Chương 548: Quyết Chiến Với Chu Hạo (1)
Trên lôi đài.
Tô Vũ âm thầm hít vào một hơi, đấu sinh tử!
Khẩu khí thật lớn!
Đối phương chỉ sợ là thật sự không yếu, có lẽ tu luyện Thiên giai công pháp.
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo một thoáng, rất nhanh đã nói: "Đấu sinh tử thì được thôi, nhưng lão sư ta không ở đây, không có người ký tên, thế này đi, nếu ngươi muốn khiêu chiến ta, còn muốn đấu sinh tử, vậy thì không nhận thua, ngươi và ta. . . Xem xem cuối cùng ai nhiều lần chết hơn thì người đó chính là bên thua!"
Chu Hạo nhe răng cười nói: "Cũng được, mặc dù không thể giết người thì có chút tiếc nuối!"
Tô Vũ nhìn về phía Lưu Hồng, trầm giọng nói: "Còn mời chư vị đồng học, làm phiền người nào đó đi một chuyến đến Tàng Thư các mời Trần Quán trưởng tới, ta sợ trọng tài không công bằng!"
Rất nhanh, có người chạy tới Tàng Thư các.
Dưới đài, Ngô Gia đã tỉnh táo lại, trên mặt lộ thần sắc lo âu.
Sau khi Tô Vũ cường thế hạ gục đám Chu Hoành, thế mà còn có người dám tìm hắn đánh sinh tử, rõ ràng là rất tự tin đối với bản thân!
Mà đây lại là học sinh của Hạ Ngọc Văn.
Hạ Ngọc Văn, siêu cấp thiên tài áp chế Bạch Phong, Ngô Kỳ.
Học sinh của y sẽ kém sao?
Ngô Gia thầm thấy lo lắng, sư đệ trước đó có lẽ cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lưu Hồng cười khẽ, nhún nhún vai, cũng không thèm để ý.
Vui lòng dễ dàng!
Gã còn lâu mới động tay động chân, nhiều người nhìn như vậy cơ mà, huống chi, giúp ai cũng không dễ nói a.
Hạ Ngọc Văn thế mà lại về rồi!
Phiền toái!
Trong lòng gã mắng Chu Minh Nhân vài câu, mẹ nó, không phải nói một tháng sao?
Lúc này mới mấy ngày?
Lão khốn này gạt ta!
Rất nhanh, Trần Vĩnh đã chạy tới.
Nhìn thoáng qua hai người trên đài, nhìn lại một chút Hạ Ngọc Văn, lại nhìn Ngô Gia bị thương ở bên, đầu y đau muốn nứt ra.
Y chỉ mới không quản một lát mà thôi!
Làm sao lại gây ra chuyện lớn như vậy rồi?
"Sư bá, xin ngài giúp ta giám sát một thoáng, mặt khác, ta và Chu Hạo không phân sinh tử, chỉ phân thắng bại, không nhận thua, không xuống đài!"
Trần Vĩnh muốn nói lại thôi…
Tô Vũ cười nói: "Sư bá, ta thích khiêu chiến cường giả!"
Trần Vĩnh khẽ thở dài một cái.
Y gật gật đầu, nhìn về phía Lưu Hồng không nói gì, lại nhìn Hạ Ngọc Văn, bên kia, Hạ Ngọc Văn chắp hai tay sau lưng, căn bản không để ý tới Trần Vĩnh.
Trần Vĩnh cũng không nói gì, mà sau một khắc, thân thể Hạ Ngọc Văn lại hơi chấn động một chút.
"Hạ Ngọc Văn, Hạ gia tranh Phủ chủ, chúng ta xen vào không nổi, thế nhưng, nhất định cứ muốn chà đạp hệ của chúng ta để ngoi lên thì . . cũng không dễ đâu!"
"Đa thần văn nhất hệ không có mấy người, ta cũng không ức hiếp ngươi, chờ ngươi đến Lăng Vân cửu trọng, ta muốn thử đao của ngươi!"
Hạ Ngọc Văn quay đầu nhìn về phía Trần Vĩnh.
