Chương 110: Kế Hoạch Đạt Được Phân Vị Thượng Đẳng Thất Bại?
Tô Vũ bật cười, lắc đầu bảo: "Không phải, ta nghe xong rất nhanh, hẳn là được điểm tối đa. Sau đó ta đi sát hạch Khai Nguyên lục trọng cùng thất trọng, lấy được 80 điểm, sau đó lại thi ngự thú, hẳn là cũng được 50 điểm, cho nên ta thi hơn ngươi hai môn, hiện tại hẳn là nhiều hơn ngươi 130 điểm, điều kiện tiên quyết là đằng trước ngươi kiểm tra được điểm giống như ta. . ."
Tốc độ chạy tới đây của Trần Hạo dần dần chậm lại, có chút tuyệt vọng.
A Vũ thi xong nhiều cửa hơn cậu!
Vừa mới rồi cậu còn có chút kích động nho nhỏ, cho rằng A Vũ không kiểm tra nhanh bằng cậu, cậu tới nơi này hồi lâu rồi A Vũ mới tới!
Kết quả. . . Điểm cộng thêm của người ta chỉ sợ đều muốn cao hơn tổng điểm của cậu!
Quá khi dễ người khác!
Trần Hạo uể oải vô cùng, Tô Vũ phì cười, vỗ vỗ bả vai đối phương: "Ngươi thi xong xạ kích rồi?"
"Còn chưa đâu." Trần Hạo buồn bực đáp: "Ta cũng vừa đến, chưa bao lâu thì đã trông thấy ngươi tới."
"Đằng trước kiểm tra thế nào?"
"Ba môn cơ sở hẳn là. . . có thể qua a?" Trần Hạo không xác định, rất nhanh lại nói: "Khai Nguyên tiền tam trọng không phải là phân biệt mùi vị, nếm đồ vật sao? Ta đại khái viết không sai lắm, ngươi biết ta ăn nhiều, có thể phân biệt ra được mà. Tứ trọng ngũ trọng kiểm tra thính lực. . . chắc là cũng ổn."
Trần Hạo tuyệt đối không hề tự tin, "Hẳn là có thể đúng! Lão sư giám khảo đều nói ta viết rất tốt!"
"Thật à?" Tô Vũ không tin lắm, giám khảo lại khen ngươi?
"Thật mà! Lão sư nói dù còn chỗ không đúng thì hắn cũng chưa chắc nhìn ra. Lão sư mà nhìn không ra có cái gì không đúng thì hẳn là không có sai lầm nhỉ?" Trần Hạo nghiêm túc gật đầu.
Tô Vũ nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm thấy mình đã hiểu rõ vấn đề, ngươi tưởng đây là lời khen?
Người ta đại khái là muốn nói, ngươi viết chữ quá xấu, viết sai thì lão sư cũng chưa chắc có thể nhìn ra rốt cuộc là sai hay không sai!
Tô Vũ dở khóc dở cười, gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, ngươi còn chưa kiểm tra ngự thú đúng không? Xạ kích sát hạch kết thúc, ngay lập tức đi thi cái kia đi, chỉ là vài con ngựa rất lớn thôi, đừng sợ, cứ leo lên cưỡi, không nghe lời thì hù chúng sẽ đem nướng chúng lên ăn, ngựa chỉ biết bắt nạt kẻ sợ nó, đừng sợ nó là được!"
"Biết rồi."
Trần Hạo còn chưa thấy ngựa đạp mây, thật sự cũng không để ý, ngựa to lớn chút thì cũng không có gì, cậu ở học phủ thường xuyên cưỡi ngựa, cậu hiếu động hơn Tô Vũ nhiều, những sự tình này cậu rất thích.
Hai người nói xong, bên kia có giám khảo quát: "Cậu học viên kia tới đây, đến ngươi rồi đấy, tính bỏ kiểm tra sao?"
Trần Hạo vội vàng chạy tới, lúc này Tô Vũ còn đang xếp hàng.
Trần Hạo luyện cung thời gian dài hơn Tô Vũ, cái tên này không thích đọc sách, có thời gian thì chỉ lo đi tới phòng huấn luyện, hiện tại cung tiễn vào tay, Trần Hạo vừa kéo cung liền bắn!
Vù một tiếng, tên ghim trúng hồng tâm bia 50 mét!
Tô Vũ có thị lực tốt, khoảng cách ngắn như vậy hiển nhiên thấy rõ.
Lúc Trần Hạo kéo cung cũng không luống cuống không choáng váng, cực kỳ nghiêm túc, cậu ta kéo cung lần nữa, mũi tên thứ hai vù một tiếng phá không mà ra!
Bia 100m lại lần nữa trúng hồng tâm!
"Không tệ!" Lão Tạ cũng khẽ gật đầu, khen ngợi: "Ngoại trừ thực lực chênh lệch chút, kiến thức cơ bản hết sức nắm chắc!"
Mũi tên thứ ba, Trần Hạo chưa mở mắt khiếu, khoảng cách 300 mét mà không có ống nhắm đối với Trần Hạo liền có chút khó khăn.
Trường cung kéo căng, Trần Hạo chảy đầy mồ hôi trên trán, chưa vội bắn ra.
Thể lực có chút ăn không tiêu, bất quá Trần Hạo còn đang tìm cơ hội, cậu đang phán đoán vị trí hồng tâm, phán đoán hướng gió.
Cái tên này mặc dù chỉ là Khai Nguyên ngũ trọng, bất quá thể trạng rất tốt, kiên trì một hồi mà trường cung cũng không lay động.
Tô Vũ có thể thấy mồ hôi trên trán Trần Hạo đang nhỏ giọt xuống, trong lòng thầm khẩn trương thay bạn mình, lo lắng cái tên kia tiêu hao thể lực quá lớn, bài sát hạch tiếp theo sẽ bị ảnh hưởng.
“Vù!”
Nương theo một tiếng không khí rung động, mũi tên lao vụt ra, bịch một tiếng, đâm thẳng vào bia cái phía trước.
"Chệch hướng hồng tâm, vào bia cái trừ 10 điểm!"
Lão Tạ lẩm bẩm một câu, Tô Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra, cái tên này không tệ, sát hạch xạ kích được 40 điểm, cao hơn hẳn so với mình tưởng tượng.
Bên kia, Trần Hạo cũng không ảo não, ngược lại còn có chút hưng phấn, cậu vội nhìn về phía Tô Vũ, nhe răng trợn mắt cười vui vẻ.
Cậu cũng không nghĩ tới mũi tên thứ ba có thể trúng, hiện tại lấy không 20 điểm, kiếm lợi lớn!
. . .
Rất nhanh, Tô Vũ cũng đến phiên mình thi.
Bia 50 mét thì Tô Vũ thấy rõ rõ ràng ràng, cung tên tới tay, kéo cung liền bắn vọt, bia 50 mét tuỳ tiện là bắn trúng.
Bia 100 mét cũng đồng dạng như thế.
Đối với Tô Vũ mà nói, dù cho không sử dụng ý chí lực thì cũng có thể giúp hắn phán đoán rất nhiều thứ, dễ dàng bắn trúng hồng tâm.
300 mét, đối với Tô Vũ thì hiển nhiên có chút khó khăn.
Tô Vũ giống như Trần Hạo, kéo cung phán đoán một hồi, bất quá hắn không chảy mồ hôi, Khai Nguyên bát trọng không phải là vô dụng.
"Vù" một tiếng, mũi tên bay ra.
Lão Tạ nhìn chằm chằm Tô Vũ, sau một khắc, có chút nhẹ nhàng thở ra, lại có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc! Kém một chút, chỉ sợ phải trừ điểm."
Không bắn trúng hồng tâm, sai lầm không đến 1 centimet, nhìn vào sai lệch cụ thể thì có thể phải khấu trừ khoảng 3 điểm.
Nhưng chính vì thế, Tô Vũ liền không có hi vọng xếp vào thượng đẳng.
Lão Tạ một mặt cảm thấy 10 điểm công huân không cần phải cho, một mặt lại thấy thật đáng tiếc, Tô Vũ không thể tiến vào thượng đẳng, vào học phủ rồi thì đãi ngộ cũng sẽ kém đi rất nhiều, bất quá tiểu tử này tới học phủ có ý chí lực thêm điểm, hẳn là cũng có thể vào thượng đẳng chứ nhỉ?
Bên cạnh Tô Vũ, vài học viên từ bên ngoài đến cũng đang nhìn, thấy hắn không bắn trúng, có người tiếc nuối, có người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra cái tên học viên Nam Nguyên ấy cũng không phải quá mạnh.
Bên Đại Hạ phủ người bắn được trọn điểm cũng không hề ít.
Tô Vũ cũng không quá tiếc nuối, ngược lại còn thấy an tâm không ít, còn tốt, thế mà cũng trúng đích, hắn luyện tập quá ít, hiện tại cũng là dựa vào mắt khiếu mở ra, ý chí lực phụ trợ nên mới có thể bắn trúng, nếu so ở mục này thì hắn còn không mạnh bằng Trần Hạo, cái tên kia tối thiểu là dựa vào thực lực mà bắn trúng.
"Thượng đẳng không phải chuyện đùa!"
Lão Tạ nhìn về phía Tô Vũ, có chút tiếc nuối.
Tô Vũ cười khẽ, cũng không hấp tấp.
Khai Nguyên cửu trọng, kém một chút mà thôi.
Liên tục hơn mười ngày mở ra sách họa, tu luyện tinh huyết, lúc trước hắn đã cảm thấy mình sắp sửa phá vỡ khiếu huyệt thứ chín, bất quá tinh huyết tiêu hao không sai biệt lắm, hắn không tiếp tục tu luyện nữa.
