Chương 43: Ta Không Tin!
Trong phòng, Bạch Phong vẫn đang một mực lẳng lặng chờ đợi.
Càng chờ anh ta lại càng thấy kinh ngạc.
Tô Vũ vẫn còn chưa tỉnh sao?
Lần đầu tiên xem như chỉ là đặt nền móng cho thần văn, ấn theo lý thuyết hắn đã sớm nên tỉnh, làm sao còn chưa tỉnh vậy?
Bạch Phong tuy thắc mắc nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.
Thật lâu sau, rốt cuộc Tô Vũ đã tỉnh lại.
Tô Vũ vừa mở mắt ra, trông thấy Bạch Phong trước mắt thì vội vàng kêu lên: "Xin lỗi Bạch lão sư, vừa mới rồi ta ngủ thiếp đi. . ."
"Không phải là ngươi ngủ quên."
Bạch Phong cũng không nhiều lời, anh ta chỉ quan tâm có một việc: "Lưu lại được bao nhiêu?"
"Hả?" Tô Vũ mờ mịt.
"Lần đầu bắt thần văn, ngươi không có kinh nghiệm, ý chí lực cũng không đủ mạnh, khẳng định không thể để lại toàn bộ, chữ 'Máu' kia ngươi lưu lại bao nhiêu?"
"Lưu lại bao nhiêu là sao?" Tô Vũ vẫn mờ mịt, anh ta nói vậy là có ý gì?
"Tức là còn có mấy nét vẫn rõ ràng?" Bạch Phong dở khóc dở cười, bộ mình nói năng khó lý giải lắm à? "Chữ máu có sáu nét, ngươi bây giờ còn lưu lại được bao nhiêu? Một nét cũng tốt lắm rồi, chỉ cần có chút lưu lại, đều tính là ngươi đã chính thức đặt nền móng."
Lúc này thì Tô Vũ đã hiểu.
Lưu lại mấy nét?
Một chữ còn tính điểm mấy nét à?
Không phải nên lưu lại toàn bộ sao?
Hắn hơi do dự, là ta sinh ra ảo giác, hay là kỳ thật ta không hề lưu lại được gì?
Bởi vì hắn cảm thấy, cái chữ kia của mình là một chữ “Máu” hoàn chỉnh.
Bạch Phong thấy hắn không lên tiếng thì cho rằng hắn đã thất bại, thở dài một tiếng rồi an ủi: "Không cần phải nhụt chí, lưu lại một nét, thậm chí nửa nét đều đã rất tốt. Phác họa thần văn đối với người mới học như ngươi sẽ vô cùng khó khăn, cần phải rèn luyện trong một khoảng thời gian dài."
"Dù cho chỉ là thần văn do ta viết, dùng ý chí của ngươi hoàn toàn phác hoạ ra thì tối thiểu cũng cần ba tháng thậm chí nửa năm, bất quá có căn cơ là được, về sau ngươi có thể chậm rãi đi phác hoạ. . ."
Bạch Phong nở nụ cười tươi rói, tâm tình hiện tại của anh ta không tệ, không ngại nói thêm vài lời với Tô Vũ.
"Khi phác họa thành công thần văn hoàn toàn, dù cho ý chí ngươi còn chưa cụ hiện, ngươi vẫn có thể cảm nhận được một chút tác dụng kỳ diệu của thần văn."
"Ngươi phác hoạ chính là chữ 'Máu', cái chữ này dĩ nhiên đã từng có người phác hoạ qua, thế nhưng tác dụng khác biệt."
"Có người có khả năng trong lúc chiến đấu, hấp thu máu của địch nhân. Có người có khả năng ngưng tụ tinh hoa huyết dịch của vạn tộc, máu huyết bây giờ kỳ thật nhiều khi là do Văn Minh sư đề luyện ra."
"Dĩ nhiên, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ. Một chữ, đôi khi tác dụng của nó khác hoàn toàn với ý nghĩa trên mặt chữ, đây cũng là chuyện bình thường, chờ ngày nào đó ngươi hoàn toàn phác họa thành công, ngươi có thể tập trung cảm thụ để phát hiện ra công dụng thật sự của nó."
Tô Vũ nghiêm túc nghe, vừa nghe, vừa cảm ứng trong đầu.
Tiểu đệ chữ "Máu" của hắn có tác dụng gì nhỉ?
Hoàn toàn phác hoạ ra mới có thể cảm ứng, chính mình đã có thể tính là hoàn toàn phác hoạ rồi hay chưa?
Chữ "Máu" trong đầu hắn vẫn đang mấp máy rung động, một khắc sau, Tô Vũ đã dần có chút cảm ứng mơ hồ.
Bạch Phong còn đang nói chuyện, bỗng nhiên trước mắt anh hơi hơi chấn động một cái, có chút ấn tượng mơ hồ, một con Thiết Dực điểu đang đánh giết tới!
"Ác!"
Một tiếng hống thô bạo quanh quẩn ở bên tai, Bạch Phong sửng sốt một chút, anh ta rất mạnh, chút ít ảo giác này đối với anh ta mà nói thổi hơi là có thể phá.
Nhưng anh ta lại không làm thế, anh tùy ý để tình cảnh ngắn ngủi kia tiếp diễn, mặc cho Thiết Dực điểu không ngừng đánh tới.
Bởi vì Bạch Phong đang choáng váng rồi!
Thật, anh ta thật sự choáng váng.
Sau một khắc, anh ta phá không mà ra, trong nháy mắt anh liền xuất hiện ở trước mặt Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn ngơ ngác nhìn bạch Phong, ngươi muốn làm gì?
"Sư bá, ngài đang đùa ta phải không?"
