Chương 446: Hồng Đàm Bị Hố Rồi
Tô Vũ giao nộp điểm công huân, nhanh chóng tiến nhập bí cảnh.
Giờ phút này, âm thanh của sự nghèo túng đã lách cách vang lên bên tai hắn.
300 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu Vạn Thạch trung hậu kỳ, hơn 400 giọt các loại tinh huyết khác, 10 giọt Long Tằm tinh huyết Đằng Không cảnh, 10 giọt tinh huyết Ngũ hành tộc.
Trừ cái đó ra, Tô Vũ còn chi tiền mua thêm 100 giọt tinh huyết Quang Minh điểu, chủ yếu để dành cho việc tịnh hóa khiếu huyệt sau khi tu luyện, trăm giọt tinh huyết này đã tiêu ngoài định mức của hắn thêm 800 điểm công huân nữa.
Cộng thêm số công huân mà hắn vừa mới giao nộp cho hai vị lão nhân để tiến vào bí cảnh.
Hiện tại Tô Vũ chỉ còn thừa lại đúng 339 điểm công huân.
Tối hôm qua hắn suy nghĩ mình còn có hơn một ngàn điểm, kết quả lại phát hiện quên mua tinh huyết Quang Minh điểu, thoáng cái lại tiêu xài một số lớn.
Nhưng Tô Vũ cũng không quá quan tâm, dù sao trong tay hắn bây giờ cũng có hơn 800 giọt tinh huyết, trước tiên cứ khai khiếu rồi lại nói!
...
Bên trong bí cảnh.
Đây là lần thứ tư hắn tiến vào, cũng có thể tính là quen thuộc.
Tháng trước hắn vào đây vào ngày mùng 1, tháng này cũng vậy, vừa tròn một tháng.
Lần này Tô Vũ quyết định đi ra xa hơn một chút, di chuyển mấy lần, hắn đã biết được địa phương nào là ít người nhất, người mới tiến vào bình thường sẽ không đi tới đâu.
Lần này hắn cần mở ra bản võ kỹ《 Thời Gian 》để tu luyện, cho nên không thể để bị người phát hiện.
Cách càng xa càng tốt!
Tìm một địa phương trống trải, Tô Vũ ngồi xếp bằng xuống rồi đem toàn bộ đồ vật của mình xuất ra, bao gồm cả mấy bộ ý chí chi văn.
"Quy củ cũ, trước tiên khai khiếu!"
Nhất trọng của《 Thời Gian 》là phá Sơn Hải, cần khai khiếu 44 cái, trong đó có 20 cái đã trùng hợp với《 Chiến Thần quyết 》, nói rõ vị cường giả khai sáng công pháp này rất có thể đã dựa vào《 Chiến Thần quyết 》 làm cơ sở, sáng tạo ra môn công pháp mới.
Tô Vũ bây giờ chỉ cần mở ra 24 cái khiếu huyệt nữa là đủ.
Tô Vũ nhìn quanh một vòng, thấy không có ai liền xuất ra Long Tằm tinh huyết Đằng Không cảnh, hắn nhỏ một giọt xuống bản võ kỹ《 Thời Gian 》.
Sau một khắc, tình cảnh cũ tái hiện!
. . .
Mà giờ khắc này, ở bên ngoài bí cảnh, trong phòng nhỏ.
Hoàng lão cùng Nhiếp lão giật mình, vội vàng nhìn về phía thông đạo ra vào sau lưng, bởi vì cánh cửa vừa khẽ chấn động một cái.
Ánh mắt Hoàng lão khẽ biến, nhìn về phía Nhiếp lão, hai người đồng thời gật đầu, sau một khắc, một chiếc gương được lão Hoàng bày biện ra.
Nguyên Khí kính!
Được sử dụng để quan sát tình huống bên trong nguyên khí bí cảnh.
Không phải là hai người lấy ra vì muốn nhìn trộm Tô Vũ, mà là do mới rồi bên trong nguyên khí bí cảnh rõ ràng có điểm dị thường.