Nhưng hiện tại. . . Lấy không 20 điểm công huân, tội gì mà không tu luyện!
Nguyên Khí dịch bán ra bên ngoài những 100 ngàn một giọt, lấy công huân đổi lại chỉ cần 5 điểm.
Tô Vũ bây giờ còn có 7 điểm công huân, lần trước phụ trợ đánh giết Vạn Thạch, cùng với ban thưởng do giết Thiên Quân, hắn còn chưa đụng đến đây.
"Tạ lão sư, tiếp theo sẽ sát hạch thực chiến, sát hạch cùng Khai Nguyên bát trọng ở một chỗ sao?"
"Đúng." Lão Tạ gật đầu đáp: "Khai Nguyên bát trọng có thể chiến đấu chân chính, cho nên sát hạch thực chiến của bát trọng khác biệt với những học viên khác, học viên khác chủ yếu diễn luyện võ kỹ là được, Khai Nguyên bát trọng như các ngươi thì phải đấu thật, do giám khảo giám sát, năm vị giám khảo ở đây cùng cho điểm, cuối cùng điểm trung bình chính là điểm thực chiến của ngươi."
Tô Vũ khẽ gật đầu, bên cạnh, Ngô Lam bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi muốn lấy hạng nhất sát hạch Nam Nguyên Chiến Tranh học phủ? Nơi này bát trọng hẳn chỉ có ta và ngươi, ta không thi, ngươi không cần kiểm tra, cũng coi như là hạng nhất rồi, đừng lãng phí quá nhiều thể lực, bị thương thì buổi chiều sát hạch bên Văn Minh học phủ sẽ bị ảnh hưởng."
Khai Nguyên bát trọng, lần này hẳn là chỉ có nàng và Tô Vũ.
Còn như những người khác, người ta là tới sát hạch vào Văn Minh học phủ chứ không phải Chiến Tranh học phủ, cơ hồ ai cũng là Khai Nguyên thất trọng, bát trọng thì ngoài Ngô Lam cũng chẳng có ai.
Nếu thực sự là Khai Nguyên bát trọng, những tên kia cũng lười tới đây, trực tiếp sát hạch ở Đại Hạ phủ luôn cho rồi, còn tới này làm gì.
Tô Vũ lắc đầu, không cho là đúng: "Nếu là Khai Nguyên thất trọng có điểm văn hóa khóa cao hơn ta, xạ kích điểm tối đa thì ta đây cũng không phải đứng đầu, huống chi, nếu ta là bát trọng, vì cái gì lại không kiểm tra?"
Ngô Lam cảm giác mình không thể nào hiểu được đối phương, nàng là có ý tốt, hắn ta không phải muốn thi Văn Minh học phủ hay sao?
Khai Nguyên bát trọng thực chiến, là thật sự thực chiến, hắn không sợ chính mình sẽ bị thương, buổi chiều không có cách nào đi thi ư?
"Tùy ngươi!" Nàng có chút mất kiên nhẫn, cũng lười nói thêm cái gì.
Tô Vũ nhìn về phía Lão Tạ, đoạn hỏi: "Tạ lão sư, Khai Nguyên cửu trọng thì kiểm tra cái gì?"
"Hử?" Lão Tạ nhìn hắn một cái, phán đoán một thoáng, xác định chính mình không nhìn lầm, vẫn là Khai Nguyên bát trọng, lúc này mới cười đáp: "Nam Nguyên lần này không có hạng mục sát hạch Khai Nguyên cửu trọng. . ."
"Vậy nếu như có thí sinh, chẳng lẽ không sát hạch sao?"
"Cũng không phải, Khai Nguyên cửu trọng cùng bát trọng không sai biệt lắm, tỉ như nếu ngươi là Khai Nguyên cửu trọng, cũng thể hiện ra tại thực chiến, bất quá thực lực giám khảo cùng ngươi thực chiến sẽ tăng lên một chút, lại lấy thực chiến phán đoán để cho ra điểm số, cũng tức là bát trọng và cửu trọng không cần sát hạch riêng, trực tiếp duy nhất một lần liền kết thúc."
Tô Vũ gật đầu, thẳng thắn bảo: "Lão sư, vậy thì an bài cho ta sát hạch Khai Nguyên cửu trọng thực chiến, ta thi chung bát trọng cửu trọng cùng nhau!"
"Ngươi là. . . Khai Nguyên bát trọng. . ."
Lão Tạ muốn nói cái gì đó, trong tay Tô Vũ bỗng nhiên xuất hiện một cái bình nhỏ, mở miệng nói: "Cho ta vài phút, ta cảm thấy ta sắp lên cửu trọng rồi, hấp thu giọt Nguyên Khí dịch này có thể sẽ lên cửu trọng, nếu như không, vậy thì cứ dựa theo bát trọng để sát hạch."
". . ."