Chương 494: Ta Nhận Thua
Hạ Hổ Vưu đứng lẫn trong đám đông bên dưới, khẽ mỉm cười, một giây sau, trong đám người bỗng nhiên có người quát: "Đúc binh học viện Lưu Ba khiêu chiến!"
"Nhận thua, nhớ giao 1 điểm công huân!"
Tô Vũ cười đáp lại!
"Thần Đan học viện Vương Hạo khiêu chiến. . ."
"Ta nhận thua. . ."
". . ."
"Nhận thua!"
". . ."
Tiếng ‘nhận thua’ không ngừng vang lên, giờ khắc này, toàn bộ học phủ đều oanh động!
Ngô Gia bắt đầu thu phí, gương mặt ngơ ngác, vẫn không thể kịp định thần chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao có thể như vậy?
Không phải sư đệ đang đánh nhau sao?
Vất vả lắm mới đánh thắng, tại sao bỗng nhiên biến thành dạng này?
Sư đệ. . . xuống khỏi Bách Cường bảng rồi!
Mà mình, đang thu tiền à?
Một điểm, hai điểm. . .
Không ngừng có người tới giao tiền, càng ngày càng nhiều.
Pháp không trách chúng!
Ban đầu có không ít người sợ hãi, nhưng dần dần khi người tham dự càng ngày càng nhiều, các học viên kích động mặt đỏ tới mang tai, lúc này còn sợ cái gì?
Sợ cái quỷ mà sợ!
Cùng lắm thì Chu phủ trưởng quỵt nợ, cũng không tốn nhiều, 10 điểm thì mọi người còn do dự một chút, 1 điểm, mất thì mất thôi!
Nếu may mắn biết đâu sẽ được nhận một bản ý chí chi văn Sơn Hải cảnh cơ mà!
Việc trọng đại như thế, nếu không tham dự thì còn tính là người sao?
Ngô Gia bối rối nhìn thẻ chiến công của mình, con số trên đó đã đến hơn 1000 điểm!
Ngô Gia sắp khóc!
Ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hôm nay thế mà ta thấy được hơn 1000 điểm công huân, thật nhiều người đưa tiền cho ta!
…
Trên lôi đài, Tô Vũ hô ‘nhận thua’ đến mỏi miệng.
Quá nhiều!
Ai, đáng tiếc, không ai đưa chén trà cho ta.
"Nhận thua. . ."
Tô Vũ vừa hô, bỗng nhiên nhìn về phía người vừa báo danh đối diện, vội hỏi: "Có phải ngươi vừa tham dự một lần rồi hay không?"
Dưới đài, một tiểu nữ sinh rụt rè trả lời: "Không có quy định nào không cho phép thắng hai lần! Ta giao 3 điểm công huân, lát nữa vần còn có một lần nữa đấy!"
". . ."
Ngươi là muội muội của Hạ Hổ Vưu đúng không?
Chắc chắn rồi! Ngươi đừng ngụy trang!
Tô Vũ không thể không nhắc nhở: "Một lần là đủ rồi, một bản đã khó lấy càng đừng hy vọng hai quyển, 1 điểm công huân cược xem người nào đó có xấu hổ hay không, đồng học, đừng lãng phí!"
Tiểu nữ sinh rụt rè: "Ta biết, tạ ơn Tô Vũ đồng học nhắc nhở! Ta không sợ, ta có núi dựa, cha ta là thự trưởng Dục Cường thự, nếu không cho ta, ta bảo cha ta hủy bỏ chức danh nghiên cứu viên cao cấp của ông ta!"
". . ."
Tô Vũ ngây người!
Má!
Thự trưởng Dục Cường thự chính là đại nhân vật.
Chức danh nghiên cứu viên của học phủ quả thật cần Dục Cường thự xét duyệt mới được.
Chu Minh Nhân. . . Có cho nàng hay không?
Không cho, không chừng lão cha người ta thật sự sẽ hủy bỏ tư cách, đương nhiên trong tình huống bình thường không cần thiết phải đắc tội với một vị Sơn Hải, nhưng hiện tại không phải chỉ có một hai người!
Sự tình náo động lớn đến như vậy, Chu Minh Nhân không cho câu trả lời chắc chắn chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt thòi.
Tô Vũ không phản bác được, cũng không khuyên giải nữa, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay ngươi giao 10 điểm đi?"
". . ."
Tiểu cô nương nhìn Tô Vũ, nàng không để ý tới hắn, xoay người chạy đi tiếp tục xếp hàng, nàng không cần đâu, 3 lần là đủ rồi, nàng muốn ba quyển.
Một bản 《 Chiến Thần quyết 》, một bản 《 Phá Thiên Sát 》, một bản 《 Vạn Văn kinh 》.
Làm người không thể quá tham lam!
Bên ngoài, một vài nghiên cứu viên xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt, việc này thật sự làm lớn rồi, lại còn không dễ giải quyết.
Con gái của thự trưởng Dục Cường thự, cháu trai của Phó thống lĩnh Long Võ vệ, cháu trai của phủ trưởng Chiến Tranh học phủ, người Hạ gia, con cái của thiên phu trưởng Trấn Ma quân, hậu đại của Vạn phu trưởng, hậu duệ của tướng chủ. . .
Những người không có thân phận địa vị thì thôi, người có thân phận địa vị đúng là không để tâm đến Chu Minh Nhân.
Chính ông đáp ứng! Không phải chúng ta ép ông ta!
