Chương 155: Ngươi Ăn Điểm Công Huân Để Sống Sao?
Long Võ vệ trú đóng ở Nam Nguyên, hiển nhiên Đại Hạ phủ sẽ cung cấp Nguyên Khí dịch qua cho bọn họ.
Thế nhưng đó là tài nguyên của quân đội, không thể tùy tiện cung cấp cho người ngoài được.
Hạ Binh thì khác, y dùng danh nghĩa cá nhân đổi cho Tô Vũ thì không có vấn đề gì, y vốn chính là Đằng Không cảnh, tự bản thân y cũng có thể ngưng tụ được.
"Đa tạ đại nhân!"
Tô Vũ vội vàng nói lời cám ơn, nếu không phải Hạ Binh hỗ trợ, hắn ở Nam Nguyên này thật đúng là khó mà đổi được Nguyên Khí dịch, phủ thành chủ bên kia cũng không có, trước đó hắn đã ghé qua hỏi thử.
Hạ Binh không cho đây là chuyện lớn, chỉ thuận miệng hỏi: "Ngươi đang tu luyện《 Chiến Thần quyết 》à?"
"Vâng."
"Tu luyện《 Chiến Thần quyết 》mà nhanh như vậy đã có thể khai khiếu, tốc độ của ngươi quả nhiên không tệ." Hạ Binh giải thích thêm: "Long Võ vệ bình thường đều chủ tu《 Chiến Thần quyết 》, Trấn Ma quân bên kia chủ tu cơ sở chiến quyết."
Cơ sở chiến quyết cũng chính là《 Thiên Quân quyết 》.
"Nếu ngươi tu luyện Chiến Thần quyết mà muốn mau chóng tiến bộ, thì ngoại trừ việc xem ý chí chi văn của đám người bên Văn Minh học phủ ra, ngươi kỳ thật cũng có thể đi tới Long Võ vệ hoặc là Chiến Tranh học phủ, tìm người chỉ điểm thêm một chút." Hạ Binh nhắc nhở hắn: "Binh sĩ Long Võ vệ đang trực thì ngươi không được làm phiền bọn họ, nhưng những người không trực ban thì ngươi có thể tới nhờ bọn họ chỉ điểm thêm một hai cho. Bọn họ đều là những kẻ lão luyện, đã tu luyện nhiều năm, có thể giúp ngươi bớt đi vài đường quanh co."
"Vâng, ta đã nhớ, đa tạ đại nhân chỉ bảo."
"Đừng khách khí." Hạ Binh vừa đi vừa nói: "Nguyên Khí dịch đang ở ký túc xá của ta, bình thường ta không mang nó theo ra ngoài, ngươi đi theo ta. À phải rồi, qua mấy ngày nữa, các ngươi sẽ cùng nhau đi chung tới Đại Hạ phủ, ven đường sẽ có Long Võ vệ bọn ta cùng thành vệ quân bảo hộ các ngươi đến nơi."
Tô Vũ nhịn không được hỏi: "Hạ đại nhân, trên đường rất nguy hiểm sao?"
"Có chút." Hạ Binh không giấu giếm, giải thích thẳng cho hắn hiểu: "Ngươi hẳn phải biết, Vạn Tộc giáo bây giờ đang hoạt động sôi nổi ở Đại Hạ phủ, lần trước mặc dù chúng ta đã giết rất nhiều người của bọn chúng, nhưng hiện tại khó có thể đảm bảo không còn kẻ ẩn núp. Đây là một điểm, mặt khác còn phải cẩn thận đám gia hỏa bản thổ thành yêu, bọn gia hỏa này cũng hết sức phiền toái."
"Bản thổ thành yêu. . ." Tô Vũ đã từng nghe nói qua về đám người này, bất quá chưa từng trông thấy, nay nghe Hạ Binh nhắc đến thì liền tò mò hỏi: "Ta đã từng đọc qua về bọn chúng ở trong sách, bởi vì có nhiều nơi ở Nhân cảnh có nguyên khí nồng đậm, Nhân cảnh bản thổ cũng thích hợp để tu luyện, bất quá bình thường bọn chúng đều sẽ không dám hiện thân, hóa ra chúng cũng sẽ dám tập kích nhân loại?"
"Còn phải tùy tình huống." Hạ Binh lắc đầu, "Có đôi khi sẽ dám, có đôi khi thì không, những yêu tộc này tùy tâm sở dục, kỳ thật linh trí còn chưa hoàn thiện, có nhiều lúc sẽ vô ý thức xông vào tập kích lãnh địa của chủng tộc khác."
"Hằng năm chúng ta đều sẽ tổ chức binh lính đi tiêu diệt toàn bộ, nhưng cứ mỗi năm lại có tân sinh yêu tộc sinh ra, cho nên dọc đường đi đến Đại Hạ phủ vẫn cần phải có quân đội đi theo bảo vệ học viên, dù sao thì các ngươi cũng mới chỉ là Khai Nguyên, hầu hết đều không có chiến lực hay năng lực tự vệ nào."
Hạ Binh bất đắc dĩ nói: "Cũng chính vì vậy, cho nên các thành ở giữa vãng lai có chút phiền phức, thương đội đều phải hành động theo quy mô lớn thì mới được, đã thế con đường ở những nơi hoang vắng còn thường xuyên bị yêu thú phá hủy, thứ này giết không chết hết được, Nhân tộc cũng chỉ có thể thường xuyên tổ chức quân đội tiêu diệt những nhánh quân thú mà chúng ta tìm thấy, chứ làm sao có thể diệt sát hết thảy thú tộc a?"
Tô Vũ gật đầu, điều này cũng đúng, Nhân cảnh không có khả năng chỉ để lại mỗi Nhân tộc tồn tại.
Hạ Binh lại nói tiếp: "Trên lục địa còn đỡ, quân đội thường xuyên cử binh đi tiêu diệt bọn chúng, nhưng vùng biển thì vô cùng phiền toái! Bởi vì có rất nhiều thú loài ở ngoài khơi, hơn nữa địa hình cản trở, không dễ dàng tiêu diệt quy mô lớn như trong đất liền, chuyện này cũng dẫn đến nơi biển cả thường xuyên sẽ bùng nổ yêu triều, Chiến Tranh học phủ ở vùng biển bồi dưỡng rất nhiều học viên, hầu hết đều tiến nhập hải chiến quân đoàn."
Trần Hạo trước đó cũng từng nghĩ tới việc muốn thi vàoChiến Tranh học phủ vùng biển, chỉ là điểm tuyển chọn thấp hơn một chút.
Chiến trường vùng biển đương nhiên không nằm ở Chư Thiên, mà là ở ngay nội bộ Nhân cảnh.
Nhân tộc hiển nhiên là có thực lực trấn áp kẻ địch, mấu chốt là những chủng tộc đó giết không bao giờ hết, cực kỳ phiền toái.
Kỳ thật Tô Vũ cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán, có khả năng là lãnh đạo bên trên có tâm tư dùng biển khơi để luyện binh, hoặc là xem nơi đây như một cứ điểm cung cấp tài nguyên dồi dào. Bằng không với thực lực của Nhân tộc, hoàn toàn có thể phái một đội quân cường giả vô địch tới vùng biển bên này, chẳng lẽ còn không thể cấp tốc bình định các tiểu tộc hay sao?
"Hạ đại nhân, đường đi tới Đại Hạ phủ sẽ rất nguy hiểm, có phải không?"
"Dưới tình huống bình thường thì không đâu, trừ phi Vạn Tộc giáo đột kích quy mô lớn, bất quá gần như không có khả năng đó."
Tô Vũ nghe vậy thì trong lòng bỗng run sợ, vội vàng xua tay, "Hạ đại nhân, tốt nhất vẫn là đừng nói những lời này."
Cuộc sống rất hay gặp phải tình huống như thế, đang yên đang lành thì không sao, nhưng hễ bảo chuyện gì đó chắc chắn không xảy ra đâu thì y như rằng tới cuối cùng nó lại thật sự xảy ra.
Tô Vũ là kẻ thường xuyên đọc sách, biết rõ loại người như vậy thường được kêu là “miệng quạ đen”.
Hạ Binh hiển nhiên cũng rõ ràng ý tứ của Tô Vũ, nghe vậy thì cười cười chứ không nhiều lời.
Rất nhanh, hai người đã đi đến một tòa tiểu viện bình dị.
Tô Vũ hơi kinh ngạc, đây là trụ sở của Long Võ vệ sao?
Thế này thì cũng bình thường quá, trông chẳng khác gì cư xá mà hắn đang ở cả.
"Là trụ sở hiện tại của bọn ta. . ." Hạ Binh dường như biết được hắn đang nghĩ cái gì, dở khóc dở cười nói: "Không có việc gì, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ lại đổi chỗ, Long Võ vệ đóng quân ở Nam Nguyên ít người, không cần thiết phải phô trương. Vả lại cứ cách mấy ngày bọn ta sẽ đổi chỗ mới, miễn cho bị Vạn Tộc giáo phát hiện ra hành tung của mọi người."
"Ngươi chờ ta ở đây đi, ta đi vào lấy Nguyên Khí dịch cho ngươi."
Tô Vũ cũng không dám tự tiện xông vào, liền thành thật đứng chờ ở bên ngoài tiểu viện.
Một lát sau, Hạ Binh liền đi ra, trong tay cầm theo một cái bình nhỏ, thấy Tô Vũ thì tiện tay quăng tới, Tô Vũ nhanh nhẹn tiếp được, sau đấy liền chìa thẻ công huân ra cho Hạ Binh.
Thẻ công huân không phải là sản phẩm do Văn Minh học phủ chế tạo, mà là thành phẩm rất tiện dùng do Nghiên Cứu Khoa Học học phủ phát minh ra.
Nói là thẻ, trên thực tế nó chính là một cái máy cỡ nhỏ, được thiết kế cực kỳ đơn giản và nhỏ gọn để người ta tiện cầm theo người bất kỳ lúc nào.
Tô Vũ đem thẻ của chính mình kết nối với thẻ của Hạ Binh, tiếp đó nhanh nhẹn gõ mật mã, trên máy hiển thị hắn còn 15 điểm công huân, Tô Vũ đau lòng tặc lưỡi một cái, nhưng rất nhanh liền dứt khoát chuyển toàn bộ qua cho đối phương.
Hạ Binh nhìn lướt qua màn hình trên tấm thẻ của hắn, nhịn không được hỏi: "Ngươi đã dùng hết rồi?"
Tiểu tử này ăn công huân mà sống sao?
Y biết trong kỳ sát hạch mới rồi, Tô Vũ đã kiếm được tới 40 điểm công huân, mặt khác trước đó hắn còn hoàn thành nhiệm vụ phụ giúp Tập Phong đường bắt Vạn Tộc giáo, thu được 10 điểm công huân ban thưởng, còn có trước đó Nam Nguyên học phủ sát hạch các môn Vạn Tộc ngữ, hắn cũng từng thu được không ít công huân ban thưởng, à phải rồi, còn chưa kể điểm của Trần Hạo chuyển qua cho hắn, dù sao thì ngày đó y cũng có mặt, ít nhiều cũng biết được chuyện này.
Theo y nhẩm tính, điểm công huân của Tô Vũ ắt hẳn phải vượt qua con số 70.
Tại sao bây giờ lại hết sạch rồi?
Một Khai Nguyên cảnh, trong thời gian ngắn như vậy mà đã tiêu hết ngần ấy điểm công huân, thế thì xem ra tiểu tử này còn tiêu tiền như nước nhiều hơn hẳn so với bất kỳ vị Thiên Quân nào.
70 điểm công huân, rốt cuộc là phải giết tới bao nhiêu tên Thiên Quân cảnh mới được?
Thiên Quân cao trọng, có lẽ cũng phải giết hơn hai mươi người mới đủ cho Tô Vũ xài trong thời gian qua!