.”

“Vậy mọi người nghĩ ta phải làm gì… bị người ta đánh tới mặt rồi, Anh lão quốc bọn chúng có danh dự, không lẽ chúng ta không có mặt mũi.”



Đám người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, mỗi người một ý kiến. Phái đoàn này không phải là của riêng một mình Mr. Quách, có rất nhiều tai mắt của nhiều thế lực chính trị phức tạp ở Trung Quốc nhìn chằm chằm.

Mr. Quách tin rằng, nếu ông không giải quyết tốt chuyện của Quách Ngọc, rất có thể chuyến sang Hồng Kông lần này là chuyến công tác ngoại giao nước ngoài cuối cùng. Bao nhiêu công sức cố gắng bao nhiêu năm qua đổ xuống sông xuống biết.

Chính vì vậy, Mr. Quách biết chàng thiếu niên trước mắt đang thách thức mình nhưng không dám phát tác… Trong lòng tức mà không làm gì được, Mr. Quách thầm quyết định thực hiện phương án kia.

Hắn ta không muốn ảnh hưởng Hội nghị hai bên ngày mai, nhưng cũng không muốn bị người nước ngoài coi là kẻ nhu nhược, vì nếu hắn biểu hiện nhu nhược lúc này, thì trên bàn đàm phán sau này, hắn sẽ bị bọn Anh lão chèn ép một đầu.

Mr. Quách muốn dạy cho thằng nhóc trước mặt một bài học, nhưng phải khiến thằng nhóc đó không thể nói ra, và không thể tác động sức ảnh hưởng tới cuộc hội đàm ngày mai.

...

Mr. Quách trong nháy mắt ánh mắt biến hóa không ngừng, ông cười nói:

“Tôi tin con trai tôi đã nhớ kỹ, và tôi cũng nhớ kỹ cậu, cậu Karling.”

“Ồ.” Ambrose trong long có chút hứng thú ‘ồ’ lên một tiếc. Cậu nhìn ra sự biến đổi trong con mắt của lão già trước mặt, trước thì vẻ hận hận, tức tức ẩn giấu, giờ lại như có thể ăn chắc cậu.

Ambrose tò mò không biết vị Mr. Quách này định làm gì. Cậu lại há miệng thử ‘kích’ lão ta một chút:

“Nhớ là tốt, ngài cũng nhớ cũng là tốt. Tốt nhất mang về giảng giải cho vợ con, cháu chắt của ngài biết làm người phải như thế nào…”

“Ngươi.”

Mr. Quách bàn tay run lên chỉ vào mặt Ambrose, nhưng ngay tức khắc thu lại, rồi ông ta cắn răng nhẹ nhàng nói:

“Vâng, tôi biết. Tôi đến đây là đề hòa giải chuyện này, đứa nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta người lớn không chấp nhặt chúng nó.”

Mr. Quách hạ thấp con trai mình, lại nâng Ambrose bằng vai vế với hắn. Ambrose lặng lẽ lơ đãng một lúc không nói gì, rồi cậu bật ra một lời: “Trẻ nhỏ thì phải dạy.”

Và chờ đợi tiếp lão họ Quách kia sẽ ứng đối ra sao. Đây coi như là một trò tiêu khiển nho nho của Ambrose.

Rồi bỗng chợt, xung quanh Ambrose bị bao phủ bởi một cỗ lực lượng vô hình, mấy vị Hiền giả phía sau lập tức cảnh giác nhìn xung quanh. Rồng nhỏ Eulalia đang đang mải đánh chén bữa tối cũng ngó đầu quay về phía này, cô bé hai mắt lấp lánh như khám phá ra điều gì thú vị lắm.

Ambrose càng hứng thú, tặc lưỡi hai cái, đây không lẽ là thủ đoạn của Mr. Quách trước mặt, cũng không cần chờ lâu thì trong tai Ambrose vang lên giọng nói ám chỉ:

“Tất cả phải nghe theo lời Quách chủ nhiệm.”

“Tất cả phải nghe theo lời Quách chủ nhiệm.”

“Tất cả phải nghe theo lời Quách chủ nhiệm.”

...

Ambrose nghe vậy, con mắt hơi nhíu lại, cảm nhận và phân tích nói:

“Đây không phải ma lực chính cống, một kiểu biến thể ma lực cấp thấp hơn nhiều, nó có vẻ khá lợi hại hơn khi tu vi còn thấp nhưng khi càng tu luyện thì càng có nguy hiểm… Không lẽ đây là thứ mà giới siêu nhiên Trung Quốc tu luyện.”

Bên ngoài, Mr. Quách thấy Ambrose đăm chiêu, trong lòng thầm vui sướng, gào thét: “Thẳng lỏi, mày trúng chiêu rồi, để xem ta chỉnh ngươi thế nào.”

Mr. Quách hắng giọng mấy cái, rồi nói với Ambrose, giọng nói bên ngoài này nghe bình thường, nhưng trong đầu Ambrose lại trở lên vô cùng có sức ảnh hưởng:

“Cậu Karling, cậu là người lớn, dạy bảo trẻ con là chuyện đương nhiên, nhưng không phải bạo lực như vậy, cậu nên xin lỗi thằng bé tránh gây tổn thương nó… Dạy trẻ là một nghệ thuật, chứ không phải dùng roi dùng vọt.”

