Chương 352: Ta Sẽ Càng Thất Vọng!
Ngày 20 tháng 9.
Tô Vũ xin phép nghỉ thêm lần nữa, mà hôm ấy, Trịnh Vân Huy cũng xin nghỉ.
Hai người đều không đến, không chỉ riêng họ mà lớp học cũng có mấy người không tới.
...
Ở khu đón tân sinh, trong ngày thường không có nhiều người lắm.
Nơi đây có một đạo quán tu luyện, là do một vị lão chấp giáo mở, bình thường cũng không có người nào, xem như một chốn rất thanh tĩnh.
Hôm nay, đạo quán này lại lũ lượt có người kéo tới.
Lão chấp giáo lớn tuổi, hôm nay vừa mới chuẩn bị chuyển cái ghế ra ngoài phơi nắng thì lại có người đến.
"Lão Trần, lầu ba không có ai chứ?"
Lão chấp giáo nhìn người trước mặt, hơi sửng sốt một thoáng, nửa ngày sau mới nhận ra là ai tới, vội vàng hỏi: "Chu quán trưởng, sao ngài lại tới đây?"
Chu Bình Thăng cười nhạt đáp: "Đến xem thử, đợi chút nữa bên này có học viên giao đấu, đừng nói là chúng ta ở đây, biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi!"
Lão chấp giáo vội vàng gật đầu!
"Vậy chúng ta đi lên trước, ngươi cứ ở dưới lầu đợi là được!"
"Được!"
Lão chấp giáo nào dám nhiều lời, đây chính là đại nhân vật, không phải người mà học viên cũ chưa Đằng Không như ông có khả năng so sánh được.
Đây là cường giả Lăng Vân cảnh!
Có thể tới chỗ của ông thì đó là vinh hạnh của ông, nào ai dám hỏi nhiều một câu.
Học viên giao đấu gì chứ, ông cũng không thèm để ý, ông chỉ là có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ là học sinh của Chu quán trưởng sao?
Quá lâu rồi ông không hỏi đến chuyện trong học phủ nên không biết rất nhiều chuyện.
Ông lười quản mấy thứ này, tại học phủ nhiều năm như vậy, không nên hỏi thì đừng hỏi, đạo lý này thì ông vẫn hiểu.
Hai người Chu Bình Thăng đi lên lầu, một lát sau lại có người tới.
Hạ Hổ Vưu đi theo một vị nam tử trung niên, nhìn chung quanh một thoáng, Hạ Hổ Vưu nhìn về phía người trung niên rồi nói: "Thúc, chính là chỗ này!"
Vị trung niên khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Hạ Hổ Vưu tiến lên, tìm lão chấp giáo, cười ha hả chào hỏi: "Lão gia tử, lầu ba vẫn còn phòng trống chứ ạ?"
Lão chấp giáo không nhìn cậu mà nhìn về phía vị trung niên kia, sắc mặt trong thoáng chốc liền biến hóa, cũng không chào hỏi gì mà chỉ vội vàng nói: "Có! Bất quá..."
Vị trung niên bỗng nhiên lên tiếng ngắt ngang: "Không sao, chúng ta đi lên, đều như nhau cả!"
Ánh mắt Hạ Hổ Vưu khẽ động, cười không nữa nói, xem ra có người đã sớm đến rồi.
Hai người lên lầu.
Lão chấp giáo âm thầm nhẹ nhàng thở ra, làm sao cảm giác sắp có biến lớn nhỉ?
Vị này thế mà cũng tới!
...
Lầu ba.
Trong một gian phòng tu luyện lớn, Chu Bình Thăng khẽ nhíu mày, ánh mắt Lưu Hồng có dị động, thấp giọng gọi hắn: "Sư huynh..."
"Đừng để ý tới bọn họ!"
Dứt lời, Chu Bình Thăng hừ lạnh một tiếng, "Đây là Văn Minh học phủ, cũng không phải Hạ thị thương hội!"
Lưu Hồng không nói thêm gì nữa.
Cúi đầu, ánh mắt lại lóe lên.
Càng ngày càng thú vị!
Cũng không biết Bạch Phong và Trần Vĩnh có dính vào hay không!
"Hai tiểu tử kia sau lưng có người sai sử hay là tự chúng đề ra chủ ý đây?"
Hiện tại trên đại thể gã đã phán đoán ra đây là cái hố, dĩ nhiên, cụ thể có phải hay không thì đợi chút nữa nhìn liền biết.
Bởi vì một bộ《 Phá Thiên Sát 》ý chí chi văn, kết quả náo động tới tinh huyết Thần Ma không nói, ngay cả tư liệu quan trọng của trung tâm nghiên cứu Văn Đàm đều lấy ra, quả thực đã vượt quá dự đoán của Lưu Hồng.
Hai gia hỏa này quả là to gan lớn mật!
Những tinh huyết Thần Ma đó, cộng thêm tài liệu này, giá trị chỉ sợ đều vượt qua 100 ngàn công huân!
Vẫn chưa tới Đằng Không đâu, thế mà đã dám giày vò đến mức này.
Dư quang liếc qua Chu Bình Thăng, Lưu Hồng âm thầm hít vào một hơi, mặc kệ, mặc kệ thật hay giả, chút nữa chuyện mà gã cần phải làm là... ngăn cản giao dịch!
Ngược lại lão tử cũng không muốn xen vào, có thể kiếm một chút thì tính một chút, không kiếm được thì coi như thôi.
Dù sao gã nhất định phải ngăn cản!
Cực lực ngăn cản!
Dùng hiểu biết của Lưu Hồng đối với Chu Bình Thăng, cái tên này cực kỳ tự phụ, một khi hắn đã nhận định là thật thì tất nhiên sẽ hoàn thành giao dịch này, hơn nữa còn sẽ tự nhận công lao, thậm chí gạt bỏ gã ra bên ngoài!
Không sao hết!
Cái tên này tốt nhất là khi báo cáo, trực tiếp xóa đi hết thảy công lao của gã, vì cho dù có công thì cũng không có ích lợi gì.
Chu Bình Thăng có thể nhanh như vậy nhận được tin tức... dĩ nhiên vẫn phải tạ ơn Lưu Hồng.
Nếu không phải gã cố ý gióng trống khua chiêng giúp Trịnh Vân Huy thu thập đồ vật ở chợ đen, Trịnh Vân Huy lại tự truyền đi những tin đồn kia thì đừng hòng có ai hay biết được gì!
"Người của Hạ gia cũng đến..."
Lưu Hồng âm thầm nghĩ, có lẽ... lần này gã sẽ kiếm bộn tiền đây.
...
Đối diện đạo quán, trong một trà lâu.
Giờ phút này, trên một gian phòng trên trà lâu, Trần Vĩnh uống trà, mắt nhìn về phía đối diện như có điều suy nghĩ.
...
Bên cạnh Đạo quán.
Trong một tiệm cơm, đám người Giả Danh Chấn vừa ăn vừa cười ha hả tán gẫu: "Xem kịch, xem kịch hay đấy, các ngươi nói xem đồ mà Tô Vũ mang ra rốt cuộc là thật hay giả?"
"Ai mà biết được!"
"Các ngươi đoán xem hiện tại phụ cận có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm?"
"Sẽ không ít đâu!" Trên bàn, một vị nữ Các lão cười nói: "Chợ đen truyền đi đủ loại tin đồn, ta thậm chí hoài nghi, mấy nhà bên ngoài đều nghe phong thanh rồi! Mặt khác trong học phủ, quân đội, Vạn Tộc giáo... Thậm chí bao gồm cả học viên vạn tộc bên kia cũng có thể biết rồi."
Giả Danh Chấn ăn đến nỗi miệng đầy mỡ, ông dùng khăn lau sơ sài qua một cái, đoạn hào hứng nói: "Ta không quan tâm bọn hắn, ta đang nghĩ lão già nào đó có tới không thôi?"
"Khó mà nói!" Mấy người cười vang, "Nếu tới, chẳng lẽ chuẩn bị một mẻ hốt gọn à?"
Giả Danh Chấn cười ha hả: "Sao ta biết được. Nếu như đồ là thật, ta hoài nghi hắn sẽ ra mặt, nếu là giả... vậy thì chưa hẳn! Ở trong học phủ thật sự có chuyện gì có thể che giấu hắn được sao? Ngay cả chúng ta đều nghe được tin, huống chi lão già kia không biết có bao nhiêu tai mắt trong học phủ nữa!"
Nói xong, Giả Danh Chấn lại thoáng chần chờ một lát, "Ta cảm thấy, việc này sau lưng còn có kẻ góp vào một tay, ta thấy ý của tiểu tử Trịnh gia hẳn là chỉ giới hạn trong mấy nhà, cơ hồ chỉ là nhắm tới đơn thần văn nhất hệ, kết quả... tiểu tử Lưu Hồng kia lại thu thập tài nguyên cho oắt con đó, rốt cuộc là thật sự Lưu Hồng không bỏ ra nổi hay là không thể không tìm những người khác để thu mua cơ chứ?"
"Ai mà biết được!"
Mấy người nói chuyện phiếm một hồi, bỗng nhiên có người nói: "Đến rồi!"
Tầm mắt mọi người nhìn xuống bên dưới, thấy được Trịnh Vân Huy bước đi oai vệ như rồng như hổ.
Giờ phút này, Trịnh Vân Huy sải bước mà đi, mang theo một thanh trường đao.
Con cháu của Chiến giả thế gia!
Không quan tâm có văn binh hay không, võ binh ắt không thể thiếu.
"Thiên Quân bát trọng!"
Ánh mắt Giả Danh Chấn khẽ động, "Tiểu tử giỏi lắm, xem ra tháng sau Bách Cường bảng sẽ nổi gió rồi!"
Dứt lời, bỗng nhiên ánh mắt ông sáng lên, "Trên người gã... thật sự có vật kia à?"
Lời này vừa nói ra, mấy người khác cũng hứng thú, dồn dập cười nói: "Có chút cảm giác, hẳn là gã đã thật sự dốc hết vốn liếng! Chẳng hay Trịnh lão đầu có biết được việc này hay không, nếu tiểu tử kia thua... Trở về chờ từ trên xuống dưới nhà họ Trịnh đánh một trận nhừ tử đi!"
"10 giọt tinh huyết Thần tộc Lăng Vân cảnh..." Giả Danh Chấn cảm khái: "Đáng tiếc không phải Sơn Hải cảnh, bằng không, ngay cả ta đều muốn động tâm!"
"Gã mang theo mấy giọt thế?"
"Không rõ lắm, hẳn là không ít, nói không chừng đều mang hết ra ngoài."
"Lăng Vân cảnh cũng không tệ, thần tộc khó giết, mà dù giết cũng chưa chắc có thể mang tinh huyết về, đáng tiếc không phải tinh huyết thần tộc nguyên thủy, bằng không, dù cho là Lăng Vân cảnh, ta cũng muốn hốt về tay!"
"..."
Mấy người vui vẻ trò chuyện, một lát sau, Trịnh Vân Huy tiến vào đạo quán.
Lại thêm chốc lát nữa, Tô Vũ mới đến.
"Thiên Quân ngũ trọng, chưa tới lục trọng!"
Hôm nay, mấy người đều đến có chuẩn bị, giờ phút này không ai quan sát bọn họ nên họ cũng buông lỏng ra rất nhiều, một vị Các lão không biết có thủ đoạn gì dò xét một thoáng, cười nói: "Không tệ! Tiểu tử này tiến bộ rất nhanh! Khó trách hắn có niềm tin..."
Dứt lời, ông ngừng một chút mới nói: “Nếu hắn mang đồ giả đến, chúng ta sẽ thất vọng, nếu là mang đồ thật tới..."
Vị Các lão này dừng lại một lát, trầm giọng nói: "Ta sẽ càng thất vọng!"