Chương 135: Ưu Đãi Của Cửu Thiên Học Phủ
Ở phía sau Tô Vũ, Ngô Lam đã mở mắt ra, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Tô Vũ, lập tức nàng cúi đầu xem xét khoảng cách. . . hai người cách nhau tối thiểu là 20m!
Vẻ mặt Ngô Lam khẽ biến!
Làm sao có thể?
Khoảng cách giữa hai người không có khả năng lớn như vậy, dù Tô Vũ là thiên tài đi chăng nữa, dù hắn lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng bỏ xa nàng hơn 20m, điều này hoàn toàn không có khả năng!
Ngô Lam không dám tin, trợn mắt há hốc mồm, sau một khắc, hai mắt nàng bỗng nhiên đỏ lên, ầng ậng nước, nàng rất muốn khóc.
Nàng chịu không được ủy khuất thế này!
Cảm thấy cực kỳ ủy khuất!
Thật sự là vô cùng vô cùng ủy khuất.
Miệng nàng móp méo, muốn khóc nhưng phải nhẫn nhịn không thể khóc, nếu không sẽ bị người ta chê cười.
Nhưng mà trong lòng nàng thật sự rất muốn òa ra nức nở.
. . .
Mấy người phía trước không ai có tâm tư để ý tới nàng.
Tôn trưởng phòng nhíu chặt mày, y nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm mặt quát: "Càn rỡ!"
Tô Vũ còn có chút mơ hồ chưa hiểu.
"Quá mức làm loạn!" Tôn trưởng phòng cau mày, có vẻ kinh ngạc, cũng có chút nổi nóng.
"Lời ta nói trước đó, ngươi có nghe vào trong tai không? Vì một lần sát hạch mà kém chút nữa đã hủy đi chính mình, đây là hành vi của mãng phu! Uổng công ta lúc nãy còn khen ngươi có trí tuệ, hiện tại xem ra. . . ngươi chẳng qua cũng chỉ có chút thông minh vặt mà thôi, không có đại trí tuệ!"
Y quả thật đang rất tức giận.
Trạng thái này của Tô Vũ rõ ràng là do ý chí lực tiêu hao vượt quá giới hạn gây ra, nếu hậu quả nghiêm trọng thì có thể sẽ dẫn đến biển ý chí triệt để bị quấy nhiễu.
Đây là hành vi đem tương lai đổi lấy cái danh hiệu hạng nhất chẳng có chút ý nghĩa!
Lấy hay bỏ, lợi và hại, lựa chọn của Tô Vũ đã khiến cho y nổi giận.
Tô Vũ dần dần có chút thanh tỉnh, hắn mở mắt ra nhìn mấy người trước mặt, Tôn trưởng phòng đang nổi nóng, Hoàng Thắng thì là vẻ mặt đau lòng, lão giả của Cửu Thiên học phủ thì đang khẽ vuốt râu, giống như đang tự suy ngẫm về nhân sinh.
Tôn trưởng phòng nổi bão một hồi, rồi lại cấp tốc hỏi: "Hiện tại ngươi cảm giác thế nào? Biển ý chí có từng xuất hiện vấn đề gì không?"
Tô Vũ vẫn còn rất đau đầu, bất quá cảm ứng một thoáng thì nhận thấy hai tên tiểu đệ dường như đang ngủ say, không có động tĩnh gì, vấn đề của biển ý chí cũng không lớn. . . Thật ra là nên nói sẽ không có vấn đề gì hết, ở trong biển ý chí còn có sách họa đang tung bay, Tô Vũ cảm thấy nếu có thứ này ở đó thì hắn sẽ không có vấn đề gì cả.
Tô Vũ lắc đầu, nhưng lay động đầu thì đầu lại càng đau, hắn vội mở miệng đáp: "Không có việc gì hết, chỉ là tiêu hao thần văn hơi nhiều, cần phải tốn chút thời gian uẩn dưỡng mà thôi."
"Còn tốt."