Dù sao cũng chỉ là đánh cược một kèo mà thôi, 1 điểm công huân, trong tình huống người đông thế mạnh, Chu Minh Nhân sẽ bị tổn thất bao nhiêu đây?
Chắc chắn sẽ có một đám người có thể nhận được phần thưởng!
Kẻ không có hậu trường, đứng sang bên cạnh.
Người có hậu trường, nếu không cho. . . Không sớm thì muộn cũng khiến ông ta đẹp mặt.
Người càng ngày càng nhiều, học viên nơi khác nghe được tin tức, cũng dồn dập chen chúc đến đây.
Một vài cường giả Đơn thần văn nhất hệ không thể không quát lớn: "Giải tán đi! Kiểu nhận thua này của Tô Vũ căn bản là vô hiệu!"
Trên đài, Tô Vũ cất cao giọng nói: "Học phủ còn sự công chính không? Hiện tại ta đang luận bàn, có người trên Đằng Không uy hiếp học viên luận bàn, vậy có dùng được quy định không được lấy lớn hiếp nhỏ của học phủ không?"
"Có vẻ ta thấy không mấy ai nhớ đến vết xe đổ của Trịnh Các lão rồi!"
"Quy củ của Vạn phủ trưởng rốt cuộc có hiệu lực hay không?"
"Nghiên cứu viên uy hiếp học viên, thật to gan, Đại Hạ phủ này có còn là Đại Hạ phủ của Hạ gia hay không?"
". . ."
Từng tiếng quát lớn nghiêm nghị vang lên!
Một vài nghiên cứu viên sắc mặt kịch biến, bên kia, Trần Vĩnh quát: "Nghiên cứu viên nhúng tay vào trận giao đấu của học viên cũng sẽ bị xử chém như Vạn Tộc giáo chúng! Quân hộ vệ ở đâu, học phủ có còn pháp quy hay không?"
Lời vừa dứt, nơi xa, một đội quân hộ vệ trăm người cấp tốc chạy tới.
Bách phu trưởng dẫn đầu có chiến lực Lăng Vân!
Giờ phút này, sắc mặt vị Bách phu trưởng này biến đổi bất định, Trần Vĩnh quát lạnh: "Nhìn cái gì? Vừa rồi có người nhúng tay vào trận đấu của học viên, có quản không, hay là quân hộ vệ cũng muốn tạo phản?"
Sắc mặt Bách phu trưởng thay đổi, quát: "Bắt lại! Học viên giao đấu, trừ trọng tài, bất kỳ người nào cũng không được phép can thiệp! Bắt lại!"
"Ngươi dám. . ."
"Giết!"
Một vị trợ giáo Đằng Không cảnh vừa định nổi giận, vừa cãi lại thì bị một đao bổ trúng ngực, thổ huyết bay ngược!
Quân hộ vệ có người cấp tốc chạy tới, một vị cường giả Lăng Vân thất trọng biến sắc, trong lòng cuồng mắng, mẹ nó, trước mặt mọi người, dù muốn thiên vị thì cũng không thể!
Quân hộ vệ là cái gì?
Là tồn tại duy trì trật tự học phủ!
Bảo hộ sự an toàn của học phủ!
Được phủ trưởng và Hạ gia lãnh đạo, không chịu sự thống lĩnh của những người khác trong học phủ, một khi có người trái với trật tự, có quyền chém giết.
Ngươi im miệng là được rồi, còn muốn hò hét cái gì?
Can thiệp vào chuyện học viên giao đấu, nói nhỏ thì không tính là gì, nói lớn thì đó là tội chết!
Ngươi không nhìn một chút xem là người nào lên tiếng, Quán trưởng Tàng Thư các, có thể nói là cao tầng học phủ, các ngươi còn dám giải thích ư?
Vài vị nghiên cứu viên Lăng Vân cảnh lập tức im miệng, từng người sắc mặt tái xanh!
Phiền phức lớn rồi!
Vừa rồi không nghĩ nhiều, kết quả lại bị đám Tô Vũ nắm thóp trong nháy mắt, nếu thật sự bọn họ bị định tội làm trái với phủ quy, bắt nạt học viên, vậy thì dù không bị xử chết, bọn họ cũng sẽ bị phạt đi chiến trường Chư Thiên!
Bị phạt không giống như tự nguyện nhập ngũ, bị phạt sẽ phải vào tiên phong doanh!
"Bắt lại!"
Quân hộ vệ bên này, thống lĩnh Lăng Vân cảnh hét lớn, vài vị nghiên cứu viên quát tháo học viên trước đó dù là Đằng Không hay Lăng Vân thì cũng bị truy nã toàn bộ!
Không ai phản kháng!
Dù là nghiên cứu viên bị đánh bay đang nằm dưới đất lúc này cũng tỉnh táo lại.
Vết xe đổ của Trịnh Các lão vẫn còn mới mẻ!
Mới mấy ngày trôi qua chứ?
Lúc này lại khiêu khích quy tắc học phủ, thật sự không muốn sống nữa hay sao?
Trên đài, sắc mặt Tô Vũ lạnh nhạt.
Quy tắc phải được thực thi, phải lợi dụng để bảo vệ mình mới là quy tắc!
Hắn đã sớm đoán được Đơn thần văn nhất hệ sẽ nhúng tay, quân hộ vệ sẽ là thủ đoạn đối phó tốt nhất.
Bởi vì đây là quy tắc!
Học viên chiến đấu, không ai có tư cách xen vào, không ai có thể xen vào!