Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 306: Cuộc Trò Chuyện Giữa Vạn Thiên Thánh Và Hạ Hầu Gia (2)

Chương 306: Cuộc Trò Chuyện Giữa Vạn Thiên Thánh Và Hạ Hầu Gia (2)
Ngữ khí của Vạn Thiên Thánh bất thiện: "Cái nồi này ta không đội! Hiện tại 36 vị Các lão, thần đan, thần phù nhất hệ đều có vài vị Các lão ủng hộ hắn, cộng thêm chính hắn nữa. Còn có một đám Các lão năm đó ủng hộ, trong 36 vị Các lão, tối thiểu phải 10 người đều ủng hộ hắn! Hồng Đàm chính là một tên phế vật, các ngươi đừng cứ mãi ném nỗi oan này lên cho ta!"
Dứt lời, ông lại nói: "Bên chỗ Chu Minh Nhân kia có thêm bao nhiêu vị Sơn Hải cảnh, đó cũng là tự họ tranh cướp về, năm đó đơn thần văn nhất hệ cũng là 4 vị Sơn Hải, bây giờ đều đã có 8 vị, chẳng lẽ ngươi để cho ta ra mặt áp chế 8 vị Các lão này?"
Hạ Hầu gia nhún nhún vai, hờ hững đáp: "Đừng nói với ta, ta không muốn nghe! Chuyện của học phủ các ngươi thì các ngươi tự lo! Vân Kỳ thực sự không ở đây, ta cũng không biết hắn ở đâu, ngươi không phải bảo có hai chuyện sao? Chuyện thứ hai đâu?"
Vạn Thiên Thánh không để ý tới y mà là nhìn về phía Hồ quân sư, "Hồ Bình cũng không chịu gặp ngươi à?"
"Ngươi không được đi quấy rầy nàng!" Hồ lão không khách khí nói: "Ngươi dám quấy rầy nàng, ta và ngươi sẽ không yên đâu!"
Vạn Thiên Thánh có chút cạn lời, "Các ngươi thật là... ta thật sự có chuyện tìm bọn họ! Ta có ý đồ gì với bọn họ đâu. Không nghe hiểu ý của ta à? Không ít lão già Sơn Hải cảnh, thậm chí. . . Nhật Nguyệt cảnh đều không chịu nổi nữa rồi!"
"Thần văn được truyền thừa rồi làm Văn Minh Chí cho người ta chiêm ngưỡng hay là nên đúc luyện ra, truyền thừa cho những thiên tài kia, gia tăng thực lực nhân tộc, đây là việc lớn, không phải chuyện nhỏ!"
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Ta biết, nhưng mà. . . Nói thật, 50 năm trôi đi, ta cảm thấy dù là thật thì cũng không đáng giá! Dùng thiên phú của đám Liễu Văn Ngạn thì 50 năm tự mình tu luyện khả năng đều đã đến Sơn Hải thậm chí là Nhật Nguyệt, thật sự cần phải như vậy sao?"
Hạ Hầu gia lắc đầu nói: "Năm đó, trong những người kia có kẻ thụ thương, có kẻ thậm chí mất đi sinh mệnh, có kẻ là bất đắc dĩ! Cộng thêm thấy được thực lực phủ trưởng đời thứ năm, thấy được cơ hội vô địch mới có thể liều lĩnh, điên cuồng vô cùng, dùng chính bản thân làm cái giá để truyền thừa thần văn. . ."
Nói đến đây, y lắc đầu phản bác: "Ta cảm thấy vẫn là không có nhiều hi vọng lắm, huống chi, hiện tại những vị Sơn Hải Nhật Nguyệt kia dần dần già đi, cũng không trải qua trận chiến năm đó, không thấy phong quang của phủ trưởng khi ấy, không thấy phủ trưởng bùng nổ đánh giết vô địch thế nào. Bọn hắn dù đúc luyện ra thần văn, cũng không nhất định giống nhau."
Vạn Thiên Thánh gật đầu, khẽ thở dài: "Đây cũng là điều ta lo lắng! Nếu là như vậy, dù Liễu Văn Ngạn thật sự có thể đi đến vô địch thì cũng chỉ là trường hợp đặc biệt, không phải là việc thông thường. Ta vẫn là muốn thăm dò ra một con đường ổn định để vươn tới Nhật Nguyệt, Vĩnh Hằng."
Dứt lời, ông lại đau đầu nói: "Học phủ 50 năm rồi đều không sinh ra Nhật Nguyệt, ta cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, Hạ mập mạp. . ."
"Hử?" Hạ Hầu gia biến sắc!
"Khụ khụ, Hầu gia!" Vạn Thiên Thánh ho nhẹ một tiếng, lại lần nữa nói: "Lực lượng của Văn Minh học phủ cũng là lực lượng của Đại Hạ phủ, có một số việc, ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn!"
"Chuyện của Hạ Vân Kỳ chúng ta nói sau! Hôm nay chuyện thứ hai mà ta tới là muốn tìm ngươi mượn ít đồ."
"Không có tiền!" Hạ Hầu gia nói thẳng: "Không có tiền, không có tài nguyên, không có Thần Ma huyết, cái gì cũng không có hết! Muốn mượn mạng thì ta có một đây, ngươi có muốn không?"
Vạn Thiên Thánh bị chẹn họng một thoáng, cũng may là ông đã quen, lẩm bẩm: "Ta muốn mượn Thông Thiên kính dùng một lát!"
Vạn Thiên Thánh nói rất thành khẩn: "Ta muốn nhìn kỹ xem học phủ không xuất hiện Nhật Nguyệt cảnh, rốt cuộc là bởi vì điều gì? Là đa thần văn nhất hệ xuống dốc? Chưa chắc, trước lúc này, đơn thần văn nhất hệ cũng từng có Nhật Nguyệt! Thế nhưng hiện tại, ngay cả đơn thần văn nhất hệ đều không hề có Nhật Nguyệt cảnh, đây là vì cái gì?"
Vạn Thiên Thánh thật sự có chút không thể nào hiểu được, cau mày than thở: "Vài vị Các lão đều dừng lại mãi tại Sơn Hải cửu trọng, không đơn thuần chỉ mỗi chúng ta, bên các học phủ khác cũng có tình huống tương tự phát sinh, thần văn nhất đạo. . . có phải xảy ra vấn đề gì không?"
Vạn Thiên Thánh đau đầu nói: "Trước đó ta đã thống kê tình hình các đại phủ, cũng thống kê một thoáng tình hình bên Cầu Tác cảnh! 50 năm qua qua đã sinh ra 7 vị Nhật Nguyệt cảnh, 7 vị!"
"Chỉ có 7 vị!" Vạn Thiên Thánh trầm giọng: "Thọ nguyên hao hết, chết trận, tu luyện có vấn đề. . .Số lượng cường giả Nhật Nguyệt cảnh tử vong là 9 vị! Nói một cách khác, 50 năm qua số lượng thần văn sư Nhật Nguyệt cảnh tăng lên theo số âm, còn thiếu hai vị!"
Hạ Hầu gia gật đầu, "Ta đã sớm biết, thần văn sư bên này hoàn toàn chính xác xuất hiện tình trạng tăng trưởng âm! Bất quá. . . cộng thêm ngươi, không phải là chỉ thiếu đi một vị sao? Đúng rồi, ngươi Nhật Nguyệt cảnh mấy trọng rồi?"
"Ta vẫn là Sơn Hải. . ." Vạn Thiên Thánh thở dài: "Kẹt tại Sơn Hải cảnh quá nhiều năm."
"Ồ!" Hạ Hầu gia tùy ý cảm thán: "Ra là ta nhớ lầm, Sơn Hải thì Sơn Hải đi, cũng không biết 36 năm trước, cái vị thần tộc Nhật Nguyệt chết bất đắc kỳ tử kia là bị người nào lén săn giết, làm hại thần tộc kém chút đã đánh tới. Nghe nói hiện trường có chút dấu vết lưu lại, bên ngoài đều nói là do cha ta giết, lão đầu tử ủy khuất quá đi, ông ấy không có giết mà!"
Hạ Hầu gia nhún vai: "Kẻ giết người dùng《 Khai thiên đao 》, ngươi nói có kỳ quái hay không? Lão đầu tử cũng không có truyền cho mấy người, không phải người của Hạ gia vậy thì không còn mấy ai nữa, chẳng lẽ là Liễu Văn Ngạn đi giết? Thật lợi hại, tên kia thế mà đều có thể giết Nhật Nguyệt cảnh!"
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Có lẽ là Đại Hạ vương quên. . ."
"Đúng vậy a, ai cũng bắt nạt cha ta già rồi si ngốc, không nhớ gì đúng không?" Hạ Hầu gia tức giận trừng mắt liếc ông một cái, "Giả bộ cái gì, vờ vịt trước mặt lão tử có hữu dụng không? Ngươi Nhật Nguyệt thì kệ ngươi, liên quan cái rắm gì với lão tử!"
Lười vạch trần Vạn Thiên Thánh, Hạ Hầu gia trầm giọng nói: "Sử dụng Thông Thiên kính? Vạn Thiên Thánh, không phải ta không cho ngươi mượn! Đây cũng không phải chuyện của một mình Đại Hạ phủ mà là dính đến toàn bộ Thần Văn sư thậm chí là biến cố của Văn Minh sư, ngươi có thể nhìn ra cái gì chứ? Cẩn thận ngay cả mạng đều mất!"
Vạn Thiên Thánh thở dài: "Phải xem, bằng không thì ta không cam tâm! Thông Thiên kính mặc dù không thể thông thiên, nhưng có thể xem quá khứ, nhìn tương lai, ta muốn thấy liệu Văn Minh sư có phải thật sự xuống dốc hay không. . ."
"Không nghiêm trọng như vậy!"
Hạ Hầu gia an ủi: "Đám lão già bên Cầu Tác cảnh còn sống đấy thôi, nào đến phiên ngươi quan tâm cái này, còn nữa, cái gọi là nhìn tương lai chỉ là là trò cười, tùy tiện nói một chút thôi. Tương lai có vô số loại, tùy tiện một vị vô địch đều có thể ảnh hưởng đến tương lai, ngươi thấy cũng chỉ là một loại khả năng mà thôi, vì xem thứ đồ này mà tiêu hao quá nhiều sinh mệnh lực cũng không phải chuyện tốt."
Bên kia, Hồ lão cũng can vào: "Lão Vạn, quên đi thôi, Thông Thiên kính cũng chỉ là do mấy thần văn dung hợp mà thành, không phải vô thượng chí bảo, chẳng qua là thần văn có tính phân tích. Điều ngươi thấy cũng không nhất định chuẩn xác, làm thế thì chi bằng ngươi giết nhiều thêm chút cường giả vạn tộc, kiếm ít tinh huyết."
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Ta mượn dùng một chút là được, ta muốn xem! Dù cho chỉ là một loại khả năng cũng tốt, ta cũng sớm tiến hành một chút bố trí, bao gồm cả học viện vạn tộc bên này, ta cũng muốn nhìn thử xem khả năng có thể phát triển của nó trong tương lai. . ."
"Tùy ngươi!"
Hạ Hầu gia đã nhắc nhở, biết Vạn Thiên Thánh có ý nghĩ của riêng mình nên y không nhiều lời, chỉ đơn giản nói: "Vật kia không ở chỗ ta, ở chỗ lão gia tử rồi, ta sẽ cho người tới Chiến Thần điện đòi. Ta hoài nghi bọn hắn đã sớm nhìn rồi, ngươi lại nhìn thêm một lần thì kết quả cũng như nhau thôi, đừng chậm trễ việc ngươi tiến vào vô địch."
Vạn Thiên Thánh cười khổ: "Ta chỉ là Sơn Hải đỉnh phong, đời này muốn Nhật Nguyệt cũng khó nói, còn vô địch thì. . ."
"Ha ha!" Hạ Hầu gia cười mà mặt mũi tràn đầy vẻ giả tạo, không nhịn được nói: "Đi thôi, ta không muốn nhìn thấy cái bản mặt âm hiểm của ngươi nữa, thấy được liền phiền!"
"Vậy khi nào Hạ Vân Kỳ trở về, ngươi nói cho ta biết một tiếng."
"Biết rồi, mau cút!"
Hạ Hầu gia hơi không kiên nhẫn, thật đáng ghét, chỉ sợ nói với cái tên này thì ông ta sẽ không có một câu nào là nói thật!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất