Chương 403: Ta Quen Rồi
"Là chữ 'Cường' của Ma Hạt tộc à?"
"Không phải, thần văn vạn tộc rất khó phác họa, là chữ 'Chiến' của nhân tộc."
Tô Vũ chưa từng nói hắn phác họa được chữ "Chiến".
Đương nhiên, Trần Vĩnh biết hắn từng dùng, còn Bạch Phong. . . hình như Tô Vũ chưa nói!
Bạch Phong cũng không hỏi!
Tô Vũ không nhớ mình có từng nói với Bạch Phong hay không, sự thật chứng minh, hắn thật sự chưa từng nói.
Bạch Phong kinh ngạc: "Chữ Chiến? Không tệ! Nghe tên là biết hệ chiến đấu rồi, rất không tệ! Ngươi lại vẽ ra một chữ, là của nhân tộc?"
"Ừm."
"Xem ra ngươi vô cùng hòa hợp với thần văn nhân tộc, cảm ngộ từ bản ý chí chi văn nào đấy?"
"《 Chiến Thần quyết 》bản Thiên Quân ngài viết cho ta."
". . ."
Bạch Phong không phản bác được!
Má, đồ do ta viết, ngươi có thể cảm ngộ ra thần văn, tại sao ta không làm được?
Chẳng lẽ ta chỉ thích hợp viết ý chí chi văn cho người khác thôi ư?
"Nói vậy thì giờ ngươi có 4 thần văn, trong đó một viên là nhị giai. . ."
Tô Vũ rụt rè đính chính: "Lão sư, hai cái nhị giai, ngài không nhớ à?"
"Hả?"
Bạch Phong sửng sốt lần nữa, anh nhìn thoáng qua Tô Vũ.
Hai cái?
"Không phải chỉ có chữ 'Sát’ sao?"
"Còn có chữ 'Máu' nữa!"
". . ."
Bạch Phong cảm giác mình mắc bệnh hay quên tuổi già rồi!
Ngươi đã nói bao giờ chưa?
Sao ta không nhớ?
Ta chỉ nhớ lần trước hỏi ngươi có phải đã đột phá chữ “Sát” hay không, ngươi nói đúng, sau đó. . . Không có sau đó nữa mà!
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như sau đó Tô Vũ chưa từng nói chữ “Máu” cũng tiến giai?
"Đúng rồi. . . Quên mất, tên hỗn đản Lưu Hồng từng nói rồi. . ."
Bạch Phong lẩm bẩm trong lòng, anh suýt nữa thì quên.
Thế mà tiểu tử này tiến giai thật!
Lúc trước anh trở về bởi vì chuyện《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》, cũng quên hỏi vụ này.
Bạch Phong xấu hổ vội ho một tiếng, hình như mình ít khi quan tâm đến tiểu đồ đệ, chủ yếu là cứ cách mấy ngày tiểu tử này lại biến hóa một lần, mỗi lần anh bế quan đi ra, thực lực của Tô Vũ lại thay đổi, anh sắp theo không kịp rồi.
"4 thần văn, hai nhị giai. . ."
Bạch Phong nói thầm, lại hỏi: "Mở bao nhiêu khiếu huyệt rồi?"
"Nhiều thêm một chút. . ."
"Ồ!"
Bạch Phong nhẹ nhàng thở ra, cũng không hỏi nhiều, anh nhớ bản thân mới bế quan không được mấy ngày, ngày 22 mới tiến vào phòng thí nghiệm, chưa tới một tuần.
Dù Tô Vũ nhanh hơn nữa cũng không đến mức chỉ qua mấy ngày liền tấn cấp Thiên Quân lục trọng chứ?
Tô Vũ thấy anh không hỏi thì cũng không nói.
Hôm nay khiếu huyệt quá chói mắt, quên đi, chờ thêm một thời gian lại nói.
Sáng như thế cũng không dễ giải thích.
"Đúng rồi, lần trước. . . Khụ khụ, ta nghe. . . sư bá ngươi nói, khi ngươi giao thủ cùng Trịnh Vân Huy, hình như đã dùng Khoách Thần quyết, tình huống như thế nào?"
"Không phải!” Tô Vũ lắc đầu: "Ta không biết cái này, Triệu lão sư cũng không truyền cho ta, nhưng lần trước ta nhờ Triệu lão sư tạo văn binh cho ta, hình như ông nện đầu ta mấy cái, sau đó ta phát hiện ý chí lực mạnh hơn trước một chút, độ chứa đầy giảm xuống một chút, lão sư, ngài không nhìn ra ư?"
Bạch Phong thầm mắng một tiếng!
Ta cũng không phải là thần, chẳng lẽ nhìn thấy biển ý chí của ngươi được chắc?
Anh cảm ứng được độ chứa đầy giảm xuống một chút, nhưng giảm xuống không nhiều, hơn nữa lần trước khi anh gặp Tô Vũ, đối phương còn đang bị thương, anh còn tưởng rằng là do bị thương nên không suy nghĩ nhiều.
"Đập đầu mấy cái mà ý chí lực thâm hậu hơn ư?"
Bạch Phong hơi choáng váng, đó là phương pháp gì vậy?
Khoách Thần quyết chính là như vậy sao?
Hay anh cũng bảo Triệu lão quỷ đập mấy lần nhỉ?
