Chương 480: Phải Ác Hơn Trước
Chu Minh Nhân trầm giọng: "Thần văn Nhật Nguyệt cảnh chưa chắc đã thích hợp với Ngọc Minh! Mấy thần văn Sơn Hải cảnh khác cũng không thích hợp, đó là thần văn Ma tộc, xung đột khá lớn. Trương Nhược Lăng là thích hợp nhất!"
"Nhưng mà..."
Mấy người ngồi đây đều do dự, việc này rất dễ làm hỏng thanh danh.
Đến Sơn Hải cảnh, ngoại trừ truy cầu sự mạnh mẽ, bọn họ còn để ý đến thanh danh.
Nếu sau này bị phát hiện, chẳng phải là sẽ bị người ta chỉ trích tới chết hay sao?
Chu Minh Nhân biết bọn họ sợ cái gì, ông nói: "Không cần các ngươi nhúng tay, ta tự ra tay! Bêu danh, nhân quả, ta gánh hết!"
Dứt lời, ông nhìn về phía mấy người bọn họ, đoạn nói: "Tìm các ngươi không phải vì việc này! Ta chuẩn bị mở bí cảnh cao cấp để cường hóa học viên chưa Đằng Không, mặt khác, mấy người Văn Thăng cũng cần tăng cao thực lực!"
Việc mở bí cảnh cao cấp đã được đề xuất từ mấy tháng trước.
Mấy người không có ý kiến gì, Chu Minh Nhân chần chờ một chút rồi nói: "Lão Triệu còn đang bế tử quan, xem ra lần này sẽ không xuất quan! Cho nên việc mở bí cảnh chỉ sợ lão Triệu sẽ không góp đồ góp sức, Lưu Hồng bên kia... để hắn vào đi, miễn cho lần này hắn không có cơ hội tiến vào, tài nguyên cần thiết ta sẽ gánh một nửa, còn lại vài vị chia đều, thế nào?"
Mấy người suy nghĩ một chút, một vị lão nhân vẫn luôn không mở miệng gật đầu, nói: "Được! Bây giờ Lưu Hồng cũng là Đằng Không bát trọng, cửu trọng, đến ngưỡng cửa Lăng Vân, nếu hắn vào được Lăng Vân, thực lực chúng ta cũng mạnh hơn một chút!"
"Thực lực Lưu Hồng không bằng Bạch Phong, cho hắn vào cũng được."
Vài vị Các lão đều nhất trí ý kiến cho Lưu Hồng tiến vào.
Chu Minh Nhân lại nói: "Trên Đằng Không, Chu Bình Thăng, Lưu Hồng, Tôn Ngọc Thành, Lý Vân Mai... 6 người! Dưới Đằng Không, có thể cho 20 người vào, mặt khác, bên Ngô Nguyệt Hoa cũng phải cho mấy danh ngạch."
Mấy người nghe vậy đều có vẻ bất đắc dĩ.
Ngô Nguyệt Hoa kia là người đàn bà đanh đá!
Lần trước vì việc này đã suýt làm ầm lên.
Lão bà tức giận đưa ra ý kiến: "Cho bà ta nhiều nhất là 3 danh ngạch, không thể nhiều hơn!"
Mở ra bí cảnh cao cấp cần hao phí cái giá không nhỏ, nếu không đã mở thường xuyên rồi.
Lần mở ra này hao phí tối thiểu mấy năm tích góp của bọn họ.
Cộng thêm khoản chi trước đó không lâu...
Nghĩ đến đây, lão bà hỏi: "Nghiên cứu của Bình Thăng rốt cuộc thế nào rồi? Ta đã xem qua tài liệu, cảm thấy quá mức ly kỳ, rốt cuộc có phải thật hay không?"
Quá bất hợp lí!
Lúc đó bọn họ đã cảm thấy khó tin!
Nhưng sau này Tô Vũ đã bạo phát ra kỹ năng thiên phú, biểu hiện ngay trong lúc thu hình.
Chu Minh Nhân lắc đầu, "Tạm thời còn chưa có kết quả, khó xác định thật giả! Nếu là giả, vậy chứng tỏ trung tâm nghiên cứu Văn Đàm có khả năng đã suy luận ra phương thức vận chuyển kỹ năng thiên phú của Thiết Dực điểu, bọn họ có võ kỹ phương diện này, Tô Vũ có thể mở ra khiếu huyệt theo đó."
Ông chỉ có thể phán đoán như thế!
Tô Vũ có khả năng đã trực tiếp mở ra những khiếu huyệt kia, ngày đó ông không ở hiện trường, không nhìn thấy gì cả.
Dù có ở hiện trường, thân thể Tô Vũ không phải chỉ mở ra một hai khiếu huyệt, ai biết tình huống lúc ấy như thế nào, rốt cuộc là chính hắn bùng nổ hay là tinh huyết bùng nổ.
"Kỹ năng thiên phú của Thiết Dực điểu không khó suy luận!" Lão bà thở dài, "Dĩ nhiên, công pháp võ kỹ mỗi người suy luận ra không quá giống nhau. Học phủ chúng ta cũng có công pháp kỹ năng xé rách, ngày đó Bình Thăng quá vội vàng, nên quan sát nhiều hơn mới đúng."
Chu Minh Nhân lắc đầu: "Không cần thiết, trừ khi ý chí lực của Bình Thăng đi sâu dò xét tình huống khiếu huyệt vận chuyển trong cơ thể Tô Vũ, nhưng như thế hắn chắc chắn sẽ phát hiện, huống chi còn có nhiều người khác ở đó."
Mấy người yên lặng gật đầu, điều này cũng đúng, nếu dò xét Tô Vũ, Tô Vũ lại không phải đứa ngốc, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nhưng tới lúc này vẫn cảm thấy chuyện tư liệu kia không chân thật.
Nhất là việc thực lực Tô Vũ tăng vọt, chẳng lẽ khai khiếu không cần tiêu tiền sao?
Không cần điểm công huân sao?
Tra ghi chép của Tô Vũ, có vẻ hắn đã đi vào bí cảnh mấy lần!
Đương nhiên chỉ có ghi chép đơn giản thời gian tiến vào, lúc nào đi ra không được ghi lại.
Không có tiền, Tô Vũ tiến nhập bí cảnh bằng cách nào?
"Trịnh Vân Huy... Tô Vũ..."
Trong lòng mấy người suy đoán, có khả năng hai tiểu tử kia hùn vốn bẫy bọn họ!
Hàng vạn công huân!
Gan thật lớn!
Nhưng bây giờ không có cách nào xác định, chờ thêm một thời gian lại nói.
Trịnh Hoành đứng im lặng một bên bỗng nhiên nói: "Quan hệ giữa Trịnh Vân Huy và Tô Vũ không căng thẳng như mọi người nghĩ! Theo lý thuyết,《 Phá Thiên Sát 》của Tô Vũ đã được trả lại cho Trịnh Vân Huy, nhưng ta thấy trước đó Tô Vũ vận dụng Toái Nguyên rất thuần thục!"
Không cần nói quá nhiều, chỉ một câu như vậy, vẻ mặt mấy người đều có chút biến ảo.
Trả《 Phá Thiên Sát 》rồi mà còn học được Toái Nguyên, vậy thì quá thiên tài, hơn nữa còn rất thuần thục, chẳng lẽ hắn mua ý chí chi văn ư?
Lão bà bỗng nhiên nhìn về phía cậu, vội hỏi: "Nghe nói trong thần văn tranh tài, ngươi bại bởi hắn?"
