Chương 346: Mâu Thuẫn Trước Sau Bất Nhất
"Lần này hố Lưu Hồng xong, tháng sau, cùng xông Bách Cường bảng đi, thế nào?"
"Quá sớm." Tô Vũ lắc đầu, hắn chưa đến Thiên Quân thất trọng, tuyệt đối sẽ không đi khiêu chiến Bách Cường bảng.
Có lẽ là phải đến Thiên Quân cửu trọng!
Hoặc là không vào, nếu không thì phải có thực lực tuyệt đối, nghiền ép những tên khốn kiếp kia, nghiền ép cái tên Hoàng Khải Phong.
"Vậy quên đi, dù sao tháng sau ta sẽ khiêu chiến Bách Cường bảng." Trịnh Vân Huy nói xong thì nghiêm mặt lại: "Mặt khác, ta cảm giác chợ đen canh chừng không chỉ mình ta, Tô Vũ, có phải ngươi còn manh nha với người khác nữa?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Không có, đúng rồi, nếu có người khác ra giá cao hơn Lưu Hồng thì ngươi cũng có thể bán! Đến lúc đó chia tiền lại nói!"
"..."
Trịnh Vân Huy nhíu mày, "Ngươi muốn làm gì?"
"Kiếm tiền!"
Tô Vũ đáp lại mà không cần nghĩ ngợi, "Dù sao chỉ là giả, bán cho ai mà không phải bán? Tốt nhất là bán ngay khi kết thúc tỷ đấu, tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài được nữa, nếu còn dây dưa thì học phủ cũng sẽ thu được phong thanh, dẫn tới quá nhiều người quan tâm, vậy sẽ không có cách nào tiếp tục."
"Ta hiểu!"
Trịnh Vân Huy tính toán một thoáng, mở miệng nói: "4 ngày sau đi, ngày 20 chúng ta hẹn nhau ở một chỗ! Còn nữa, cái tên nhà ngươi rất âm hiểm, ta phải đề phòng ngươi gài bẫy mà thắng ngược ta, ngày ấy ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Ta cũng biết! Nếu ngươi thua thật thì ta đây cũng không có cách nào. Lá bài tẩy của ta ngươi đều biết rồi, ngươi còn thua nữa, chẳng lẽ muốn ta nhường ngươi à? Lưu Hồng tất nhiên sẽ quan sát trận chiến, mà khả năng là còn có người khác, ngươi cảm thấy, ta giả vờ như vậy, người khác sẽ nhìn không ra? Thật sự coi bọn họ là đồ đần à?"
Trịnh Vân Huy nghiêm mặt đi hẳn.
Vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng hiện tại nghe Tô Vũ nói thế này, gã cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Đây không đơn thuần là trò chơi!
Gã là thiên tài yêu nghiệt, quét ngang mọi kẻ đồng cấp!
Tô Vũ còn không phải đồng cấp với gã, nếu bại bởi Tô Vũ, vậy đả kích này với gã sẽ là quá lớn.
"Tô Vũ... Đã như vậy, vào hôm giao đấu, ngươi và ta đều buông xuống tất cả mọi thứ, toàn lực ứng phó, ta cũng không cần ngươi phải nhường, nếu ngươi có thể thắng... Vậy thì cứ thắng đi!"
Trịnh Vân Huy đứng dậy, khí thế dâng trào, "Nói câu không khách khí, mấy vạn điểm công huân nào so được với tín niệm chiến thắng của ta! Ngươi cũng vậy, đừng vì những điểm công huân kia mà quên đi dự tính tu luyện ban đầu, mục đích của chúng ta là mạnh lên!"
"Cùng giai tối cường, có thể chiến vượt cấp!"
Trịnh Vân Huy nhìn về phía Tô Vũ, trịnh trọng nói: "4 ngày nữa ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, không chút lưu tình!"
"Như nhau!" Tô Vũ đáp lại.
"Mấy vạn điểm công huân..." Tô Vũ trả lời một câu, có chút vô lực thở dài: "Chính ngươi tự lộ ra rồi đó, lần sau đừng mâu thuẫn trước sau bất nhất như thế."
"..."
Khí thế của Trịnh Vân Huy trong nháy mắt trượt xuống, xấu hổ quá.
Tô Vũ cũng lười nói nhiều, quay người rời đi.
Trịnh Vân Huy ở đằng sau thấp giọng hô: "Này, thật sự không có nhiều như vậy đâu, đừng nhỏ mọn như vậy, cùng lắm thì ta khấu trừ công huân Phá Thiên Sát, hai ta dựa theo kế hoạch cũ!"
"Tùy ngươi!"
Tô Vũ trả lời một câu, nhanh chóng rời đi.
...
Trở lại trung tâm nghiên cứu, Tô Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Mạnh lên.
Giao đấu với Trịnh Vân Huy kỳ thật là hắn muốn thử xem thực lực của chính mình, cũng muốn nhìn xem mình rốt cuộc có thể đấu một trận cùng yêu nghiệt của thế hệ này hay không.
Còn về tinh huyết Vạn Thạch, hắn không định dùng ngay từ đầu.
"Trịnh Vân Huy có thể sẽ tiến giai Thiên Quân bát trọng, ta không phải đối thủ của gã..."
So về cảnh giới võ đạo, hắn không bằng Trịnh Vân Huy, Tô Vũ muốn thắng gã thì chỉ có thể dùng thần văn, võ kỹ.
Cùng cảnh giới, người ta cũng là yêu nghiệt, Tô Vũ dựa vào cái gì để siêu việt hơn?
"Còn có thần văn, văn binh..."
"Thần văn chữ ‘Máu’ tốt nhất có thể tiến giai, ta liền có đòn sát thủ chân chính!"
Nhị giai thần văn uy lực mạnh bao nhiêu thì Tô Vũ không rõ ràng, hắn chỉ biết là tiến giai khẳng định sẽ mạnh hơn chữ "Sát" hiện tại là được rồi.
"4 ngày, hiện tại khai khiếu 63 cái, còn thiếu 9 khiếu huyệt nữa mới có thể đi vào Thiên Quân lục trọng..."
Không có cảnh giới lục trọng thì sao có thể đấu cùng Trịnh Vân Huy?
"Đáng tiếc, không thể tiến vào nguyên khí bí cảnh thêm một lần."
Thiếu điểm công huân, hiện tại đi vào quá thua lỗ.
246 điểm công huân, mấy ngày qua Tô Vũ lại tốn thêm 66 điểm để mua tinh huyết Thiết Dực điểu Vạn Thạch cảnh.
Hiện tại hắn chỉ còn lại 180 điểm công huân.
Tiêu tiền như nước!
Điểm công huân như thế đi bí cảnh sẽ chỉ còn lại 80 điểm, đổi được 8 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu, thế thì quá thua lỗ.
"180 điểm công huân, lưu lại một chút để tu luyện, còn lại... đi cường hóa văn binh!"
Lúc này, Tô Vũ nghĩ đến Triệu Lập.
Hắn muốn tới đúc binh học viện một chuyến!
Văn binh của hắn chẳng qua là một thứ bại hoại mà thôi, không phải văn binh mạnh mẽ chân chính.
Tay hắn khẽ vẫy, trong Huyết Trì, một thanh tiểu đao màu đen bay ra, toàn thân sáng như tuyết, trong nháy mắt ẩn vào biển ý chí.
...
Triệu Lập bảo Tô Vũ mùng 8 mỗi tháng thì tới gặp ông, nhưng trong khoảng thời gian này, Tô Vũ thật sự vô cùng bề bộn.
Căn bản không có thời gian để tới.
Lại một lần nữa đi vào sở nghiên cứu của Triệu Lập, Tô Vũ phát hiện, sở nghiên cứu cực kỳ quạnh quẽ.
Lần trước còn có không ít người tới quan sát, lần này thì một người cũng không.
Cửa chính đóng chặt!
Tô Vũ gõ cửa một hồi, Triệu Lập mới nhếch nhác đi ra, thấy Tô Vũ, đánh giá một phen mới thản nhiên hỏi: "Hôm nay không phải mùng 8, sao lại tới đây?"
"Lão sư, ta muốn đến cường hóa văn binh."
"Cường hóa văn binh..."
Triệu Lập cau mày: "Vội vã như vậy? Chủ Thần văn của ngươi còn không xác định được, hiện tại xác định có phải là quá sớm? Ngươi cần phải vận dụng thần văn nào, bỏ đi cái nào, điều này còn chưa xác định mà đã muốn cường hóa? Sau này nếu ngươi muốn tiêu trừ đặc tính cũng không dễ dàng."
Khi nói chuyện, Triệu Lập đã vào cửa.
Tô Vũ đi theo sau, vào cửa rồi sẽ không phải hành lang kín như trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, sở nghiên cứu của Triệu Lập mới vừa vào cửa là khoảng sân rộng, vào sau bên trong mới là chỗ ông nghiên cứu.
Sở nghiên cứu của Lão Triệu so với trung tâm nghiên cứu Văn Đàm thoạt nhìn cũng có cảm giác con người hơn nhiều.
Bất quá, có vẻ là không ai quản lý, cũng thiếu đi bầu không khí.
"Gần đây có đi học tiết của Đúc Binh hệ không?"
"Có học mấy tiết..."
Tô Vũ lúng túng nói: "Gần đây bận việc tu luyện, cộng thêm ta lại làm lớp trưởng của Cao cấp ban, thời gian không quá dư dả, cho nên..."
"Không cần nói lí do!"
Triệu Lập tiến vào trung tâm nghiên cứu, không tới phòng khách lần trước mà dừng lại tại khu sinh hoạt, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
"Uống trà không?"
"Không cần, lão sư, để ta nấu nước..."
Tô Vũ vội vàng tiến lên hỗ trợ, tìm được ấm trà liền bắt đầu đi nấu nước.
Triệu Lập cũng không để ý tới hắn, có vẻ hơi mỏi mệt, dựa vào ghế, thở ra rồi nói: "Vẽ ra hệ thống thần văn chiến kỹ chưa?"
"Rồi ạ, là một thanh đao."
"Bao nhiêu cơ sở thần văn?"
"..." Động tác châm nước của Tô Vũ chậm một thoáng, "Rất nhiều!"
"Rất nhiều?"
Triệu Lập có chút bất ngờ, nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: "Rất nhiều... Vượt qua 20 cái sao?"
"... Vâng!"
Triệu Lập siết chặt tay ghế dựa, ánh mắt hơi khác thường, đoạn hỏi: "Lão sư của ngươi có biết không?"
"Bọn họ cảm thấy là 18 cái."
Câu trả lời thú vị!
Bọn họ cảm thấy là 18 cái...
"Vì sao không nói với ta là 18 cái?"
"Bởi vì ta cần tìm lão sư chế tạo văn binh, cần giới thiệu đặc tính, về sau khả năng là còn cần lão sư hỗ trợ, ta nghĩ văn binh của ta càng nên phù hợp với ta một chút..."
"Hiện tại ngươi có bao nhiêu thần văn?"
"4 cái, đều là nhân tộc thần văn, huyết, lôi, sát, chiến..."
"Hửm!" Triệu Lập hơi kinh ngạc: "Nghe ý trên mặt chữ thì đều là thần văn công sát! Ngươi cố ý chọn lựa hay là ngoài ý muốn?"
"Ngoài ý muốn ạ."