Chương 41: Cố Gắng Nắm Bắt Cơ Hội Này
Bạch Phong nhẫn nại giảng giải: "Đừng thấy các ngươi nắm giữ mười mấy, hai chục môn Vạn Tộc ngữ mà đã vội cho là mình giỏi, các ngươi chưa xem qua nguyên bản, chưa chân chính nhìn thấy chữ viết của vạn tộc, không nhìn được chữ viết do cường giả phác thảo ra, cho nên các ngươi cảm thụ không rõ rệt, rất khó phát hiện chữ viết cũng sẽ có uy năng!"
"Đồng dạng cùng một chữ viết, người khác nhau viết ra, cường giả khác nhau viết ra, sẽ mang tới cho cảm thụ của ngươi không giống nhau. Cho nên, cũng sẽ mang cho ngươi suy nghĩ khác biệt."
"Ngươi xem Thiên Quân cảnh nguyên bản, khả năng sẽ cảm thấy cái chữ này không có gì đặc thù, nhưng khi ngươi xem chữ viết Sơn Hải cảnh, ngươi có thể phát hiện ẩn chứa trong đó là hàng loạt hàm nghĩa cùng tri thức. . ."
Nói tới đây, anh ta nhìn về phía hai người, nghiêm mặt dặn dò: "Ý chí phác họa thần văn, uẩn dưỡng đến cực hạn là có thể sẽ chân chính hóa thực ở cái thế giới này, hóa thành thần binh lợi khí!"
"Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, 180 năm trước, phủ trưởng đời thứ ba ngã xuống, lưu lại một chữ 'Chiến' Ma tộc, tạo thành một bảo cảnh đặc biệt của Đại Hạ Văn Minh học phủ —— Chiến Ma tràng!"
"Chiến Ma tràng!"
Lưu Nguyệt hô nhỏ một tiếng, lần này Tô Vũ thật sự cảm giác mình quá vô dụng, có chút ảo não, hắn không biết thứ gì cả.
Bạch Phong gật đầu, "Đúng vậy, đây là bảo địa của Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ một mực khát vọng có thể tiến vào bên trong để rèn luyện chính mình. Một chữ tạo thành một tiểu thế giới, chủ yếu thích hợp cho người dưới Đằng Không cảnh tu luyện."
"Huấn luyện thực chiến!" Lưu Nguyệt khẽ lẩm bẩm.
Bạch Phong nói tiếp: "Trong Chiến Ma tràng sẽ hình thành hàng loạt Ma tộc binh sĩ, quân trận, cường giả. . . Ngươi có khả năng cảm nhận được hoàn cảnh chém giết chân thực, có thể xem bọn hắn là Ma tộc chân chính, ngươi có khả năng ở trong đó phát huy trí tuệ của ngươi, phát huy thực lực của ngươi, đi chém giết, đi huyết chiến, chuẩn bị cho tương lai tiến vào Chư Thiên chiến trường."
"115 năm trước, phủ trưởng đời thứ tư ngã xuống, lưu lại một chữ 'Nguyên' Thần tộc, tạo thành một bảo cảnh khác —— nguyên khí bí cảnh, có công hiệu giống như chữ 'Tụ' ta mới viết, bất quá đó là sự tồn tại vĩnh hằng, chứ không phải tạm thời như ta."
"Trong nguyên khí bí cảnh, ngươi có khả năng cảm nhận được nguyên khí đậm đặc, nó sẽ giúp đẩy nhanh tốc độ tu luyện của các ngươi lên."
"Dạng bảo cảnh như thế ở Văn Minh học phủ có rất nhiều, một bộ phận đưa cho Đại Hạ phủ Chiến Tranh học phủ, một bộ phận thì tự lưu lại."
Sắc mặt Bạch Phong thoáng hiện lên chút mơ ước, nói khẽ: "Một người tinh lực có hạn, bình thường sẽ chỉ chủ tu thần văn thích hợp nhất với mình, mục tiêu cuối cùng đều là thật sự hóa hiện, truyền thừa mãi mãi! Dĩ nhiên, ngươi có khả năng phác họa rất nhiều thần văn, chủ chiến hay phụ trợ cũng không có vấn đề gì."
"Tất cả những thứ này, khi các ngươi đến Văn Minh học phủ, các ngươi đều sẽ rõ."
Bạch Phong dừng một chút, uống xong hớp trà rồi lại tiếp tục nói: "Nếu các ngươi đã nhắc đến, ta đây cũng không giấu giếm, dù sao trước đó ta đã nói hỏi cái gì đều được. Hôm nay, ta liền dạy các ngươi phác hoạ ra thần văn như thế nào, cũng không phải là nói ngươi viết cái chữ này tức là ngươi liền có thể phác hoạ ra."
"Trước khi ý chí lực không thể cụ hiện, phác họa thần văn không đơn giản như vậy, là minh tưởng phác hoạ, mà không phải chân chính đi viết. . ."
Ánh mắt Tô Vũ sáng như tuyết!
Phác họa thần văn!
Khó trách lão sư nói lớp học của Bạch Phong rất đáng tiền, hết sức trân quý, thì ra là thế!
Dù cho Bạch Phong không nói thì hắn cũng hiểu rõ chỗ khó trong ấy, tiêu hao ý chí lực là tiêu hao rất lớn, vừa rồi Bạch Phong làm mẫu một thoáng, hiện tại vẻ mặt còn hơi trắng bệch, rõ ràng cũng không đơn giản như mặt ngoài.
"Ý chí lực của các ngươi yếu kém, giờ phút này còn không thể hoàn chỉnh phác hoạ ra một cái thần văn, chỉ có thể phác hoạ ra một bộ phận, sau đó đi minh tưởng, đi hoàn thiện. . ."
