Chương 541: Tâm Tư Ác Độc
Tôn các lão lạnh lùng trừng mắt!
"Bạch Phong, ta thật sự không nghĩ tới, đa thần văn nhất hệ lại là người ra tay tàn nhẫn nhất, ác độc nhất!"
Bạch Phong phì cười một tiếng, lầu bầu trả treo: "Ác độc sao? Ta cũng không tồi mà, không phải đã lưu lại một người à? Nếu ngươi không đi, ta sẽ không lưu lại ai nữa đâu!"
Tôn các lão nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, hạ xuống đất, ôm lấy đệ tử đã chết, có chút đau lòng, nhìn lại nữ đệ tử khóc đỏ mắt ở bên thì nhịn không được quát: "Rút lui, ra khỏi chiến khu!"
Dứt lời, lão quay người rời đi!
Trên không, vài vị Sơn Hải cũng dồn dập tan biến, bốn phương tám hướng có không ít người dồn dập rút lui.
Đồ điên!
Bạch Phong hỗn đản này không hề cố kỵ, bọn hắn đều không xuất thủ trước mà Bạch Phong đã ra tay giết người!
Bạch Phong nói người dưới Lăng Vân tam trọng cứ tùy tiện đến, nhưng ai có thể đỡ nổi một kiếm vừa rồi của anh?
Cái tên này vì sao lại có hai thanh đồ long kiếm?
Thực lực của Bạch Phong vốn đã mạnh, Hồ Văn Thăng dĩ nhiên không hề yếu, đã là Lăng Vân nhất trọng lại còn là thiên tài trợ giáo. Bạch Phong một kiếm đánh bại gã khi mới chỉ là Đằng Không thất trọng, bây giờ anh đã bát trọng, Lăng Vân nhất trọng nhị trọng bình thường chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Yêu nghiệt học viên, cái gọi là mạnh nhất cùng giai vốn là dành cho những yêu nghiệt kia, chứ không phải những học viên thiên phú này.
Nhất thời, người ở bốn phía toàn bộ rút ra khỏi nơi đây.
Bạch Phong bĩu môi, nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, tươi cười nói: "Sư bá, ta lợi hại không? Các ngươi bị người ta bao vây không khó chịu sao? Ta vừa đến đã khó chịu rồi, ngài xem, hiện tại cũng chịu rút lui, không đợi người có thực lực đến, bọn hắn sẽ không trở lại."
Ngô Ngọc Hoa cổ quái nhìn anh, mở miệng nói: "Ngươi thật đúng là không thương cảm đồng học gì cả. . ."
"Thương cảm?" Bạch Phong nhỏ giọng thì thầm: "Ở đâu ra tình cảm, sớm đã không có! Nếu mà có thì còn có thể để tình huống hiện tại xảy ra sao? Những người này phải giết tới nỗi bọn hắn quỳ xuống gọi cha! Ta lười xen vào mấy chuyện như vậy, chỉ có sư huynh của ta có thể nhịn, ta thì không thể được, ta đối phó với bọn hắn chính là chuyện của một kiếm! Ở trong học phủ thì đánh gục, ở ngoài học phủ, giết người không có việc gì thì cứ giết cho xong việc!"
"Tiểu tử nhà ngươi. . . Tâm thật ác độc!"
Ngô Nguyệt Hoa lắc đầu, Bạch Phong buồn bực nói: "Đừng chỉ nói ta nha, cháu gái của ngài cũng không thua gì ta đâu! Đa thần văn nhất hệ đều là quả hồng mềm, ta không thể làm gì khác hơn là cứng một chút, lão sư ta đã nói rồi, ta giống sư tổ ta nhất. Đúng không sư bá?"
". . ."
Liễu Văn Ngạn thở dài, "Sư tổ ngươi nếu tàn nhẫn như ngươi thì còn có mấy chuyện nhảm nhí này à?"
Sư tổ ngươi nào có ác như ngươi!
Sư tổ ngươi là ngạo khí lỗi lạc, bằng không, đâu có chuyện Đơn thần văn nhất hệ giày vò các ngươi đến tận bây giờ.
Đương nhiên, tại thời điểm của Ngũ đại, cũng không ai dám khi dễ bọn họ.
Bạch Phong cũng không thèm để ý, cười híp mắt nhìn Liễu Văn Ngạn, giống như thấy được mỹ nhân tuyệt thế!
Anh thầm truyền âm: "Sư bá, ta tìm được cách giải quyết thần văn áp chế, có thể khiến ngài một ngày tấn thăng vô địch, đến đây nào, cho ta xem một chút não của ngài, không, ý ta là nhìn một chút biển ý chí, ấy, là nhìn thần văn. . . Sư bá, người đi hết rồi, nhanh lên nhanh lên, ta không thể chờ đợi!"