Tôn Xử thở dài một hơi, tiếp đó y nghiêm giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi đã làm cái gì?"
"Ta... không có làm gì hết."
Tô Vũ muốn chống chế!
Không phải là hắn không muốn nói ra chuyện hai thần văn, mà là vì Hoàng Thắng bên kia đang đen mặt vuốt ve xương cốt thư tịch, sắc mặt đau lòng tựa như thứ kia đã hỏng, hắn sợ Hoàng Thắng đòi hắn bồi thường, nếu như thế thì hắn suy sụp mất, chắc chắn là sẽ không bồi thường nổi.
Tô Vũ thấp thỏm hỏi: "Có phải khảo hạch thần văn hỏng rồi không ạ, có thể sửa được không?"
". . ." Tôn trưởng phòng vừa tức vừa muốn bật cười, y trả lời: "Không hỏng, tiêu hao hơi lớn, đây là thứ chuẩn bị dành cho học viên Khai Nguyên các ngươi. Mới rồi ngươi ở trong đó đã hút đi ý chí lực nên nó tiêu hao quá nhiều, đưa trở về uẩn dưỡng một thời gian là xong!"
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, không hỏng thì tốt rồi.
Hoàng Thắng nghe vậy cũng không vuốt ve thư tịch nữa, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Sao ngươi làm được? Vừa rồi bùng nổ ý chí lực mạnh hơn cả giai đoạn dưỡng tính, Nam Nguyên chẳng qua chỉ là thành nhỏ, bản Văn Minh Chí kia cũng không phải là quá mạnh mẽ, sát hạch các học viên ở giai đoạn dưỡng tính cũng sẽ không gặp vấn đề gì. . ."
Hiện tại anh ta cũng không biết nên nói gì, bởi vì anh ta là kẻ phải bồi thường tiền!
Đương nhiên, nói rõ tình huống thì khả năng phải bồi thường sẽ không lớn, nhưng mà… làm sao nói rõ được chứ!
Mọi người sẽ không tin!
Ai cũng sẽ cảm thấy anh ta vì tiết kiệm nên trước đó căn bản không rót vào quá nhiều ý chí lực, cho nên mới dẫn đến Văn Minh Chí tiêu hao lực lượng dự trữ. Từ trước đến nay việc này đều có quy củ, tiêu hao nhiều thì anh ta sẽ phải bồi thường tiền.
Hoàng Thắng quay đầu nhìn về phía Tôn trưởng phòng, anh cảm thấy vị đại nhân đây có thể sẽ đứng ra làm chứng cho mình, rằng ban đầu mình đã rót vào không hề ít ý chí lực.
Tôn trưởng phòng căn bản không thèm để ý Hoàng Thắng, dù sao người phải bồi thường tiền cũng không phải là y, tại sao y phải đi nói rõ? Y mới lười xen vào việc này, chẳng lẽ còn muốn y tới học phủ nói chuyện với những lão gia hỏa kia à, y mới không muốn đi đối mặt với đám người đó đâu.
Còn về vị lão giả của Cửu Thiên học phủ. . . Thôi, tốt nhất đừng hy vọng.
Tôn trưởng phòng không để ý tới Hoàng Thắng, chỉ tập trung hỏi chuyện Tô Vũ: "Tô Vũ, vừa rồi sao ngươi làm được?"
Tô Vũ chần chờ một chút, Tôn trưởng phòng thấy thế bèn mở miệng: "Là át chủ bài của ngươi ư? Nói thật, thứ này chẳng có chút uy hiếp gì đối với Đằng Không, kể cả Vạn Thạch cũng như thế, ta chẳng qua là lo lắng ngươi thử nghiệm lung tung, dễ xảy ra vấn đề mà thôi."
Đây thực ra là lời nói thật, át chủ bài của Khai Nguyên đối với bọn họ mà nói không đáng để nhắc tới.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định mở miệng trả lời: "Là Lôi Nguyên đao, ta dùng thần văn kèm theo trên binh khí, thi triển ra Lôi Nguyên đao, sau đó thì thành ra như vậy."