Liễu Văn Ngạn chớp mắt, tiếp đó lại dựng râu trừng mắt, ngươi bỗng nhiên vọt tới chỗ ta, lão tử đều bị giật nảy mình, ai rảnh mà đùa với ngươi!
"Ngươi thiếu đòn à?"
Bạch Phong nhìn ông ấy, nghiêm túc mà nhìn, xác định được thật sự không phải là trò đùa của ông.
Vừa mới rồi không phải là do ý chí Liễu Văn Ngạn tiến hành quấy nhiễu!
Anh ta chẳng qua là cảm thấy không có khả năng, cho nên mới hỏi một chút, đến thử xem rốt cuộc có phải Liễu Văn Ngạn cố tình đùa mình hay không.
Quá yếu ớt!
Không đả thương được cọng lông tơ của anh ta, quấy nhiễu không đến anh ta chút nào, anh vừa nhìn liền biết là ảo giác, còn là chủng loại nhẹ nhàng kia.
Nhưng nếu không phải là Liễu Văn Ngạn, chẳng lẽ là Tô Vũ?
Nói đùa cái gì thế!
Ta không tin!
Tô Vũ đặt vững nền tảng thần văn thì anh ta tin, anh ta cũng thấy được, cho nên miễn cưỡng tin Tô Vũ là một thiên tài.
Nhưng hiện tại Tô Vũ nói cho anh biết, hắn không chỉ đặt nền móng, còn hoàn toàn phác hoạ ra thần văn, thế thì Bạch Phong khó mà tin nổi!
Anh không tin!
Cái tên này nếu là giai đoạn dưỡng tính thì anh ta sẽ tin, dù sao là thiên tài mà, sẽ có điểm đặc biệt.
Nhưng ý chí lực lại chỉ 10%, ngươi nói cho ta biết ngươi phác hoạ thành công rồi?
Ngươi là muốn nói chữ của Bạch Phong ta viết rất rác rưởi sao?
Nhẹ nhàng như vậy đã bị ngươi bắt, còn hoàn toàn phác họa ra?
"Này!" Liễu Văn Ngạn đen mặt quát: "Bạch Phong, ngươi khiêu khích lão phu à?"
Bạch Phong hoàn hồn, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, anh ta liền cười làm hòa: "Sư bá, ta chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút thôi. Ta hôm nay không phải chỉ điểm cho Tô Vũ sao? Ta cảm thấy thiên phú của hắn mặc dù bình thường, tiến vào Văn Minh học phủ đại khái sẽ là học viên bình thường, bất quá dù sao cũng là học sinh do sư bá mang. . ."
Bạch Phong giống như có chút lưỡng lự, trầm tư một chút rồi mới nói tiếp: "Thể diện của sư bá không thể không cho, ta suy nghĩ một chút, hắn tới Văn Minh học phủ chỉ sợ không ai thu hắn làm học sinh, chỉ có thể làm học viên bình thường. Mặc dù ta chỉ là trợ lý nghiên cứu viên, nhưng hiện tại cũng có thể mang học sinh, vậy thì để hắn làm trợ thủ cho ta đi."
"Ngươi?"
Liễu Văn Ngạn có chút kỳ quái, cũng không quản hắn có phải khiêu khích mình hay không nữa, ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi muốn dẫn dắt học sinh?"
"Làm trợ thủ dù sao cũng mạnh hơn làm học viên bình thường trong học phủ, đúng không?"
Liễu Văn Ngạn nghiêm mặt đáp: "Ngươi nghiêm túc?"
"Ừm, ta thấy hắn có thiên phú, tính bền dẻo rất mạnh, vừa mới rồi thời gian hắn xem không ngắn, có lẽ về sau cũng có chút tiền đồ."
Liễu Văn Ngạn cười ha hả nói: "Đó là đương nhiên! Tiểu tử này, ngươi nói hắn có thiên phú thì cũng không đến mức. Nhưng hắn thật sự là có tính bền dẻo, tuổi trẻ mà cũng có thể nhịn được tính tình, hắn có thể nghiên cứu một môn Vạn Tộc ngữ mấy ngày liền không ngủ, có thể chịu được cực khổ, cũng có năng lực như thế. . ."
"Mấy năm này, học phủ tạo ra thiên tài không phải là không có thiên phú hơn hắn, nhưng muốn nói ta xem trọng thì cũng chưa chắc."
"Ta cảm thấy Tô Vũ thật sự có nội tình, nếu cho hắn có cơ hội..."
Liễu Văn Ngạn thở dài, chỉ e không có cơ hội này.
Bất quá nghĩ đến lời Bạch Phong vừa mới nói, Liễu Văn Ngạn liền tươi tỉnh lên hẳn: "Ngươi thật sự muốn thu hắn làm học sinh? Ngươi là trợ lý nghiên cứu viên, trước khi chuyển chính thức nhiều nhất chỉ có thể mang hai người đúng không?"
"Đúng vậy, bất quá trước đó một người đã bị tịch thu rồi."
Bạch Phong tủm tỉm cười: "Học phủ không phải là không có thiên tài muốn theo ta, nhưng nói thật, thiên tài ta đã thấy nhiều! Thiên tài hơn được ta có mấy người? Có vài gia hỏa đầu óc linh hoạt, cảm thấy ta có tiềm lực lớn, dưới sự xui khiến hung hăng hướng về ta. Nhưng ta không để vào mắt, vẫn là Tô Vũ, ta cảm thấy có chút hợp ý, hắn không tệ, tính tình thật thà là được."
Bạch Phong thẳng thắn nhận xét: "Tô Vũ không tính là học viên hàng đầu, nhưng cũng không phải kém nhất, hơn nữa hắn lại là học sinh của sư bá, lần này ta tới Nam Nguyên, biết hắn cũng xem như duyên phận, cho nên sư bá cảm thấy thế nào?"