Hình ảnh phía trên Nguyên Khí kính vừa hiển hiện, trong nháy mắt liền hiện lên ánh sáng chói lóa.
Hoàng lão khẽ nhíu mày, nhịn không được chửi bậy một tiếng: "Hỗn đản tiểu tử này, từ chỗ nào lấy được thứ đồ chơi đó vậy? Là Nhật Nguyệt cảnh hay là Vĩnh Hằng cảnh? Má nó, ta quên căn dặn hắn, cường giả chỏi nhau, nguyên tự sẽ không gạt bỏ hắn chứ? Hy vọng nó đừng đập tiểu tử Tô Vũ nát vụn trong đó."
Thấy điểm sáng to lớn nhấp nháy trong Nguyên Khí kính, hai người vừa nhìn liền hiểu rõ!
Tiểu hỗn đản Tô Vũ đang ở trong kia mở ra một bản công pháp truyền thừa có đẳng cấp cực cao.
Hẳn không phải là đồ của Văn Minh sư, mà là Chiến Giả đạo, bằng không xung đột càng lớn, ý chí bí cảnh của Văn Minh sư rất có thể sẽ xảy ra đối đầu khó lường cùng nguyên khí bí cảnh.
Dính đến việc không gian trùng hợp là chồng chất vấn đề.
Nhiếp lão day trán, dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ cùng rung động, "Hắn từ chỗ nào lấy được? Đừng nói với ta là Bạch Phong tặng, tiểu tử Bạch Phong kia nghèo rớt, làm gì có thứ đồ quý giá như vậy?"
Bỗng nhiên, Hoàng lão đột ngột vung tay lên, cánh cửa căn phòng nhỏ nhanh chóng đóng sập lại.
Ngoài cửa, sắc mặt học viên vừa mới chuẩn bị tiến vào trở nên ngốc trệ, mà nghiên cứu viên đi cùng hắn cũng ngốc trệ một phen, vội vàng hô: "Lão Hoàng, Lão Nhiếp, các ngươi làm gì vậy?"
"Hôm nay không mở cửa, tâm tình khó chịu!"
"Ta. . ."
Vị nghiên cứu viên này rất muốn mắng người!
"Các ngươi nhằm vào ta?"
"Đúng, chính là nhằm vào ngươi, ta cứ không mở cửa, thì làm sao? Ta muốn nghỉ ngơi một ngày không được à? Có năng lực thì ngươi cứ mạnh bạo xông tới!"
"Ta..."
Vị nghiên cứu viên nọ nghẹn khí gần chết!
Má nó, mấy ngày trước lão tử dẫn người đến, các ngươi cũng đóng cửa nghỉ, ta không nói gì, qua mấy ngày sau lại đến cũng được, nhưng hôm nay ta vừa đến thì các ngươi lại đòi nghỉ, hai lão già các ngươi khốn nạn quá mức rồi đó!
Này rõ ràng nhằm vào ta còn gì!
"Các ngươi chờ đó!"
Vị nghiên cứu viên kia tức giận vô cùng, y dẫn theo học sinh rời đi.
Quyết định đi cáo trạng!
Hai lão già hiện tại động một chút lại đòi nghỉ, có còn thiên lý hay không?
. . .
Trong phòng nhỏ.
Hoàng lão cùng Nhiếp lão liếc nhìn nhau rồi lại quay đầu nhìn về phía điểm sáng lóa mắt bên trong Nguyên Khí kính, hai người cảm thấy đau đầu vô cùng, Hoàng lão bất đắc dĩ nói: "Ta nói, tiểu tử kia chính là căn nguyên phiền phức! Mỗi lần hắn tới đều không có chuyện gì tốt! Nhỡ đâu lần sau mà hắn còn mang tới đây một cái Vĩnh Hằng thần văn, hút no bạo hết nguyên khí bí cảnh, ngươi bảo phải làm sao bây giờ?"