Ý chí lực của anh cũng không yếu, nhưng cũng chỉ thường thường mà thôi, một khi vận dụng đồ long kiếm, ba chiêu là đã tiêu hết sạch, đánh toàn lực thì có khả năng một chiêu đã hao sạch, hay mình cũng đi xin Triệu lão quỷ cho ăn đập vài cái?
Bạch Phong cảm thấy hốt hoảng, lại nhìn Tô Vũ một hồi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, anh không xoắn xuýt những vấn đề này nữa, mở miệng dặn dò: "Mấy ngày nữa thần văn tranh tài, ngươi nhất định phải thắng, mang《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》về đây! Những thứ khác mất đi cũng chẳng sao, thật ra cái này cũng không có gì, thế nhưng bị người khác xem như phần thưởng công khai thưởng ra ngoài như vậy, nếu ngươi không thắng thì quá mất mặt."
Tô Vũ trịnh trọng gật đầu!
"Nhất định!"
"Lão sư yên tâm!"
Đương nhiên phải thắng!
Không thắng, công pháp Thiên giai sẽ bị người khác cướp đi, huống chi, có khả năng nó do cường giả vô địch cảnh lưu lại, danh xưng Vĩnh Hằng, Vĩnh Hằng là khái niệm gì, Tô Vũ ngẫm lại cũng thấy xúc động.
Thấy tiểu tử này ý chí chiến đấu sục sôi, Bạch Phong không nói gì nữa.
Tâm tình anh không tệ, cười nói: "Trong khoảng thời gian này không có thời gian dạy ngươi, ngươi tiếp tục từng bước tu luyện là được! Lão sư sắp nghiên cứu ra thành quả rồi, tiểu tử, ngươi biết không? Hình như ta sắp phát hiện được điểm thiên phú thần văn rồi!"
Bạch Phong hưng phấn nói: "Ngươi đừng vội xác định Chủ Thần văn, chờ ta phát hiện thiên phú thần văn, khai phá ra, ngươi dùng thiên phú thần văn làm Chủ Thần văn nhất định sẽ mạnh hơn thần văn hiện tại. . ."
"Lão sư, đó là thần văn của nhân tộc!"
"Không sao!"
Bạch Phong vui vẻ nói: "Thần văn của những người khác có khả năng yếu, thế nhưng thiên phú thần văn nhất định không kém! Nhưng phải chờ một chút, nghiên cứu của ta đang kẹt rồi, tốt nhất là chờ sư tổ ngươi trở về cùng nghiên cứu! Nếu thành công, ha ha ha, đa thần văn nhất hệ chúng ta sẽ lập tức quật khởi!"
Thiên phú thần văn đấy!
Không nói những cái khác, dùng cái này xem như tuyệt học nhập môn thì sẽ có bao nhiêu người chạy theo như vịt?
Đương nhiên, tình huống cụ thể phải đến lúc đó mới biết.
Tô Vũ gật đầu, cũng có chút chờ mong.
Thiên phú thần văn!
Kỹ năng thiên phú của nhân tộc là gì?
Nếu thật sự kích phát ra được vậy thì quá trâu rồi!
Bạch Phong vừa cười vừa ăn như hổ đói, Tô Vũ không khỏi cảm khái, trên phương diện nghiên cứu, Bạch Phong đã dốc hết tâm huyết.
Nếu là mình, mình có nghị lực như vậy sao?
Bạch Phong ăn một hồi, anh ợ một cái, cười ha hả tuyên bố: "Ta đi xuống đây, ngươi đừng quên cho yêu thú ăn, còn nữa, lần sau phác họa ra thần văn nhớ phải nhắc nhở ta!"
Anh phát hiện bây giờ sức miễn dịch của mình đã mạnh hơn nhiều!
Tô Vũ vẽ ra thêm một thần văn, hai thần văn tiến giai, thế mà anh lại không quá kinh ngạc.
Có lẽ đã quen rồi!
Lần này không khiếp sợ chút nào, anh lại cảm thấy hơi không quen.
"Cứ bình thường thôi, vậy cũng tốt, đỡ cho lần nào cũng quá khích!"
Bạch Phong thầm cười một hồi, tốt lắm, cứ vậy đi, lần sau xuất quan, dù tiểu tử này đến Thiên Quân thất trọng, phác họa thêm một thần văn, mình cũng không cần kinh ngạc, vì anh đã dự liệu trước rồi!
Bạch Phong không ngừng cười thầm, không nói tiếp nữa, cấp tốc chui xuống dưới mặt đất.
. . .
Tô Vũ lắc đầu, hiện giờ lão sư của mình rõ ràng là một trạch nam 100%.
Cửa lớn không ra, cổng trong không bước.
May mà mình làm học sinh cũng đáng tin cậy, bằng không thầy trò nhà hắn xem như xong.
. . .
Ngày 28 tháng 9, Tô Vũ đi học.
Có kết giới bóng mờ, hắn bớt đi rất nhiều phiền toái.
Gần kiểm tra tháng, không khí trong lớp học dần dần trở nên khẩn trương.
Kiểm tra tháng của lớp cao cấp không phải lần nào cũng giống nhau.
Tháng trước là tháng đầu tiên nhập học cho nên khảo thí vẫn đơn giản, nhưng sau này sẽ không dễ như vậy nữa.