Chương 39: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
“Khi chưa đổ đầy có thể phán đoán năng lực mạnh yếu được ư?" Tô Vũ thắc mắc.
"Có thể." Bạch Phong giải thích rõ lí do, "Đến một mức nhất định, chính ngươi kỳ thật có khả năng cảm nhận được, dĩ nhiên cường giả khác cũng có thể quan sát được. Tỉ như ngươi, hiện tại trong chén nước đại khái chỉ có một phần mười, ta có thể cảm thụ rất rõ ràng, còn chính ngươi bây giờ thì lại không thể nhận ra, cũng chẳng thể cảm giác được."
"Đến lúc nào thì ta mới có khả năng tự mình cảm nhận?" Tô Vũ nín thở.
"Khi đổ đầy một nửa, lúc này ngươi có thể cảm thụ rất rõ ràng, loại lực lượng kia ở ngay trong cơ thể ngươi, nhưng ngươi không có cách nào vận dụng, không có cách nào dùng đến, giai đoạn này bị chúng ta xưng là dưỡng tính!"
Bạch Phong cười tủm tỉm nói toeeps: "Dưỡng tính, không tính là cảnh giới, dĩ nhiên, ngươi có thể hiểu thành Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch đều được! Thời kỳ này rất khó nhịn! Nuôi tâm tính của các ngươi, ngươi cảm nhận được lực lượng, lại không có cách nào sử dụng, vậy ngươi có vội hay không?"
"Ngươi rõ ràng cảm giác mình có thể đơn đấu cùng với Vạn Thạch, nhưng cũng bị Thiên Quân đánh bay bằng một tay, ngươi có gấp hay không?"
"Ngươi bị Thiên Quân đánh cho đầu rơi máu chảy, nước của ngươi kỳ thật đã đến miệng bình, sau một khắc liền là Đằng Không, ngươi có tức hay không?"
"Nhưng người có gấp, có tức, nó vẫn sẽ không tràn ra, ngươi có nóng giận hay không?"
"Ngươi nóng giận cũng vô dụng, lúc này, rất nhiều người không chịu nổi, thất thố, thương tâm, chuyển thành tu luyện thân thể chỗ nào cũng có, bởi vì nó quá khinh người!"
Bạch Phong cười ha hả nói: "Ta rất chờ mong một ngày nào đó được nhìn thấy dáng vẻ các ngươi tức giận mà lại không thể làm gì! Các ngươi phải biết, mỗi khi đến lúc này, học phủ sẽ làm một chuyện, tại giai đoạn các ngươi dưỡng tính sẽ có học viên của Chiến Tranh học phủ tới trao đổi... Kỳ thật chính là đánh các ngươi! Ngược đãi các ngươi! Nhục nhã các ngươi! Tức chết các ngươi!"
Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm, Lưu Nguyệt cũng không khỏi thắc mắc: "Bạch lão sư, vì sao học phủ phải làm như vậy?"
"Đơn giản, vì muốn kích thích các ngươi! Chỉ khi ngươi có thể ổn định tâm lý để nhận biết bản chất của bản thân, ngươi mới có hi vọng cụ thể hóa được ý chí. Đây là con dao hai lưỡi, có khả năng sẽ bức điên học viên, khiến chúng tức chết và từ bỏ con đường này, bất quá nếu chống đỡ nổi thì kết quả cũng không tệ."
Bạch Phong cười vui vẻ, "Đây là vở kịch của Văn Minh học phủ, sau khi các ngươi đi vào có thể xem xem học trưởng bị ngược như thế nào, quá thảm rồi! Học viên của Chiến Tranh học phủ mà ta thích nhất chính là kẻ năm đó ta từng ngược qua, vị kia bây giờ đã là cường giả Sơn Hải cảnh, mà ta mới chỉ là Vạn Thạch..."
"Năm đó ta đánh cho Sơn Hải cảnh tè ra quần, khóc thê thảm... Rất nhiều người tưởng rằng ta khoác lác, cũng không phải đâu, đó là thật."
Tô Vũ nhịn không được tiếp lời: "Bạch lão sư, chẳng lẽ tất cả mọi người đều như thế, vậy ngài..."
"Ta?"
Bạch Phong thản nhiên nói: "Ta thì khác, bởi vì ta rất mạnh, dù cho giai đoạn dưỡng tính ta cũng rất mạnh."
Tô Vũ vừa mới hỏi ra liền cảm thấy không ổn, giờ phút này bèn cười ngượng ngùng chứ không hỏi nữa.
Không có ư?
Hắn cảm thấy không đời nào!
Có lẽ anh ta cũng từng bị người ta đánh cho khóc lóc kêu ca rồi.
Bất quá Văn Minh học phủ thế mà còn có tình cảnh như vậy, Tô Vũ xem như đã được mở mang tầm mắt.
"Còn muốn tu luyện lực lượng ý chí...." Bạch Phong dời chủ đề, tiếp tục nói: "Đọc sách! Học tập! Dĩ nhiên, không phải xem sách bình thường, không phải học chữ viết bình thường, mà chính là thứ các ngươi đã từng học qua: Vạn Tộc ngữ."
"Tại sao lại phải học Vạn Tộc ngữ?" Lời này là Lưu Nguyệt hỏi.
"Vạn Tộc ngữ kỳ thật không tính là gì, bất quá một chút ghi chép công pháp, võ kỹ của Vạn Tộc ngữ đều tràn ngập lực lượng ý chí, giờ phút này, ngươi đọc sách cũng là một loại đối kháng ý chí!"
"Công pháp càng mạnh, người ghi chép càng mạnh, ngươi đối kháng càng phải cố hết sức, kỳ thật đây cũng có thể xem như một loại kiểm tra."
"Tại Văn Minh học phủ, khi ngươi có khả năng xem công pháp Thiên Quân cảnh nguyên bản, mang ý nghĩa lực lượng ý chí của ngươi có thể đối kháng tu giả thân thể Thiên Quân cảnh, chờ đến lúc có khả năng xem công pháp Đằng Không cảnh nguyên bản, điều ấy đại biểu ngươi có khả năng thể hiện!"
"Xem Vạn Thạch nguyên bản, cũng coi như là giai đoạn dưỡng tính, cũng là giai đoạn này bắt đầu."
Tô Vũ xem như đã hoàn toàn hiểu, đúng vào lúc này, trong tay Bạch Phong bỗng nhiên xuất hiện một mảnh xương vỡ màu trắng.
"Đây là một bản vạn tộc chi thư ghi lại Thiên Quân công pháp, dĩ nhiên chẳng qua là tàn trang mà thôi, Chư Thiên chiến trường không thiếu thứ như vậy, Văn Minh học phủ cũng không thiếu, các ngươi mới vừa vào học phủ, chủ yếu chính là học tập thông qua những tàn phiến tương tự."
"Ngươi bây giờ có khả năng nhìn một chút, lực lượng trong tàn phiến hết sức mỏng manh, nếu ngươi có thể thấy chữ viết thì tức là ngươi sắp tiếp cận hai phần chén nước rồi."
Bạch Phong vừa mới nói Tô Vũ chỉ có tích lũy một phần mười, hiện đang cho hắn xem lại là cần tích lũy một phần năm.
Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy mảnh xương màu trắng, cầm vào tay quan sát một lúc.
Bạch Phong chỉ điểm: "Dùng tâm mà nhìn, chuyên chú một chút là được."
Tô Vũ gật đầu, nghiêm túc đi xem, hết sức chăm chú.
Dần dần, mảnh xương vỡ trong mắt hắn có chút biến hóa, tản ra hào quang nhàn nhạt, phía trên mơ hồ giống như có chữ viết.