"Vâng." Trịnh Hoành lộ vẻ xin lỗi, nói: "Ta thua! Hắn có nhiều thần văn, trong đó còn có hai thần văn nhị giai, đã vẽ ra sơ bộ hình thức ban đầu của thần văn chiến kỹ, mặt khác, có khả năng hắn học pháp quyết tăng cường ý chí lực, rất mạnh mẽ!"
"Pháp quyết tăng cường ý chí lực..." Mấy người liếc nhìn nhau, Chu Minh Nhân mở miệng: "Có thể là Khoách Thần quyết."
"Khoách Thần quyết!" Tôn các lão cau mày mắng: "Tính tình chó má của Triệu Lập kia đâu cho người nào mặt mũi! Năm đó ta tìm hắn, muốn nghiên cứu thảo luận một chút mà hắn còn không để ý đến ta, thế mà truyền cho Tô Vũ ư?"
"Không rõ lắm."
Chu Minh Nhân cũng không chắc chắn, giờ phút này ông nghĩ đến Trịnh Hoành, mở miệng nói: "Ngươi còn thiếu một thần văn đúng không?"
"Vâng." Trịnh Hoành cung kính đáp: "Sư tổ, còn thiếu thần văn chữ 'Lâm'."
"Ta biết rồi, lão Tôn, đưa cho hắn ít ý chí chi văn liên quan đến phương diện này... nguyên bản của 50 năm trước! Mặt khác, lần này tiến vào bí cảnh, Trịnh Hoành cũng đi đi!"
"Tạ ơn sư tổ!"
Trịnh Hoành cung kính đáp lời, cậu nhìn về phía vài vị Các lão, lần lượt ân cần thăm hỏi, Tôn các lão là lão sư của cậu, giờ phút này ông cũng gật gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
"Ngươi ra ngoài trước đi!"
Sau khi cho Trịnh Hoành chút chỗ tốt, Chu Minh Nhân khoát tay, đuổi cậu rời đi.
Chờ cậu đi rồi, Chu Minh Nhân bỗng nhiên thở dài: "Lão Tôn, chỉ điểm nhiều thêm một chút, Ngọc Minh bị thương, tiểu tử này... Còn có, bảo đám tiểu tử kia thân cận hơn một chút, lần này Khải Phong bị thương, ta nhận ra một vấn đề."
Mấy người nhìn ông.
Chu Minh Nhân tiếc hận nói: "Bọn họ đều không có tình nghĩa đồng môn! Tô Vũ phế đi Khải Phong là vì báo thù cho Ngô Gia! Khải Phong bị phế, chúng ta không lên tiếng, đám tiểu tử kia có mấy ai nguyện ý ra mặt chứ?"
Mấy người yên lặng khó xử.
"Đơn thần văn nhất hệ..." Chu Minh Nhân lại thở dài: "Ta vốn nghĩ là đấu một trận cũng tốt, không đấu làm sao mạnh lên? Kết quả đấu đến đấu đi, tình cảm mất ráo, ngay cả người ngoài cũng không bằng!"
Mấy người đều không mở miệng.
Chu Minh Nhân thấy thế cũng không nói thêm cái gì, còn tiểu tử Trịnh Hoành này không biết là có tâm tư ra sao.
Cậu rất tỉnh táo, rất bình tĩnh, thậm chí còn biết tranh thủ cơ hội mò lợi ích, nếu là vì dồn sức tìm cơ hội trả thù Tô Vũ thì tốt, chỉ sợ trong lòng cậu căn bản không để ý cái gì, ngay cả ông nội cũng không để ý.
Ông không sợ người dưới tranh quyền đoạt lợi, cũng không sợ bọn họ tính toán, mưu trí, khôn ngoan, đó là chuyện tốt.
Chỉ sợ mất hết tình cảm, chỉ coi trọng lợi ích.
"Các ngươi trở về đi. Nhớ bảo đám tiểu gia hỏa kia phải tiếp tục chèn ép Tô Vũ! Phải ác hơn trước!"