Chương 558: Hạ Ngọc Văn Bừng Bừng Dã Tâm
Tô Vũ không quan tâm những chuyện bên dưới phòng giam, lúc này hắn đang tổng kết lại thu hoạch của mình.
"Cho nên nói chỉ cần ta khai khiếu đủ nhiều, tốt nhất cuối cùng hết thảy công pháp đều kết hợp lại, khiếu huyệt đều trùng hợp bao trùm lẫn nhau, cứ như thế, đến Sơn Hải, ta sẽ có thể cấp tốc hợp khiếu quy nhất. . ."
Sơn Hải còn xa xôi, thế nhưng khai khiếu thì không có hại!
Mở ra nhiều khiếu huyệt thì về sau vẫn có trợ giúp rất lớn!
Khai khiếu ít, hiện tại tiến bộ nhanh nhưng cuối cùng, có lẽ ngay cả Sơn Hải đều không thể bước vào.
"Mặt khác, Thiên Quân khai khiếu đơn giản hơn, thân thể càng mạnh thì khai khiếu càng khó, nguyên khí mạnh mẽ, thân thể mạnh mẽ, ngược lại áp chế tốc độ khai khiếu."
Tô Vũ có phán đoán, thực lực càng mạnh kỳ thật khai khiếu càng khó.
Quá mạnh thì khiếu huyệt không dễ mở, đến hậu kỳ cho dù có người muốn đổi công pháp thì cũng khó!
Hiện tại Tô Vũ dễ dàng khai khiếu, đó là bởi vì hắn chỉ là Thiên Quân, nếu hắn là Lăng Vân, thân thể mạnh mẽ, nguyên khí mạnh mẽ, muốn mở ra một cái khiếu huyệt thì sẽ khó hơn rất nhiều. Thân thể và nguyên khí mạnh mẽ đều sẽ khiến cho khiếu huyệt bị phong tỏa, càng thêm khó mở ra.
Hiểu rõ được điều này, Tô Vũ tự có chủ ý, vậy mình nên thừa dịp đang là Thiên Quân mà mở ra nhiều khiếu huyệt một chút mới được!
…
Ầm!
Ngay tại khi Tô Vũ nghiên cứu vấn đề mở ra bao nhiêu khiếu huyệt mới đủ.
Trong cao ốc nghiên cứu của Đơn thần văn nhất hệ.
Chu Bình Thăng đập bàn một cái, phẫn nộ quát: "Đầu tiên là Hoàng Khải Phong, tiếp theo là Lưu Hạ, Chu Hoành, Dương Sa, Trần Khải. . . Nhất hệ của chúng ta bây giờ còn có mặt mũi sao? Hết thảy đều bởi vì một tên học viên, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"
Giờ phút này, trong phòng họp lớn, hơn mười vị nghiên cứu viên đang cúi gằm mặt,
"Hoàng Khải Phong mới tỉnh, Trịnh sư huynh đến bây giờ đều chưa tỉnh táo, bởi vì Tô Vũ mà chọc ra bao nhiêu phiền toái."
Còn có câu y không nói, tư liệu rách nát kia rốt cuộc là thật hay giả?
Hoàn toàn cảm giác không có bất kỳ khả năng nghiên cứu thành công nào cả!
Chu Bình Thăng phẫn nộ quát: "Các ngươi nói cho ta biết, giải quyết tên phiền phức Tô Vũ kia thế nào? Nhập học mới hơn hai tháng đã chọc tới nhiều chuyện như vậy, mất hết thể diện, hiện tại vẫn chỉ là học viên, qua mấy ngày nữa có khi nào ngay cả chúng ta đều phải chịu ảnh hưởng?"
Mọi người yên lặng.
Chu Bình Thăng nhìn về phía Lưu Hồng, quát: "Lưu Hồng, trước đó ngươi không phải đã nói, sư đồ Bạch Phong cứ giao cho ngươi sao? Hiện tại thì thế nào? Đồ hỗn trướng Bạch Phong thế mà giết Trương Vũ rồi!"
"Hả?" Lưu Hồng sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: "Bạch Phong giết ai?"
"Trương Vũ!"
Lưu Hồng cả kinh: "Không đúng, Trương Vũ sư huynh không phải là Lăng Vân nhị trọng sao?"
Chu Bình Thăng lạnh lùng nói: "Ta cũng muốn biết vì sao! Ngươi đấu với Bạch Phong nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết vì sao ư?"
Lưu Hồng thoáng có chút rung động trong lòng, ngoài miệng thì lại oan uổng đáp: "Chu sư huynh, nếu ta biết hắn mạnh như vậy, ta sẽ không đấu với hắn. Cái tên này là kẻ tàn nhẫn, trước đó đã từng giao thủ với ta mấy lần, hắn không mạnh như thế! Nếu hắn có thể giết Trương Vũ sư huynh, vậy cũng có thể giết ta, ta còn dám một mực chọc hắn sao?"
Chu Bình Thăng nhíu mày, quát khẽ: "Bạch Phong ẩn giấu thực lực trước mặt ngươi, ngươi cũng không phát hiện, hằng năm cấp cho ngươi nhiều tài nguyên như thế, ngươi dùng làm cái gì?"
Lưu Hồng lúng túng đáp: "Sư huynh, ta đã hết sức nỗ lực tu luyện, Đằng Không cửu trọng là chuyện hiển nhiên! Lần này tiến vào thức hải bí cảnh xong, đi ra thì ta liền có hi vọng Lăng Vân, ta cũng không nghĩ tới Bạch Phong có thể giết Trương sư huynh. . ."