Nói xong, Bạch Phong ào ào lấy ra một đống dụng cụ, tiếp đó anh chạy loăng quăng khắp nơi đào tới một đống cây cối, đất đá, trong nháy mắt dựng nhà tại chỗ!
"Sư bá, tới nào, nhanh lên, ta nhìn não. . . Không, nhìn thần văn của ngài một chút, không cắt chém gì ngài đâu, yên tâm đi, nhanh lên nào, chúng ta không có nhiều thời gian lắm!"
". . ."
Mấy người Liễu Văn Ngạn cứ như vậy ngơ ngác nhìn anh trong nháy mắt dựng thành căn nhà, lắp đặt sẵn sàng dụng cụ, thuận tiện còn lấy cái giường gỗ, tầm mắt sáng rực mà nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, chỉ chờ Liễu Văn Ngạn nằm lên trên đó!
Bạch Phong có chút lo lắng, vội vàng nói: "Ngô Các lão, ngài cho ít ý chí lực che giấu bốn phương đi, Hạ Các lão giúp ta quan sát, Phạm Các lão giúp ta bắt sư bá. Vấn đề thần văn của sư bá rất nghiêm trọng, ta phải xem thử có thể chữa trị hay không!"
". . ."
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Bạch Phong, tiểu tử này, không phải thật sự điên rồi chứ?
. . .
Ngay tại khi Bạch Phong nổi điên.
Tô Vũ đã ra khỏi bí cảnh, hết thảy đều thuận lợi, lần này hắn không mở ra quá nhiều khiếu huyệt, chỉ mở ra khiếu huyệt cần thiết của《 Phệ Hồn quyết 》, 《 Tịnh Nguyên quyết 》, tổng cộng hắn đã mở 180 khiếu!
Nguyên khí bí cảnh này không quá thích hợp để tu luyện thần khiếu, 10 giọt tinh huyết Ngũ Hành tộc cũng chỉ giúp Tô Vũ mở ra 3 thần khiếu.
Bây giờ thân thể khiếu huyệt mở ra 180 cái, thần khiếu mới mở ra 23 cái mà thôi.
Mà độ chứa đầy ý chí lực của hắn cũng giảm xuống một chút, giờ phút này chỉ còn là 65%, trong đầu, chùy nhỏ đánh đến hăng say, vẫn còn đang tiếp tục gõ bên trong.
"Nên chọc ra chút chuyện!"
Ít nhiều gì giảm bớt áp lực cho lão sư, có thể quấn lấy một vị Các lão Đơn thần văn hệ không cho đi là tốt nhất rồi!
Trong nháy mắt ra khỏi bí cảnh, Tô Vũ bùng nổ kết giới, che đậy toàn bộ.
Không cho Hoàng lão nhìn trộm hắn!
Hoàng lão thấy hắn thì cạn lời, tiểu tử này, cố ý bùng nổ ý chí lực không cho lão dò xét, mà lão cũng có định làm gì đâu.
"Tô Vũ, tu luyện thế nào?"
"Vẫn được ạ!" Tô Vũ cười ngây ngô, "Lão sư, ta đi trước nhé."
"Cần ta giúp ngươi che lấp không?"
"Không cần đâu, ta cũng không phải không dám cho ai nhìn. . ."
Tô Vũ cười nói: "Tạ ơn lão sư, đúng rồi, lão sư, về sau khi ta tới, không cần cố ý đóng bí cảnh, miễn cho người ta bàn tán!"
"Ta sẽ thường xuyên tới!"
Vứt xuống lời này, Tô Vũ bỏ chạy mất dạng.
Nhìn hắn rời đi, Hoàng lão bật cười, ở bên, Nhiếp lão bỗng nhiên nói: "Sát ý sôi trào, tiểu tử này tình nguyện không tấn cấp Vạn Thạch, cũng phải tu luyện thành《 Phệ Hồn quyết 》, hắn chuẩn bị hạ thủ đối với người nào đây?"
"Còn có thể là ai?"
Hoàng lão xem thường: "Gây chuyện đi, náo động đến mức đều bể đầu chảy máu là tốt nhất! Học phủ vốn là nên dọn dẹp một chút, 50 năm trôi qua, cường giả nhiều, lòng người cũng tản, Vạn Thiên Thánh có trách nhiệm rất lớn, thanh lý đi, thanh lý sạch đám sâu mọt, ngược lại sẽ càng cường đại!"
Nhiếp lão khẽ gật đầu, nói khẽ: "Đa thần văn nhất hệ. . . Aiii!"
Thở dài một tiếng, hai người đều không nói thêm gì nữa.
Gió nổi lên, mưa cũng sắp ập xuống.