"Các ngươi học qua rất nhiều Vạn Tộc ngữ, dĩ nhiên, trọng yếu nhất vẫn là ngôn ngữ của Nhân tộc! Vạn Tộc ngữ, tự nhiên cũng bao quát chữ viết Nhân tộc, các ngươi không quá quen thuộc với các chữ viết khác, quen thuộc nhất với chữ của Nhân tộc. Đầu tiên, chúng ta liền bắt đầu từ chữ viết của Nhân tộc đi!"
"Các ngươi chưa thấy qua chữ viết của cường giả Nhân tộc, hôm nay ta sẽ cho các ngươi kiến thức một lần!"
Dứt lời, Bạch Phong lăng không một chiêu, một tờ giấy trắng đột ngột xuất hiện.
Bạch Phong không lấy bút, chỉ nhìn tờ giấy trắng rồi thở hắt ra, "Chữ viết chân chính có uy năng đều kèm theo lực lượng ý chí, cho nên nói cũng không phải là do ai viết đều được, có chút nhân tộc Đằng Không cũng không thể viết ra."
"Các ngươi quen thuộc nhất, không gì bằng 《 Khai Nguyên quyết 》, hôm nay ta liền viết 《 Khai Nguyên quyết》!"
Dứt lời, Bạch Phong đưa tay, không gần sát giấy trắng, mà là lăng không cử động.
Trên ngón tay, kim quang lấp lánh.
Tô Vũ lần nữa cảm nhận được nguyên khí hội tụ, cũng cảm nhận được lực lượng ý chí tồn tại.
Bạch Phong một mặt trịnh trọng, ngón tay như kiếm, lăng không vung vẩy.
"Khai Nguyên có cửu khiếu. . ."
Câu nói đầu tiên vừa viết ra, giấy trắng có dấu hiệu nát bấy, giống như không thể thừa nhận sức mạnh từ chữ viết.
Tay Bạch Phong kim quang lấp lánh, trải rộng giấy trắng, khiến giấy trắng vững chắc.
"Vật dẫn không đủ mạnh, chữ ghi chép không dưới ý chí mạnh mẽ, bất quá đây chỉ là làm mẫu, ta sẽ giảm bớt lực lượng, về sau các ngươi nếu muốn ghi chép công pháp, chữ viết mạnh mẽ thì cần vật dẫn đặc thù, về sau chính các ngươi sẽ biết."
Hắn tiếp tục viết, trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi, từng sợi khói trắng từ đỉnh đầu bay lên, giống như đang thiêu đốt.
"Đừng nhìn ta, xem chữ viết!"
Một bên, Lưu Nguyệt vội vàng gật đầu, cấp tốc nói với Tô Vũ: "Chữ của Văn Minh sư, một chữ ngàn vàng!"
Tô Vũ cũng vội vàng gật đầu, không cần phải nói, hắn cũng hiểu rõ chỗ trân quý trong đó.
Từng chữ xuất hiện, từng câu lời bị viết.
Tô Vũ định thần nhìn lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Không giống!
Hoàn toàn khác biết với 《 Khai Nguyên quyết 》 ngày thường vẫn thấy!
Hắn giống như thấy không phải chữ viết mà là một người, một kẻ đang tu luyện《 Khai Nguyên quyết 》, đó là Bạch Phong!
Hắn đang mở cửu khiếu!
. . .
Ngoài cửa.
Liễu Văn Ngạn lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói, "Tiểu tử này. . . Quả thật đã bỏ công bỏ sức."
Viết ý chí chi văn thật sự rất mệt mỏi, ông. . . làm không được.
Nếu ông có thể làm được thì đã tự mình đi dạy hai đứa trẻ kia.
Dù cho hiện tại ý chí lực đã hóa hiện, ông vẫn như cũ không làm được, nói lời thật lòng thì Liễu Văn Ngạn tự thấy mình không bằng Bạch Phong, Bạch Phong có khả năng viết ra 《 Khai Nguyên quyết 》, mà ông, đại khái viết đến thiên thứ nhất sẽ xong rồi, không thể tiếp tục được nữa, không cách nào viết ra hoàn chỉnh một bản《 Khai Nguyên quyết 》.
Dù cho chữ trong《 Khai Nguyên quyết 》 không nhiều, đây cũng không phải là điều ông có thể thực hiện, dù cho những năm qua lực lượng ý chí của ông đã uẩn dưỡng rất mạnh, không yếu hơn so với Đằng Không tam trọng thì cũng làm không được.
Bạch Phong đã là Đằng Không lục trọng, thậm chí mơ hồ muốn tấn cấp Đằng Không thất trọng.
Nhân vật như vậy, tại Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng không nhiều, nhất là thế hệ thanh niên dưới 40 tuổi.
Liễu Văn Ngạn kỳ thật chẳng qua chỉ thử một chút, ông không nghĩ tới Bạch Phong thật sự sẽ hao phí hàng loạt lực lượng ý chí tại đây dạy bảo hai tiểu thiên tài của một thành nhỏ.
Điểm này, ông không chủ động đề cập.
Để Bạch Phong nhường ra danh sách, dạy bảo học sinh, ông đều có thể vô lại giống như sai khiến, nhưng sao chép ý chí chi văn, dạy bảo phác họa thần văn, thứ này ông không nói, bởi vì việc này cần đánh đổi khá nhiều.
"Tô Vũ, Lưu Nguyệt, cố mà trân quý cơ hội đó đi!"
Liễu Văn Ngạn yên lặng nói một câu, rất nhanh liền rời đi.