Nhiếp lão cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, "Chờ hắn ra ngoài thì hai ta nhắc nhở hắn một phen, đừng khiến chúng ta rối tinh rối mù như thế. Cũng không biết hắn lấy bản công pháp này từ chỗ nào, hắn nói muốn tu luyện võ kỹ, ta còn tưởng rằng là tu luyện《 Phá Thiên Sát 》, nào ngờ lại là công pháp truyền thừa của Vĩnh Hằng."
Mặc dù không biết cụ thể, nhưng ít nhiều gì thì kiến thức của bọn họ cũng sâu rộng, rất nhanh liền biết Tô Vũ tối thiểu đang nắm giữ một bản Nhật Nguyệt cảnh truyền thừa công pháp, có lẽ còn có thể mạnh hơn.
Là Thiên giai?
Khả năng cực lớn!
Ánh mắt Hoàng lão khẽ động, "Ban nãy tiểu tử Tô Vũ mang theo một đống đồ vật, nếu ta không nhầm thì dường như ta đã trông thấy một thứ rất quen mắt, có điều hắn mang thứ đồ chơi kia tới đây làm gì?"
"Là cái gì?"
"Chính là bản thiếp mời mà Hồng Đàm rất thích. . ."
"Sơn Hải Tầm U Thiếp?"
"Đúng vậy!"
". . ."
Nhiếp lão cùng Hoàng lão liếc nhìn nhau, một lát sau, hai người bỗng nhiên đập bàn rầm rầm rồi phá ra cười lớn như điên!
Hồng Đàm lọt hố rồi?
Khả năng quá lớn!
Tô Vũ lấy được truyền thừa, rất có thể là nó được giấu bên trong tấm thiếp mời kia.
Về phần Hồng Đàm. . . Không nghĩ tới ông ấy đã giữ trong tay nhiều năm như vậy mà vẫn không phát hiện.
Còn tên Bạch Phong ngớ ngẩn nhà bọn họ thì lại càng miễn bàn, trăm phần trăm là chẳng biết cái gì, hắn mà biết thì không đời nào dám đem thứ này đi bán.
Cơ duyên của Tô Vũ quả nhiên quá mạnh!
Hai người đều là lão già thành tinh, trong chớp mắt liền đoán được rất nhiều thứ, Hồng Đàm tuyệt đối không có phát hiện, bằng không, thứ này sẽ không tùy tiện đặt lung tung khắp nơi như vậy.
Hai người cười lớn một hồi, Hoàng lão vui sướng không chịu được, "Không được, ta phải nhớ kỹ việc này, sau này gặp được Hồng Đàm thì sẽ nói thêm vài câu, khen thiếp mời của ông ta viết thật đẹp, thưởng thức mấy chục năm cũng chưa đủ. . ."
"Ha ha ha, không được, ta cười nhiều, đau bụng quá!"
Nhiếp lão cũng khó nhịn được cười, mở miệng nói: "Đừng, đừng nói như vậy, Hồng Đàm mà biết, có khi lại thẹn quá hóa giận đến tự bạo, hoặc là tới chỗ chúng ta trút giận cũng nên.."
Nhiếp lão suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Tiểu tử Tô Vũ quả nhiên là có duyên tu luyện, có điều nếu đây đúng là công pháp truyền thừa đỉnh cấp, thì xem như hắn cũng chẳng thể làm chủ được. Vị khai sáng công pháp này chưa hẳn đã quy tiên, nếu là âm thầm truyền bá, không muốn công khai ra ngoài thì cũng không tới phiên Tô Vũ làm chủ."
Hoàng lão gật gật đầu, rất có lý.
...
..
.
mình có lập 1 blog cá nhân nho nhỏ, chuyên dùng để update mấy đoạn trích hài hài của truyện ở đây, ai thích thì có thể ghé qua giao lưu nheee, sau này thông tin mã giảm giá của truyện cũng sẽ được đăng tải tại đây luôn nhaaaa <3
link: https://www.facebook.com/vantocchikiep