Trần Vĩnh mỉm cười khẽ gật đầu với y, lại truyền âm: "Chuyện lần này không liên quan gì đến ngươi, ngươi nhất định cứ muốn tham dự, vậy thì tốt, ta chờ ngươi, ngươi nhanh lên, đã sắp Lăng Vân tam trọng rồi, tiến bộ nhanh hơn sư đệ ta quá nhiều, đến cửu trọng thì tới tìm ta!"
Trong mắt Hạ Ngọc Văn tinh quang lấp lánh!
Cửu trọng thì đi tìm y!
Trần Vĩnh!
Trần Vĩnh không nói nữa, cũng không truyền âm thêm, âm thầm nhìn về phía lôi đài.
. . .
Trên lôi đài.
Lưu Hồng nhìn thoáng qua hai người, cười nói: "Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì bắt đầu!"
Dứt lời!
Hai đạo tàn ảnh lưu lại, một tiếng vang ầm ầm thật lớn truyền ra.
Bịch một tiếng, Tô Vũ lùi lại một bước, đạp trúng mặt đất lôi đài, roẹt, đốm lửa bắn tứ tung.
Chu Hạo nhe răng cười!
144 điểm sáng lấp lánh!
Như hổ nhào tới, hai tay hiện lên trảo, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chộp tới phía Tô Vũ.
Ý chí lực của Tô Vũ bùng nổ, trấn áp!
Ầm ầm!
Một cột sáng nguyên khí to lớn trùng kích, trực tiếp rung chuyển ý chí lực của Tô Vũ bất định.
Sắc mặt Tô Vũ tái đi!
Thật mạnh!
Nguyên khí cũng rất tinh khiết!
144 khiếu huyệt hình thành một thể cực kỳ cường đại, loại lực bộc phát này Tô Vũ lại không có.
"Chiến!"
"Giết!"
Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, trực tiếp từ bỏ việc trấn áp ý chí lực, dưới chân hắn đạp một cái, mượn lực phản xung!
Phanh phanh phanh!
Hai người trong nháy mắt giao thủ hơn mười chiêu, Chu Hạo gào thét một tiếng, hai tay hiện lên trảo, chế trụ cánh tay Tô Vũ, soạt một tiếng, huyết nhục văng tung tóe, hai tay Tô Vũ huyết dịch văng khắp nơi!
Thiên Quân cửu trọng!
Đồng dạng đều là Thiên Quân cửu trọng, giờ khắc này, hai người trong nháy mắt giao thủ tản ra dao động đều khiến cho vô số Thiên Quân cửu trọng có mặt ở hiện trường kinh hãi!
Tô Vũ, khai khiếu 180 cái.
Chu Hạo, khai khiếu 144 cái.
Một người là 108 khiếu huyệt thành hệ thống, một người là 144 khiếu thành hệ thống, thực lực thế mà tương đương, lực bộc phát của Tô Vũ kém hơn một chút, nhưng nguyên khí thâm hậu, thân thể cường hãn, năng lực phòng thủ, đón đỡ của hắn đều hơn đối phương một bậc.
. . .
"Hai gia hỏa này. . . vẫn tính là Văn Minh sư sao?"
Có người chửi bậy!
Này mà vẫn tính sao?
Đây không phải là cuộc chiến của Chiến Tranh học phủ à?
Mà với thực lực của hai người này, dù cho đến Chiến Tranh học phủ, dựa vào thân thể cũng đều có thể tiến vào Chiến Tranh học phủ Vạn Thạch bảng!
Năm nay ở đâu ra nhiều yêu nghiệt như vậy?
Những năm qua, nếu đệ tử mà có người như thế thì Chiến Tranh học phủ chỉ sợ muốn hành hung cái gọi là danh xưng thiên tài yêu nghiệt này!
. . .
Phanh phanh phanh!
Tô Vũ một cước lại một cước, không biết mệt mỏi, xé rách không khí, đá bể nguyên khí bốn phía, đá cho Chu Hạo không ngừng rút lui!
Mà Chu Hạo cũng vô cùng cường đại,《 Thiên Sơn quyết 》 cũng có võ kỹ chuyên môn của mình!