Tô Vũ có chút hiếu kỳ, càng thêm dụng tâm, mong muốn nhìn rõ ràng.
Oanh!
Đúng vào lúc ấy, đầu óc hắn giống như bị chùy sắt đập trúng, hào quang trên mảnh xương phát ra, Tô Vũ kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt vứt mảnh xương xuống.
Bạch Phong sớm đã đoán trước, phá ra cười lớn: "Đọc sách cũng phải trả giá thật lớn! Đây là phương thức tu luyện của Văn Minh học phủ, không nên cảm thấy tới Văn Minh học phủ sẽ giống như Nam Nguyên, nhìn một chút bản dịch là được, thế thì chẳng tính là gì."
"Mỗi một lần đối kháng đều đang rèn luyện lực lượng ý chí của ngươi, dĩ nhiên một ngày không thể quá nhiều lần, một - hai lần là đủ rồi, bằng không ngươi sẽ phát điên mất. Văn Minh học phủ không thiếu kẻ điên, rất nhiều người không biết tự lượng sức mình đi xem những nguyên bản vượt quá phạm vi của họ, cho nên rất nhiều người đều điên rồi."
...
Đầu Tô Vũ đau như muốn nứt ra!
Nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, thật là thống khổ!
Thế nhưng đại khái qua hơn mười giây, Tô Vũ chợt mở mắt ra, thở phì phò khôi phục lại bình tĩnh.
Đau đớn giống như trong mộng bị giết vậy!
Bất quá bị giết nhiều năm rồi nên hắn cũng đã quen thuộc, cũng chỉ vừa rồi đau có chút khó mà nhẫn nại mà thôi.
Bạch Phong vừa muốn tiếp tục nói, ngươi khóc một hồi rồi sẽ không có việc gì, học viên mới đau đến bật khóc cũng không phải chỉ một hai người...
Kết quả, giờ phút này lời đến bên miệng bỗng nhiên phải nuốt xuống.
Anh ta nhìn thoáng qua Tô Vũ, hơi hơi nhíu mày.
Anh xác định, lực lượng ý chí của Tô Vũ chỉ chứa đầy một phần mười, thế nhưng cái tên tiểu tử kia... thế mà cứ như vậy tiếp nhận rồi?
Làm sao có thể!
Lực lượng ý chí trong mảnh xương vỡ này mạnh gấp hai lần Tô Vũ, Tô Vũ tối thiểu cũng phải thống khổ nửa giờ đồng hồ mới đúng.
Bạch Phong trừng mắt nhìn, không tệ!
Khó trách sư bá hết sức coi trọng Tô Vũ, nói như vậy, cái tên này có lẽ là thiên phú không tính quá cường đại, nhưng tính bền dẻo lại mạnh đến đáng sợ, có đôi khi tu luyện lực lượng ý chí, thiên phú không phải then chốt, tính bền dẻo mới là yếu tố quan trọng quyết định tương lai.
Tô Vũ dần dần khôi phục, thốt ra điều hắn vẫn luôn muốn hỏi: "Bạch lão sư, lực lượng ý chí của người bình thường có mạnh không?"
"Một phần trăm!"
Bạch Phong đè xuống ý niệm trong lòng, bình tĩnh giải đáp: "Đây là trình độ của người bình thường, đại biểu bọn họ không có thiên phú tu luyện. Ngươi xem như thiên phú không tồi, còn như Lưu Nguyệt... mạnh hơn ngươi chừng 15%."
Tô Vũ có chút ngượng ngùng, không ngờ ta còn yếu hơn cả cô nàng bên cạnh.
Bạch Phong chỉ cười mà không nói tiếp, kỳ thật anh ta đã nhìn ra, Lưu Nguyệt đã từng xem một chút mảnh vỡ công pháp nguyên bản!
Cho nên hiện tại tuy nàng mạnh hơn Tô Vũ, nhưng trên thực tế, Tô Vũ rất nhanh có khả năng đuổi theo kịp nàng.