Chương 551: Vì Sao Không Tiếp Tục?
Bách Cường bảng!
Danh sách 100 người mạnh nhất của học phủ!
Đơn thần văn nhất hệ luôn lấy đó làm tự hào, chỉ vì người của họ rất nhiều, trên Bách Cường bảng tổng cộng có 15 người thuộc về hệ của họ.
Học phủ có bao nhiêu phe phái?
Có bao nhiêu học viện?
Hệ của họ lại có 15 người trên bảng, đây là dưới tình huống Hoàng Khải Phong bị phế xuống, những người khác như Dương Sa, Trần Khải. . . rất nhiều học viên đều quanh quẩn mấp mé sát bảng, lúc nào cũng có thể khiêu chiến để lên bảng.
Bao gồm cả đám trước đó bị Tô Vũ một cước đá hỏng!
"Không tiếp chiến hay là nhận thua?"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Nếu không tiếp chiến, vậy thì cứ nói rõ ràng! Còn nữa, sư tỷ của ta muốn lên Bách Cường bảng, các ngươi có thể khiêu chiến nàng, khiêu chiến nàng một lần thì ta sẽ tự hạ thứ hạng một lần để giết ngược về!"
Hắn nói bình tĩnh, lại bá đạo vô cùng!
Vị trí Bách Cường, sư tỷ của ta phải có một chỗ!
Người nào giết nàng hạ bảng thì hắn liền tự hạ thứ hạng, đánh từ cuối đánh lên!
Hắn đây là muốn nói tất cả cho mọi người biết.
Không đè Tô Vũ xuống mà muốn đối phó Ngô Gia, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
. . .
"Giải quyết như thế nào đây?"
"Việc này chúng ta xử lý không dễ, viện trưởng đâu rồi?"
"Không có ở đây, ra ngoài rồi!"
"Vậy. . . Mấy vị Các lão khác đâu?"
"Đều đi cả rồi!"
"Tìm Chu Bình Thăng đến, bảo hắn tới làm chủ!"
Cấp tốc có người đi thông báo cho Chu Bình Thăng, Chu Bình Thăng những ngày qua một mực đang ôm lấy thiên phú tinh huyết mà nghiền ngẫm, y đã bế quan nhiều ngày, mà giờ khắc này, chỉ có thể tìm y.
Chu Minh Nhân đã ra ngoài, bốn đệ tử thì Hồ Văn Thăng bế quan, Trịnh Ngọc Minh bị phế, Hạ Thiền chẳng qua là đích truyền trên danh nghĩa, chân chính có thể làm chủ cũng chỉ còn mỗi Chu Bình Thăng.
Tô Vũ không vội.
Chậm rãi chờ đợi!
Giờ phút này, hắn một mình đứng trên lôi đài, lại ép cho toàn bộ học viên của Đơn thần văn nhất hệ không có cách nào thở nổi.
. . .
Bảy tám phút sau, Chu Bình Thăng vội vàng chạy tới.
Trên đường tới đây, y đã nghe hết thảy mọi chuyện.
Y vừa đến bên này, nhìn về phía Tô Vũ trên lôi đài, ánh mắt y lạnh lùng, hỗn đản kia, tư liệu mà hắn đưa rốt cuộc là thật hay là giả đây?
"Địch Phong!"
"Sư phụ!"
Địch Phong cấp tốc chạy tới, gã là đích truyền của Chu Bình Thăng, còn có một người cũng tới chính là Khâu Vân xếp hạng 24.
"Khâu Vân!"
"Sư phụ!"
Hai người vội vàng nhìn về phía Chu Bình Thăng.
"Quách Thánh Tuyền đâu?"
Chu Bình Thăng nhìn thoáng qua chung quanh, không thấy người này đâu cả, đây là đại đệ tử của Hồ Văn Thăng, sư huynh của Trần Khải, cũng là học viên của Đơn thần văn nhất hệ có thực lực xếp gần top đầu, bây giờ đã đứng thứ 35 trên Bách Cường bảng.
Địch Phong thấp giọng thưa: "Quách sư đệ không tới, hiện tại hắn một lòng tu luyện, suốt ngày không phải đi bí cảnh thì là bế quan, đã nhiều ngày ta không nhìn thấy hắn.”
"Hừ!"
Chu Bình Thăng cực kỳ bất mãn, chuyện lớn như vậy mà Quách Thánh Tuyền lại trốn tránh không dám đến.
Có người nói, Quách Thánh Tuyền đã gia nhập phe thứ ba, có vẻ như là thật.
Nhìn hai đệ tử của mình, Chu Bình Thăng nhìn lại Tô Vũ trên đài, thầm truyền âm: "Không thể không đánh! Không chỉ đánh mà còn nhất định phải thắng! Phế đi Tô Vũ! Khâu Vân, ngươi lên trước, ý chí lực của Tô Vũ không vận dụng lâu được, ngươi hao phí ý chí lực của hắn, đừng nghĩ đến chuyện thắng, chỉ cần làm hao tổn là đủ, sau đó nhận thua! Địch Phong, mục đích của ngươi là phế hắn, dù cho không giết chết hắn thì cũng phải khiến cho hắn bị giống như Hoàng sư đệ của ngươi, tầm năm ba tháng không có cách nào tu luyện!"
Khâu Vân lộ vẻ khó xử.
Nàng vô cùng sợ hãi.
Nàng. . . Nàng lo lắng chính mình sẽ bước theo gót những người khác.