Nói tới đây, gã chợt cau mày: "Chu sư huynh, hắn giết người ở đâu?"
Những người khác cũng dồn dập nhìn về phía Chu Bình Thăng.
Giết người. . . Đây cũng không phải là tùy tiện có thể giết, trừ phi có tình huống đặc biệt phát sinh.
Mọi người đang nói chuyện, bỗng dưng cửa bị đẩy ra, người tới thản nhiên cất tiếng: "Ở khu 18! Bên kia hiện tại là chiến khu mà Hạ gia vạch ra, tùy tiện vào, tùy tiện chết, chết bao nhiêu cũng được!"
Trong lòng mọi người thầm giật mình!
Lưu Hồng hơi hơi nhíu mày nhìn về phía Hạ Ngọc Văn, cười nói: "Hạ sư huynh nói trong khu 18, chẳng lẽ là trung đẳng học phủ mà trước kia ta từng học ư?"
Hạ Ngọc Văn mặc kệ gã, trực tiếp đi đến đằng trước, ngồi xuống, thản nhiên nói: "Không nhiều lời nữa, chuyện bên kia là của Các lão, không có quan hệ gì với ta! Thế nhưng Bạch Phong giết Trương Vũ ở bên đó, kêu gào người dưới Lăng Vân tam trọng tùy tiện đến, đến một người thì hắn giết một người, Chu viện trưởng muốn ta đi qua hỗ trợ. . ."
Mọi người vừa thấy có điểm ngoài ý muốn, lại vừa có điểm hiểu rõ.
Khó trách Hạ Ngọc Văn trở về nhanh như vậy!
Bạch Phong vốn chính là cường giả, điểm này không thể nghi ngờ.
Vô địch trong cùng giai. . . Cái này thì khó mà nói, Bạch Phong và Ngô Kỳ có từng toàn lực giao thủ hay không thì mọi người cũng không rõ ràng.
Nhưng Trương Vũ đã bị Bạch Phong giết, những người khác đến cũng không được chỗ tốt nào.
Hạ Ngọc Văn nói xong, Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: "Chờ một chút, chiến khu, trong khu 18, giết người. . . Nói thật, ta còn không biết là tình huống gì, xảy ra chuyện gì thế?"
". . ."
Trong đám người, có người hơi khác thường nhìn gã một cái.
Xem ra gã thật sự không biết!
Mấy vị Các lão đều biết nên người dưới cơ hồ đều biết, nhưng mà lão sư của Lưu Hồng bế quan, người của Triệu Các lão lại ít, không ai nói cho Lưu Hồng biết nên thật sự là gã sẽ không rõ ràng.
Hạ Ngọc Văn nhíu mày, bên kia, một vị lão nhân khẽ cười một tiếng, mở miệng giải thích: "Là như vậy, Trịnh Các lão không phải thụ thương sao. . ."
Lão nhân kể lại sự tình đơn giản một lần.
Lưu Hồng bất động thanh sắc, nhẹ nhàng gật đầu, "Tạ ơn Lâm lão chỉ bảo!"
Ông nội của Lâm Diệu!
Gã nhận Lâm Diệu cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Dư quang gã liếc qua lão nhân một mực không lên tiếng trong đám người, đó là lão sư của Lưu Hạ, cái tên này có biết không?
Biết mà cũng không báo cho mình một tiếng!
Lưu Hồng bất động thanh sắc, cũng không hỏi nữa.
Hạ Ngọc Văn thản nhiên hỏi: "Xong chưa? Xong rồi thì nghe ta nói!"
Đám người không lên tiếng nữa, Hạ Ngọc Văn bình tĩnh cất giọng: "Ta có thể đi giải quyết Bạch Phong, thế nhưng, các ngươi phải giúp ta lấy về vị trí phó Quán trưởng Tàng Thư các, đây là điều Chu viện trưởng trước đó đã đáp ứng! Mặt khác thì ta mặc kệ, nếu không hạ nổi Trần Vĩnh, thế thì Chu quán trưởng tự từ chức đi, để cho ta lên!"
Sắc mặt Chu Bình Thăng biến hóa.
Hạ Ngọc Văn lại nói tiếp: "Chu quán trưởng không cần suy nghĩ nhiều, các ngươi trống vị trí mạch chủ, ngươi trở thành mạch chủ, vào Lăng Vân cửu trọng thì cũng có hi vọng trở thành Các lão!"
Ánh mắt Chu Bình Thăng lóe lên một cái.
Hạ Ngọc Văn tiếp tục nói: "Thế nhưng, tốt nhất là hất cẳng Trần Vĩnh đi, hắn không đi mà cứ bá chiếm chức Quán trưởng, cái gọi là phó Quán trưởng cũng chỉ là chuyện tiếu lâm!"
"Cục diện tốt nhất là Chu quán trưởng trở thành Quán trưởng, kiêm vị trí mạch chủ, hai năm sau, Chu quán trưởng dùng thân phận mạch chủ vào Các, mà ta dùng thân phận Quán trưởng vào Các!"
Mọi người khẽ gật đầu, cục diện này cũng không tệ.
Hạ Ngọc Văn tiếp tục nói: "Đến lúc đó, Chư Thiên chiến trường có một số Các lão, một số Các lão bế quan, lại nhiều thêm hai vị Các lão, Văn Minh học phủ này liền chân chính thuộc về sân sau của Đơn thần văn hệ, thậm chí. . . chức Phủ trưởng cũng không phải là không thể chọn lại!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người biến ảo.