Nguyên bộ võ kỹ!
Đồng dạng nó cũng cực kỳ cường đại, cũng là một môn Thiên giai võ kỹ.
Thân thể cậu ta nặng như núi, lực lượng lớn vô cùng, một quyền đập trúng bàn chân Tô Vũ, răng rắc, xương chân vỡ nứt, mà Tô Vũ quét một chân vào bên trong cánh tay của Chu Hạo, huyết nhục văng tung tóe!
Tô Vũ rút lui, dưới chân truyền đến đau nhức.
Chu Hạo nhe răng cười, lại lấn người đánh tới!
Không dùng binh khí, toàn bộ đều nhờ một đôi tay!
Hai tay lần nữa hiện lên trảo, trảo vung tới nguyên khí bị vồ nát, không khí nổ đùng đoàng không ngừng, bị đánh trúng một lần, trên thân liền nhiều thêm mấy lỗ máu.
Tô Vũ vung quyền phản kích, hai người giao thủ với tốc độ cực nhanh.
Ầm ầm!
Một tiếng lại một tiếng tiếng nổ đùng đoàng truyền ra!
Bịch một tiếng!
Hai đạo tàn ảnh tách ra, ngực Tô Vũ nhiều thêm một cái huyết trảo ấn, mà bả vai Chu Hạo bị xé nứt ra, xương trắng hiển lộ!
"Ha ha, rất mạnh!"
Chiến đấu đến nay, Chu Hạo một mực không mở miệng liếm môi một cái, "Rất lợi hại! Thiên Quân cảnh ta chưa từng gặp qua đối thủ, sư huynh quả nhiên không khiến ta thất vọng!"
"Ngươi sẽ không thất vọng!"
Ngữ khí Tô Vũ cũng rất bình tĩnh, hời hợt, coi thống khổ là thứ không quan trọng.
Chu Hạo sát khí rất nặng, trên thân chiến đấu đều mang mùi máu tanh tự nhiên, rõ ràng là một mực chém giết mà thành.
Nhưng Tô Vũ cũng không cảm giác mình không bằng cậu ta!
Tử vong, ta đã trải qua nhiều lắm.
Từ nhỏ đến lớn, ta cũng không sợ tử vong!
Trong chớp mắt, hai người lại va chạm lần nữa, ầm ầm!
Trên lôi đài, mặt đất cứng rắn bị đánh ra từng tia lửa!
Tiếng nổ vang rền một mực không ngừng!
Cước ảnh!
Trảo vuốt!
Răng rắc một tiếng, tiếng vang lanh lảnh truyền đến, tay trái Tô Vũ gục xuống, cánh tay bị bẻ gãy, huyết dịch từ nơi bả vai chảy xuôi xuống.
Tô Vũ lại hoàn toàn không để ý, một cước tiếp tục đá tới!
Tàn ảnh tạo thành một đạo sương mù!
Phù một tiếng, mũi chân trực tiếp đâm vào đùi Chu Hạo, máu tươi phun ra ngoài!
Chu Hạo cười hì hì không ngừng, nhào lên như hổ, kéo lấy tàn chân cấp tốc giết đến!
Thừa dịp Tô Vũ đứng không vững, trong nháy mắt cậu ta bắt lấy tay phải Tô Vũ, ánh mắt lộ ra ý cười, mang theo vẻ đơn thuần trước sau như một, cười cũng không dữ tợn, hai tay hung hăng dùng sức, đảo ngược vặn vẹo, muốn bẻ gãy tay phải Tô Vũ!
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh truyền đến, giờ khắc này, một thanh trường đao đột nhiên xuất hiện, mang theo lôi đình, một đao trảm phá hết thảy, chém về hướng hai tay của cậu ta!
Chu Hạo hơi biến sắc, mong muốn buông tay.
Mà đúng lúc này, tay phải Tô Vũ thay đổi, ba cánh tay gắt gao quấn cùng nhau!
Phốc!
Đao rơi!
Ba cánh tay, đồng thời đứt gãy, rơi xuống đất!