Mr. Quách biểu hiện như một nhà giáo vĩ đại, hết mình cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, đang cố gắng thay đổi cách dạy con cái theo kiểu thời đại mới, trong sự vô vọng vì cha mẹ ai cũng không nghe theo.

Trong lòng hắn hớn hở như đốt pháo:

“Hừ, ngươi tưởng trở thành đồng vai phải lứa với ta, hơn con trai ta một cấp là tốt lắm hả. Ha ha… làm bậc cha chú lại cúi đầu xin lỗi bậc con bậc cháu mình. Hay hay… ta sẽ để ngươi nhớ lời xin lỗi ngày hôm nay. Để ngươi mất hết danh dự, rồi cút về Anh Quốc đi…”

Mr. Quách biết một truyền thống cực kỳ đặc biệt và lâu đời ở xứ Wales - nơi Ambrose đang sống. Ở đó biểu hiện sự cực độ đến cực đoan phân quyền vai vế trong gia tộc. Nếu một người bậc cha chú phải cúi đầu nhận lỗi trước con cháu, thừa nhận mình sai thì người đó sẽ mất hết danh sự trong gia tộc.

Mà muốn có lại được danh dự đã mất thì buộc phải lập vô số công lao cho gia tộc mới được, hơn nữa còn muốn người con cháu mà được xin lỗi kia công nhận.

Nghe có vẻ hơi mang tính chủ quan, nhưng tất cả việc này đều được người lớn tuổi nhất trong gia tộc giám sát, phán xử, can thiệp ngay nếu có ai cố tình phá luật.

Đây là một truyền thống hết sức đặc thù, mang lại sự công bằng trong việc điều hành một gia tộc, nếu người trên cậy già lên mặt có hình hãm hại con cháu (khác trực hệ), đối xử không công bằng,... thì vị con cháu kia có thể thông qua gia tộc để đánh mặt, bắt tên cậy già kia xin lỗi.

Lúc này, tạo lên một sự công bằng công chính ác liệt, người vế trên không dám muốn làm gì thì làm, còn người trẻ có thể vừa nghe lệnh, lại vừa không sợ bị ‘đặc thù’ đối xử, công bằng cạnh tranh giành quyền nói chuyện trong gia tộc.

Còn việc người lớn tuổi nhất kia không công bằng, điều này rất khó xảy ra, vì muốn ở được vị trí này phải hoàn thành vô số tập tục cổ xưa của gia tộc, và những yêu cầu tôn giáo khác trong vòng hơn mười năm cách ly với gia tộc của mình.

...

Trở lại hiện trường.

Xung quanh, tất cả quan khách thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm.

Tự nói: ‘Chuyện gì vậy, tôi tưởng Mr. Quách muốn thay con xin lỗi chứ, ai lại để cậu chủ Karling xin lỗi. Lão họ Quách kia đầu có bị lừa đá không…’

Mr. Quách nói xong, không hề để ý ánh mắt mọi người nhìn lão như đang nhìn thằng ngu ảo tưởng sức mạnh, lão ta hừ lạnh trong lòng: “Các ngươi chờ xem.”

Rồi hắn bàn tay đưa ra sau ra dấu với ai đó. Làm xong, Mr. Quách tiếp tục nói:

“Cậu Karling, con chờ gì nữa, xin lỗi con trai tôi và bắt tay giảng hòa.”

Mr. Quách nói rồi chăm chú nhìn Ambrose, một giây sau, lão thấy Ambrose vẫn cau mày suy tư đứng đó, 5 giây sau, Ambrose vẫn đứng đó, không có dấu hiệu động đậy… Trong lòng Mả. Quách bỗng cảm thấy không ổn.

Tay phía sau của lão điên cuồng khua động, đám thương nhân xung quanh bây giờ đã xì xào thành tiếng:

“Họ Quách kia không phải lên cơn động kinh chứ, tay hắn gật gật liên hồi kìa.”

“Ai biết được. Chắc là vậy rồi, nhìn mặt hắn càng ngày càng đen kìa.”

“Đúng thế, nhìn xem, con trai hắn bỗng dưng chạy tới chửi người khách như chó điên cắn người, con đã vậy thì cha thế nào? Người ta nói cha nào con đấy, thì con nào thì cha cũng chả khác mấy, không trách, cha bị động kinh thì con bình thường sao được.”

“Đồng ý.”

“Nhất trí.”

“Không phải đối.”



Mr. Quách khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, tình huống này không theo kế hoạch a, thằng nhóc kia sao không bị làm sao. Mr. Quách cố thử lại một lần nữa, lần này nói to hơn:

“Cậu Karling, nhanh xin lỗi con trai tôi.”

Ambrose giờ mới phản ứng, nhưng phản ứng của cậu khiến Mr. Quách suýt thì sặc máu chết:

“Ah… Cái gì.” Ambrose hai mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi tỉnh ngộ cười như không phải cười nói:

“Mr. Quách, ngài có chỗ nào không bình thường không, ở đây ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Ai cũng biết người cần xin lỗi là ai. Tôi rất nghi ngờ về trí thông minh của ngài.”

Nói rồi, Ambrose hơi liếc vị Đại hiền giả hộ vệ, miệng mấp máy: “Xử nó.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất