Chương 361: Thật Điền Cuồng! Thật Khó Chịu!
Trịnh Vân Huy nhìn thoáng qua mấy người, nói thẳng: "Không lộ thân phận thì coi như xong, ta không bán! Cũng không dám bán! Ta không ngốc, xảy ra chuyện các ngươi chịu phụ trách à? Ta tình nguyện bán ít một chút cũng được, các vị mời đi cho!"
Dứt lời, gã nhìn về phía Lưu Hồng cùng Hạ Hổ Vưu nói: "Chúng ta chuyển sang nơi khác để bàn bạc. . ."
Gã vừa nói xong, khí thế một người đối diện liền có chút biến hóa.
Trịnh Vân Huy thầm giật mình, còn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa đã có người thản nhiên nói: "Các ngươi nên đi, đây không phải giao dịch mà các ngươi có khả năng xen vào!"
Vị trung niên của Hạ gia!
Vừa rồi khí thế người kia gợn sóng, diện mạo ẩn giấu nhìn không ra biến hóa gì, bất quá khí thế trong nháy mắt đã thu hồi.
Vị trung niên Hạ gia khẽ cười, "Ta không phải người của Văn Minh học phủ, chẳng qua chỉ là thương nhân cho nên không muốn truy cứu thân phận của các ngươi, bất quá. . . nếu các vị không đi thì sẽ dẫn tới cường giả của học phủ!"
Người tự xưng Cửu Thiên học phủ kia thản nhiên nói: "Hạ Tân Y, ta cũng không có gì phải kiêng kỵ! Ta tới giao dịch chứ không phải tới quấy rối, nếu muốn gạt ta qua một bên thì tất cả mọi người đừng hòng giao dịch!"
"Dẫn người tới thì cứ dẫn đi, dù sao chúng ta lấy không được, người nào cũng đừng hòng lấy được!"
Vị trung niên Hạ gia nhíu mày, "Cần gì chứ! Bây giờ nếu trung tâm nghiên cứu Văn Đàm phong tỏa kỹ thuật lại thì mọi người cũng không chiếm được! Hạ gia đạt được sẽ dốc lực khai phá, mọi người về sau có khả năng mua tinh huyết thiên phú, dùng thực lực của các vị. . . không sớm thì muộn cũng sẽ có khả năng nghiên cứu ra, suy luận ra thôi!"
"Nếu tiếp tục bị Hồng Đàm phong tỏa, trừ khi bọn hắn triệt để đưa ra kết quả, bằng không. . . Chúng ta cũng đừng hy vọng!"
"Chỉ khi hiện tại lấy được mới có cơ hội cùng hưởng với chư vị, Hạ thị thương hội ta dùng lợi làm chủ, chỉ cần thân phận như thường, không phải Vạn Tộc giáo hay người vạn tộc thì sẽ không có vấn đề, tốn hao một chút đền bù mà muốn cùng hưởng kỹ thuật cũng không khó, không phải sao?"
Hạ Tân Y thành khẩn nói: "Tiếp tục bị Hồng Đàm phong tỏa, hay là để chúng ta lấy được rồi cùng hưởng, chư vị cảm thấy cơ hội nào càng lớn hơn?"
". . ."
Mấy người yên lặng nhìn nhau.
Hạ Tân Y lại nói tiếp: "Dĩ nhiên, Vạn Tộc giáo sẽ coi đây là chuyện khác! Ở đây. . . Không có người của chúng sao?"
Khí thế Hạ Tân Y cũng thay đổi!
"Nếu như có. . . Vậy thì chưa hẳn có thể rời đi!"
Vài người thần bí tự nhiên nhìn không ra biến hóa gì, người đến từ Cửu Thiên học phủ kia khẽ cười nói: "Có thì chúng cũng sẽ không thừa nhận, tự nhiên là có thân phận đứng đắn, ngươi hù dọa người cũng không cần phải làm thế! Muốn chúng ta thối lui cũng được, chỉ cần đưa phần danh sách kia cho chúng ta, mặt khác, quá trình mà Tô Vũ chế tác, các ngươi chắc chắn có thu hình ảnh, đưa cho chúng ta một phần!"
Hạ Tân Y cau mày: "Các ngươi không thu hình ảnh ư?"
"Dưới mí mắt các vị, có thể nhìn trộm một ít cũng không tệ rồi, sao còn dám thu!"
Người này thản nhiên nói: "Nếu chuyện này các ngươi cũng không đồng ý, vậy thì cứ một đao hai đoạn!"
Hạ Tân Y trầm mặc một hồi, cũng không nhiều lời, y ném ra mấy khối ngọc phù.
Mấy người bắt tới tay, dồn dập xem qua một chút, rất nhanh, mấy người bọn họ liền cấp tốc rời đi!
Bọn họ biết, có Hạ gia và đơn Thần Văn hệ ở đây thì khả năng họ thu về tay sẽ không lớn.
Bất quá có bản thu hình rồi thì có lẽ sẽ có khả năng tự mình suy luận ra được.
. . .
Chờ bọn hắn rời đi, Hạ Tân Y nhìn về phía Trịnh Vân Huy.
Trịnh Vân Huy khó nhọc lên tiếng: “Tân Y thúc. . ."
"Lá gan cũng không nhỏ, tinh huyết Thần Ma trong nhà mà ngươi cũng dám lấy ra cược!"
Trịnh Vân Huy cười khan một tiếng, không dám tiếp lời.
Ta không to gan thì sao hiện tại các ngươi lại tới nơi này!
Ở bên cạnh, Lưu Hồng rất bất đắc dĩ, xem ra, kế hoạch kiếm tiền của gã có vẻ không thể thực hiện được rồi!
Suy nghĩ một chút, Lưu Hồng liền đề nghị: "Vân Huy, ta có thể nói riêng vài lời với ngươi không?"
Trịnh Vân Huy suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Hai người đi đến một chỗ hẻo lánh, Lưu Hồng quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Tân Y, trực tiếp truyền âm cho Trịnh Vân Huy: "Đừng giả bộ, đây là ván cờ mà ngươi cùng Tô Vũ bày ra! Ngươi thật sự muốn hố Hạ gia sao? Không sợ Hạ gia gây phiền phức cho các ngươi à?"
Trịnh Vân Huy run lên!
Mặc dù mặt gã không đổi sắc, nhưng trái tim vẫn nhảy bịch một cái.
Lưu Hồng giống như hết sức chắc chắn, lại truyền âm nói: "Tô Vũ rốt cuộc là muốn hố ta, hay là muốn hố đơn thần văn nhất hệ?"
"Lưu trợ giáo. . ."
Trịnh Vân Huy không thể truyền âm, đành phải mở miệng nói: "Ngài chớ nói đùa. . ."
"Ta không nói đùa!"
Lưu Hồng quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Trịnh Vân Huy, lắng nghe tiếng tim đập của gã, cảm thụ được hô hấp của gã gợn sóng, tiếp tục truyền âm: "Các ngươi cũng thật to gan, diễn kịch cũng không tệ, ngay cả Chu Bình Thăng cùng Hạ Tân Y đều bị lừa gạt!"
"Nhưng mà. . . Các ngươi không gạt được ta!"
"Trước đó cố ý để cho ta nghe được các ngươi nói chuyện, đại khái chính là khi kế hoạch bắt đầu. . ."
Lưu Hồng gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Vân Huy, cảm thụ được hết thảy, tiếp tục nói: "Nhưng ngươi cũng không biết, ta thực sự đã thấy quá trình chế tạo tinh huyết thiên phú thế nào!"
"Cái gì. . ."
Trịnh Vân Huy vô thức hơi chấn động một chút, Lưu Hồng nhẹ nhàng thở ra, đệch!
Mẹ nó!
Thật hay giả đây!
Các ngươi thật là giỏi!
Chẳng qua là gã thử thăm dò mà thôi, nói thật, lúc trước gã đã tin tới tám phần, nhưng gã vẫn muốn xem thử một chút.
Kết quả, tiểu tử Trịnh Vân Huy này còn chưa đủ từng trải!
"Không tin? Ta và Bạch Phong tiếp xúc nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng ta chưa từng thấy qua chế tạo tinh huyết thiên phú thật sự thế nào ư? Ngươi cho ta là ngớ ngẩn à? Lừa Hạ gia thì các ngươi chính là muốn chết! Còn lừa ta… ta chỉ là quỷ nghèo, các ngươi lừa ta thì ta có làm được gì?"
"Bây giờ, các ngươi chỉ có thể bán cho Chu Bình Thăng! Ta báo giá 8 vạn điểm, ngươi đáp ứng thì ta sẽ cho ngươi 4 vạn điểm!"
"Ngài. . ."
Trịnh Vân Huy mở to hai mắt!
Má nó!
Ngươi thế mà còn muốn kiếm một món hời!
Không, là kiếm rất nhiều!
"Không có ta phối hợp, ngươi có thể bán cho ai đây? Có tin ta vạch trần ngươi hay không?"
Lưu Hồng không khách khí chút nào, lẳng lặng uy hiếp: "4 vạn điểm không ít. Ta cũng gánh chịu rất nhiều nguy hiểm, sau đó, ta còn phải tìm cách thoát khỏi trách nhiệm. Một khi không tốt, tiền đồ của ta cũng xong đời."
Giờ phút này, gã đã hoàn toàn chắc chắn mọi chuyện là giả.
Bất quá là giả thì mới tốt.
Thật thì sẽ rất phiền toái, thật thì có Hạ gia ở đây, gã sẽ không tranh được.
"Không nên quá tham lam, hai người các ngươi muốn nhiều công huân thế để làm gì?" Lưu Hồng tiếp tục dụ dỗ: "Ta sẽ tận lực kéo dài thời gian cho các ngươi, để bọn họ đi nghiên cứu phát minh, thất bại thì đó là do nghiên cứu không đủ nhiều, cần thời gian, cần thí nghiệm lớn, cho các ngươi thêm thời gian! Ngày bị vạch trần cũng sẽ kéo dài lâu một chút!"
"Đây là chỗ tốt mà ta có thể mang lại cho các ngươi." Lưu Hồng vẫn truyền âm: "Bằng không, dù ngươi giao dịch với Chu Bình Thăng, hắn tin tưởng thì ta cũng ngay lập tức báo cáo cho Trịnh Các lão thậm chí là Vạn phủ trưởng, một khi có ngờ vực, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ kịp phản ứng!"
"Đúng rồi, bọn họ sẽ không thể ra tay với các ngươi, nhưng ngươi cảm thấy đơn thần văn nhất hệ hiện tại mà muốn chèn ép các ngươi thì sẽ rất khó sao?"
". . ."
Trịnh Vân Huy thầm mắng!
Đệch!
Hỗn đản này thật xấu xa!
Trước đó mình báo giá mới 2 vạn, Lưu Hồng há miệng liền là 8 vạn, thật điên cuồng.
Lưu Hồng mặc kệ Trịnh Vân Huy, nói tiếp: "Đáp ứng thì liền hợp tác! Không đáp ứng. . . Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi, muốn cầm đi nhiều điểm công huân như vậy là chuyện không thể nào."
"Ngươi. . ."
Vẻ mặt Trịnh Vân Huy biến thành màu đen, mẹ nó!
Mục đích của bọn hắn không phải là vì hố Lưu Hồng sao?
Làm sao cảm giác, hiện tại là làm công cho Lưu Hồng!
Thật là khó chịu!
Hôm nay gã thắng rất khó chịu, hiện tại lại càng khó chịu hơn.
Dù Lưu Hồng nói cho mình 4 vạn, nhiều hơn trước kia thì gã cũng khó chịu.