Chương 178: Mở Mang Tầm Mắt Trước Đại Hạ Phủ
Đào Hưng hào hứng tiếp tục giảng giải: "Hệ thứ tư là Đan sư, từ tên gọi thì ngươi là có thể hiểu được ý tứ, đó là những Văn Minh sư ưa thích luyện đan. Học phủ Nghiên cứu khoa học kỳ thật cũng chế tạo đan dược, nhưng bọn họ chế tạo đều là đan dược chế thức. Đan sư chủ yếu tạo ra thì lại không phải những loại đan dược chế thức ấy, đây cũng chính là thần đan hệ của Văn Minh học phủ."
"Thứ năm là Đúc Binh hệ."
"Thứ sáu là Thần Phù hệ, kỳ thật đây chỉ là một phân nhánh nhỏ của Thần Văn hệ thôi. . . Họ nắm giữ thần văn đặc thù, có thể chế tạo thần văn phong tồn tại một lần duy nhất, dùng phương thức phù lục để kích phát ra. . ."
Tô Vũ thật sự đã có thêm rất nhiều kiến thức, Đào Hưng nói không hề ít.
Ngoại trừ sáu loại Văn Minh sư thường gặp bên trên thì còn có một số loại hiếm gặp hơn.
Tỉ như Cải tạo hệ, là một loại Văn Minh sư tự cải tạo bản thân, loại người này hết sức đáng sợ, không khác lắm với đám học viên của vạn tộc, có vài người đều cải tạo hoàn toàn khiến hình dạng bản thân thay đổi.
Trừ những thứ này ra, trong từng đại hệ cũng sẽ phân chia một ít hệ nhỏ.
Chỉ riêng thần văn hệ thì cũng đã phân thành rất nhiều loại.
Căn cứ vào đặc tính của thần văn, số lượng nắm giữ, phương thức tác chiến mà cũng sẽ phân chia phe phái.
Trong học phủ còn có Ôn hòa hệ chỉ phụ trách nghiên cứu công pháp, bọn họ không chú trọng chiến lực của bản thân, chủ yếu truy cầu chính là nghiên cứu ra đủ loại công pháp, loại người này bình thường đều tồn tại ở trong Ý Chí hệ, bởi vì ý chí lực đều rất mạnh mẽ.
Nói xong lời cuối cùng, Đào Hưng vội hỏi: "Tô Vũ, ngươi lựa chọn cái nào?"
Tô Vũ chần chờ một chút, mở miệng đáp: "Đại khái là Thần Văn hệ."
Hắn đã từng nghe qua, hình như Thần Văn hệ và Ý Chí hệ tương đối thích hợp với hắn, bất quá hắn đã ngưng tụ thần văn, nếm được sự ngon ngọt tới từ thần văn, lúc này nếu đơn thuần chỉ tu ý chí lực thì Tô Vũ quả thật không cam tâm làm như vậy.
Triệu Lập ngồi phía trước nghe vậy thì khẽ nhíu mày, tiểu tử này. . . quả nhiên, vẫn là thần văn hấp dẫn ngươi hơn sao?
Đúc binh có cái gì không tốt cơ chứ, đúc binh lại không phải là không thể tu luyện thần văn!
Văn Minh sư mặc dù có phân chia, nhưng đại đa số mọi người đều tu luyện hỗn hợp, rất ít người mới có thể hết sức cực đoan chỉ chuyên tu một đạo.
Thần văn là cơ sở của rất nhiều phe phái, các đại hệ nhiều ít gì cũng đều biết một chút.
Đào Hưng nghe vậy thì cười vui vẻ: "Ta cũng muốn chọn Thần Văn hệ, nhưng cụ thể chọn cái nào thì đến học phủ lại nói. Dù sao chúng ta đều là thượng đẳng, tính lựa chọn vẫn rất lớn, không giống những người khác, đại bộ phận đều là học phủ thống nhất sắp xếp."
Một số học viên mới hiện tại ý chí lực không mạnh, thần văn lại chưa phác hoạ ra, kỳ thật đi đâu cũng đều không khác mấy.
Học phủ vì không muốn cho một số phe phái thất truyền, nên cũng sẽ an bài mấy người theo học.
Tô Vũ gật đầu, Đào Hưng trông có vẻ đáng tin cậy hơn Hồ Tông Kỳ nhiều.
Mặc dù cậu ta cũng bộc lộ ra chút tự đại hơn người, bất quá đây là phản ứng tự nhiên, lúc nói chuyện mới vô tình toát ra mà thôi, vẫn xem là có thể nói chuyện với nhau.
Còn tên Hồ Tông Kỳ kia. . . Không có cách nào giao tiếp với cậu ta được.
Hồ Tông Kỳ không chỉ đối xử với riêng Tô Vũ như thế mà kể cả các học viên khác cũng đồng dạng, thế nên cậu ta không quá được ưa thích, bị vị nghiên cứu viên Hồ liếc mắt mấy lần, hiện tại cũng đã an phận hơn một chút.
. . .
Trong lúc nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sắc trời dần dần tối lại.
Còn chưa tới Đại Hạ phủ, Tô Vũ đã cảm nhận được sự khác biệt, ấy chính là sự phồn hoa.
Giờ phút này, bọn hắn đã tiến vào khu vực của Đại Hạ phủ, xem như đã đến vùng ngoại ô.
Con đường rộng lớn, hai bên đường cây xanh râm mát.
Một ít nhà cửa rải rác cũng đều hết sức sạch sẽ cao lớn.
Đi ngang qua một số thôn trang còn có thể thấy không ít người đang luyện võ, trên đường xe cộ qua lại cũng nhiều hơn.
Càng đi về trước thì lại càng phồn hoa.
Đi ngang qua một vài thị trấn, thậm chí còn có vẻ hoa lệ hơn Nam Nguyên nhiều, dù cho là ban đêm thì cũng là đèn đuốc sáng trưng, người đi đường đông như mắc cửi.
"Sắp đến Đại Hạ phủ rồi. . ."
Đằng trước, Lý Vân Phong nhắc nhở một câu.
Tô Vũ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, có chút thất thần, đây chính là Đại Hạ phủ sao?
Còn chưa vào thành, hắn liền cảm nhận được sự khác biệt giữa nơi này và Nam Nguyên.
Ngoài cửa sổ, có tiếng ồn ào truyền đến.
Hắn thậm chí thấy có người cưỡi ngựa đạp mây mà lần trước hắn từng được cưỡi trong bài thi khảo hạch, người nọ cưỡi ngựa mà phóng như bay trên đường lớn!
Tô Vũ đã mở ra nhiều khiếu huyệt, thế nên hắn mơ hồ có khả năng cảm nhận được nguyên khí nơi này nồng đậm đến cực điểm, Nam Nguyên không cách nào có thể so sánh được, thậm chí đều gần sánh bằng khi hắn thu nạp Nguyên Khí dịch.
Mà trên phố xá, một số người đi đường mang đến cho hắn cảm giác cũng rất cường đại.
Xung quanh nguyên khí hội tụ, Thiên Quân thì Tô Vũ còn có thể cảm ứng một chút, Vạn Thạch lại mang đến cho hắn cảm giác rất nóng bỏng, mà trong lúc cảm ứng, loại cảm giác nóng bỏng ấy lại đến từ rất nhiều người.
Xem ra nơi đây có rất nhiều Vạn Thạch cảnh!
Mà đây là còn chưa vào thành, chẳng qua mới chỉ là ở vùng ngoại ô.
Không chỉ riêng Tô Vũ, giờ phút này đa số các học viên trong xe đều có chút kinh ngạc tán thán, chỉ là không rõ ràng như Tô Vũ mà thôi.
28 thành, thành trì cường đại cũng không ít, nhưng dẫu sao cũng không sánh nổi với Đại Hạ phủ, bằng không Đại Hạ phủ cũng sẽ không mạnh mẽ như thế.
Ba vị cường giả Lăng Vân cảnh suốt hành trình chỉ nhắm mắt dưỡng thần chứ đều không mở miệng, hiện tại cũng đã mở mắt ra, âm thầm nhẹ nhàng thở phào.
An toàn rồi!
Họ đã tới bên ngoài Đại Hạ phủ, sắp sửa tiến vào thành.
Đến địa phương này, nếu còn chưa an toàn thì Đại Hạ phủ có thể xoá tên được rồi, Vạn Tộc giáo trừ phi muốn bị hủy diệt triệt để, bằng không tuyệt đối sẽ không dám ra tay ở nơi đây.
Tôn Hà đến từ Cửu Thiên học phủ mở miệng nói: "Đại Hạ phủ không đơn thuần chỉ là một cái thành, mà còn bao gồm bốn thành phụ chung quanh, cùng với khu vực chủ thành ở trung tâm, tổng cộng là năm khu vực lớn!"
"Nhân khẩu thường trú ở Đại Hạ phủ lên tới khoảng 30 triệu, Chiến Tranh học phủ được phân bố tại thành Đông, Văn Minh học phủ phân bố ở thành Tây."
"Đợi lát nữa vào thành, mọi người sẽ phải tách ra, Văn Minh học phủ và Chiến Tranh học phủ cách nhau rất xa, sẽ có người tới đón các ngươi."
Tôn Hà tiếp tục căn dặn: "Vào thành rồi, chúng ta sẽ tới học phủ trước, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng nên chạy loạn. Đại Hạ phủ là thành phố không ngủ, ban đêm ở bên ngoài cũng hết sức phồn hoa, bất quá dù có muốn làm quen với hoàn cảnh thì tốt nhất chờ các ngươi ổn định đã rồi hãy đi dạo."
Tô Vũ vốn còn đang tập trung lắng nghe, sau một khắc, lực chú ý của hắn bỗng dời đi.
Kinh ngạc tán thán!
Quá mức phồn hoa!
Bên ngoài đột nhiên giống như trời đã sáng!
Vô số ánh đèn lập loè, hắn thấy được một tòa thành thị sáng lên trong bóng tối.
To lớn vô cùng!
Vô biên vô hạn!
Có tường thành nhưng tường thành lại không cao lắm, chí ít là không thể che giấu được vẻ phồn hoa bên trong.
Nơi đây thuộc về Nhân cảnh, dù là rèn đúc tường thành thì cũng sẽ không chế tạo quá cao, huống chi Đại Hạ phủ có thực lực và tự tin ấy, không cần tường thành quá to lớn làm gì.
Trong tầm mắt Tô Vũ, toàn bộ đều là ánh đèn.
Một đường lan dài mà đi, không nhìn thấy phần cuối.
Bọn hắn đã tới rất gần tường thành, không có cửa thành như trong tưởng tượng của Tô Vũ mà là một con đường rộng gần trăm mét, nối thẳng vào nội thành!
Có một trạm gác ở ngay cổng lớn, giờ phút này một vài quân sĩ đang đứng nghiêm thực hiện nhiệm vụ.
Bọn họ không kiểm tra quá kỹ, một chiếc xe trình ra lệnh vào thành, rất nhanh đã được cho qua.
"Đường dành cho yêu thú chuyên nghiệp", "Đường dành cho xe cỡ lớn", "Lối đi dành cho xe nhỏ", "Khu Tu Giả Lạc Địa", "Làn dành cho xe quân dụng" . . .
Từng con đường đều được ghi chú công dụng.
Chiếc xe chở đám Tô Vũ rất nhanh đã tới trạm gác.
Lý Vân Phong mở cửa sổ ra, lấy ra một tờ giấy lệnh, quân sĩ đang trực nhìn thoáng qua rồi cung kính cúi chào, mau chóng nhấc thanh chắn nhường lối cho bọn họ rời đi.