"Lôi Nguyên đao?"
"Thức thứ hai sao?"
Tôn trưởng phòng nhịn không được hỏi lại ngay, nếu là như vậy thì rất có khả năng, mấu chốt là tiểu tử này mới chỉ đến Khai Nguyên cửu trọng mà đã nắm giữ thức thứ hai thì hắn quả đúng là tuyệt thế thiên tài trên con đường Chiến giả!
"Không phải, chỉ là thức thứ nhất thôi." Tô Vũ đáp.
"Không có khả năng!" Tôn trưởng phòng lắc đầu, đao thứ nhất dù cho cộng thêm ý chí lực và thần văn của Tô Vũ thì cũng sẽ không tạo thành lực phá hoại lớn như vậy.
Tô Vũ vò đầu, nghĩ chốc lát bèn nói thẳng: "Không phải là một thần văn mà là hai cái."
Tô Vũ bày ra vẻ mặt vô tội, thấp thỏm nói: "Ta cũng không biết sẽ phá hư thứ này, ta có hai thần văn, một thần văn hóa đao, một thần văn kèm theo lôi đình để công kích, sau đó thì mọi chuyện thành ra như thế..."
"Hả?"
Nghe tới đó, sáu con mắt sáng như đèn pha liền nhìn hắn chằm chằm!
Ba người sáu con mắt, giờ phút này đều đang tỏa ra ánh sáng cháy bỏng hừng hực!
Là kim quang thật sự!
Cường giả Đằng Không đã có thể cụ hiện ý chí lực, mở ra khiếu huyệt, giờ phút này không có bản thân áp chế thì sẽ thật sự bạo phát ra quang mang màu ánh kim. Tô Vũ chỉ cảm thấy tê cả da đầu, tứ chi vô lực, quả thật là đáng sợ!
Sáu cái đèn lồng sau một khắc mới đồng loạt biến mất!
Trước đó lão giả của Cửu Thiên học phủ vẫn luôn tỏ vẻ uể oải, trong nháy mắt lại lóe lên vô số suy nghĩ, khi hai người kia còn chưa mở miệng thì ông đã cấp tốc dụ dỗ: "Tô Vũ, ngươi tới Cửu Thiên học phủ đi. Ngươi sẽ có lão sư là Sơn Hải cảnh, thưởng 500 điểm công huân, Nguyên Khí dịch trăm giọt, vào bí cảnh ba lần, Cửu Thiên học phủ phủ trưởng am hiểu nhất chính là dung hợp thần văn, ông ấy cũng chính là một trong những nhân vật mở đường về vấn đề dung hợp thần văn của Đại Hạ phủ!"
Ánh mắt lão giả sáng như tuyết, "Điều kiện này chỉ duy nhất Cửu Thiên học phủ mới có! Hoàng Thắng cũng có mặt ở đây, Đại Hạ Văn Minh học phủ không thiếu thiên tài đỉnh cấp, nếu họ có thể mở ra điều kiện như vậy thì ngươi muốn đi cũng được, ta tuyệt đối sẽ không khuyên can ngươi!"
Hoàng Thắng hơi ngẩn ra, nét mặt lộ vẻ xấu hổ.
Lão giả nói không sai.
Đại Hạ Văn Minh học phủ không đưa ra được điều kiện tốt như vậy.
Bởi vì bọn họ không hề thiếu yêu nghiệt cũng như thiên tài chưa thể cụ hiện, trước giờ học phủ đã hao phí cái giá quá lớn.
Có những tài nguyên như bên Cửu Thiên thì hoàn toàn có khả năng bồi dưỡng rất nhiều thiên tài.
Nhưng dù cho không có nhiều ưu đãi như thế thì thiên tài cũng sẽ chủ động tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, đây chính là sức mạnh của Đại Hạ Văn Minh học phủ.