Cái tên Chu Hạo kia chẳng phải rất mạnh sao?
Khâu Vân cảm thấy nếu nàng gặp Chu Hạo thì rất có thể sẽ bại!
Chu Hạo chẳng qua chỉ là Thiên Quân cửu trọng, nhưng cậu ta có thể mở 144 khiếu huyệt nên chưa chắc thua kém Vạn Thạch ngũ lục trọng, then chốt ở chỗ, Chu Hạo sát khí quá nặng, chiến đấu quá điên cuồng, loại người này dù cho yếu hơn người khác thì kẻ mạnh hơn cũng chưa chắc dám vỗ ngực bảo mình sẽ thắng.
Kết quả Chu Hạo thiếu chút nữa bị Tô Vũ giết chết!
Nhìn ra đồ đệ lo lắng, Chu Bình Thăng vô cùng tức giận, suy nghĩ một chút, y thở hắt ra, không trách cứ nàng nữa mà nói khẽ: "Mấy vị Các lão Tôn, Lý đều có môn nhân trên bảng, năm mươi vị trí sau đều nhận thua hết! Từ 50 trở lên thì lên đài, chỉ có một mục đích, hao tổn hắn!"
"Dù cho mất mặt thì chỉ cần phế đi Tô Vũ, hết thảy đều không còn là vấn đề!"
Chu Bình Thăng đã có phán đoán.
Dù cho hiện tại mất thể diện, dù cho thắng không quá vinh quang thì cũng không thể để Tô Vũ xuống lôi đài đơn giản như vậy.
Hôm nay Tô Vũ xuống lôi đài, Đơn thần văn nhất hệ sẽ mất hết lòng người.
Một học viên đều không giải quyết được!
Vậy còn có thể đấu với ai?
Còn có thể tranh cùng ai?
Xếp hạng 50 vị trí sau lên đài cũng vô dụng, chỉ có dâng đồ ăn lên cho Tô Vũ mặc sức giày vò, thế nhưng 50 vị trí đầu dù cho không địch lại Tô Vũ thì cũng có thể kéo chân hắn, không cho hắn khôi phục, không cho hắn chữa thương!
Hao tổn ý chí lực của hắn!
. . .
Trên đài.
Tô Vũ thấy Chu Bình Thăng, cũng nhìn thấy y nói nhỏ với bốn phía, hắn vẫn lặng yên không lên tiếng, tiếp tục chờ đợi.
Hôm nay nếu đã quyết đánh bọn hắn, vậy sẽ phải đánh tới cùng!
Rất nhanh, Đơn thần văn nhất hệ lại có học viên mở miệng nói: "Ta nhận thua!"
Là người xếp thứ 84.
"Nhận thua!"
Học viên thứ 73.
"Nhận thua!"
". . ."
Một chuỗi tiếng nhận thua truyền đến, học viên ở bốn phương tám hướng chen chúc mà tới, quan sát này một màn dọa người này.
Một học viên ép cho một hệ phải nhận thua!
Họ đều là học viên Bách Cường bảng, thật sự là sống lâu việc lạ gì cũng thấy!
Không phải Tô Vũ thật sự mạnh tới vô địch, mà là học viên xếp sau đều là từng bước một đánh lên, nào có ai giống hắn. Trước đó hắn đã đánh bại học viên thứ 38, giờ phút này, người xếp sau hạng 50 căn bản không làm gì được hắn!
Mà học viên các hệ khác cũng không cần thiết bức bách người của Đa thần văn như thế, học phủ ngoại trừ Thần Văn hệ tranh chấp nội bộ thì những hệ khác vẫn tính là hòa bình.
Tô Vũ một đường trực tiếp tiến vào vị trí 61, đều không có người nào lên đài tiếp chiến.
Mà giờ khắc này, sự tình vẫn tiếp tục giằng co.
Đơn thần văn nhất hệ ở khoảng từ 50 - 60 không có học viên nào cả!
Vì vậy không có cách nào thực hành chiến lược hao tổn Tô Vũ được.
Khiêu chiến dừng ở đây ư?
Tô Vũ rõ ràng không có tâm tư khiêu chiến những người khác, lúc này hắn cứ yên lặng chờ đợi!
Dưới đài, sắc mặt Chu Bình Thăng biến ảo bất định.
Y nhìn về phía Tô Vũ, quát: "Tô Vũ, ngươi không phải muốn khiêu chiến Địch Phong sao? Vì sao không tiếp tục?"
Tô Vũ trấn định đáp: "Ta đang đợi!"
"Chờ cái gì?" Chu Bình Thăng nhíu mày.
Tô Vũ thản nhiên nói: "Chờ Hạ Ngọc Văn đưa 10 điểm công huân tới cho ta, ta không có tiền nộp phí khiêu chiến, tuy các ngươi không trả tiền cũng có thể khiêu chiến, nhưng các học trưởng khác ta phải đưa tiền trước mới được!"
"Ngươi!"
Chu Bình Thăng giận dữ!
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Các ngươi đi thúc giục Hạ lão sư hộ ta đi, nhanh đưa tiền, bằng không thì hôm nay khiêu chiến chấm dứt ở đây, ngày mai tiếp tục!"
Ngày mai?
Chu Bình Thăng tức giận!
Tô Vũ cố ý!
Các học viên đều nhìn ra Tô Vũ đang cố ý làm người ta buồn nôn, ghê tởm Hạ Ngọc Văn, ghê tởm Đơn thần văn nhất hệ.