Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 561: Một Màn Kịch Lớn

Chương 561: Một Màn Kịch Lớn
Lưu Hồng xem kịch, trong lòng rõ ràng, Chu Bình Thăng cũng là vì vị trí mạch chủ mà thôi.
Trịnh Ngọc Minh trọng thương, bây giờ nhìn bộ dáng Hạ Ngọc Văn là chuẩn bị ủng hộ Chu Bình Thăng cạnh tranh chức vị mạch chủ, nhưng nơi đây còn có vài vị Lăng Vân cửu trọng đấy, có ai lại vui lòng nhường cho y?
Lần trước Trịnh Ngọc Minh lấy được chức vị mạch chủ, đó là do đủ thực lực mà lại được Chu Minh Nhân ủng hộ.
Hiện tại, nhất hệ của Chu Minh Nhân còn muốn bá chiếm không buông, những người khác sao có thể vui lòng!
Mạch chủ. . . Mạch chủ có hy vọng rất lớn trở thành Các lão.
Thành Các lão thì đãi ngộ và địa vị hoàn toàn khác biệt.
Thậm chí có khả năng nhờ nó làm bậc thang để tiến vào Cầu Tác cảnh, không thành Các lão thì dẫu ngươi vào Cầu Tác cảnh cũng chỉ vô dụng, sẽ không ai giữ ngươi, không ai quan tâm ngươi.
Có thể nói Các lão ở Đại Hạ Văn Minh học phủ vẫn có mấy phần địa vị.
Đi tới Cầu Tác cảnh bồi dưỡng, xác suất trở thành Sơn Hải cực lớn.
Đại Hạ Văn Minh học phủ có 36 vị Sơn Hải cảnh, gần một nửa số ấy đều tới Cầu Tác cảnh thì sau đó mới mới đột phá Sơn Hải.
Chu Bình Thăng không thèm để ý đến những người này, y mất kiên nhẫn, phất phất tay tuyên bố hội nghị kết thúc.
Mọi người đi rồi, chỉ mỗi Lưu Hồng ở lại.
Người vừa đi, Chu Bình Thăng liền trực tiếp quát lớn: "Tư liệu lần trước rốt cuộc là thật hay giả? Trước đó Tô Vũ nói ngươi. . ."
"Sư huynh, oan uổng!"
Lưu Hồng bất đắc dĩ: "Ta đã giải thích với viện trưởng rồi, viện trưởng cũng tin tưởng ta. . ."
Chu Bình Thăng cau mày: "Ngươi có nói dùng bao nhiêu công huân để đổi không?"
"Có nói. . ."
"Hừ!"
Chu Bình Thăng tức giận, trầm giọng mắng: "Nói cho lão sư cũng không sao, không cho phép ra ngoài nói lung tung! Lưu sư đệ, ngươi là người thông minh, hiểu rõ ý ta chứ?"
Ánh mắt Lưu Hồng lóe sáng, gật đầu đáp: "Hiểu rõ! Sư huynh yên tâm, việc này truyền ra ngoài thì ta cũng không chiếm được lợi gì! Còn vấn đề thật hay giả. . . Hiện tại xác suất rất lớn, sư huynh gặp chuyện không may, ta cũng là châu chấu trên một sợi dây thừng! Ta vốn đã khó khăn, lại bị truy trách, ta sẽ càng thảm hơn sư huynh, ta đâu có ngốc!"
"Biết thì tốt!"
Chu Bình Thăng gật gật đầu, nếu giả như y thật sự không may, Lưu Hồng cũng chạy không được!
Nói xong, y lại truyền âm: "Thức hải bí cảnh, một lần nhiều nhất chỉ cho phép tiến vào 50 người! Nếu cường giả nhiều thì vẫn phải giảm bớt danh ngạch, cho nên mỗi một suất đều rất trọng yếu, lần này ta tận lực tìm lão sư xin thêm mấy vị trí để giải quyết Tô Vũ!"
"Ba vị trí đầu, thậm chí năm vị trí đầu, đều có thể để cho đối phương đạt được một suất, thế nhưng. . . Ta hi vọng chúng đều thuộc về người nhà! Lưu sư đệ, bây giờ ngươi và ta là chung một con thuyền, trận đấu này, những người khác chắc chắn muốn xen vào một tay, hoặc là ngó chăm chằm vào ta!"
"Ngươi thì khác, ngươi là đệ tử của Triệu Các lão, cũng có tư cách tham dự, cho nên một khi phát sinh tranh luận, ta sẽ tận lực giao cho ngươi tới chủ quản chuyện thi đấu, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy!"
Chu Bình Thăng nói thẳng: "Ngươi nghĩ tới đệ đệ của ngươi mà muốn tranh thủ thêm một suất thì cũng không phải là không thể khiến hắn có tên trong danh ngạch! Mặt khác, ta hi vọng đều là người mà ta muốn thấy có thể vào, ngươi hiểu chưa?"
Lưu Hồng một mặt khiếp sợ, vội truyền âm: "Sư huynh, việc này người chú ý khẳng định rất nhiều! Động tay động chân cũng không dễ dàng, đến lúc đó một đám người đều đang ngó chừng, một khi bị tra ra được, người ngoài tự nhiên không làm được gì, nhưng viện trưởng biết hay mấy vị Các lão khác biết, ta. . . ta gánh không được đâu!"
Chu Bình Thăng không nhịn được mắng: "Chút năng lực ấy ngươi đều không có? Trên danh nghĩa là đối phó Tô Vũ, ngươi động tay một chút, những người khác cũng sẽ không nói cái gì, để Tô Vũ không ngừng tao ngộ cường giả, tất cả mọi người có thể hiểu được, mượn cơ hội này, đào thải một chút người ngoài, đào thải một chút những người khác, chẳng lẽ rất khó sao?"
"Nhưng mà . . Sư huynh, Địch Phong, Khâu Vân dù cho không gặp được những cường giả kia thì cũng chưa chắc có thể cầm tới danh ngạch. . . Địch Phong vốn dĩ có thể tiến vào mà?"
"Không phải bọn hắn!"
Chu Bình Thăng cau mày nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, khi nào diễn ra tranh tài, ta sẽ cho ngươi danh sách! Không ai biết đâu, ta cũng sẽ không để lộ!"
Lưu Hồng âm thầm phỏng đoán, đây là chuẩn bị bán danh ngạch ra ngoài hay là cái tên này tự mình âm thầm bồi dưỡng cường giả?
m thầm bồi dưỡng. . . Cảm giác là khả năng không lớn.
Bán đi?
Ta đệch!
Lão gia hỏa, tâm địa quá tham lam!
Nếu bán đi danh ngạch Thức hải bí cảnh thì vô số người muốn tiến giai Đằng Không đều sẽ sốt sắng mua, táng gia bại sản để mua một suất cũng chẳng hiếm lạ, hai ba ngàn điểm công huân, cam đoan có người muốn đoạt lấy.
Trên thực tế, tìm được loại người có tiền lại chưa thể Đằng Không, bán 5000 điểm công huân cũng cực kỳ dễ!
Có vài người, thiếu không phải công huân mà là cơ hội!
Thức hải bí cảnh mở ra cũng không phải vấn đề về tiền.
Trên đại thể đoán được mục đích của y, Lưu Hồng do dự một chút, mở miệng nói: "Được rồi, nếu sư huynh giúp ta tranh thủ. . . Ta. . . Ta cũng xen thử có thể lấy một suất cho đệ đệ ta hay không, hắn. . . Ai, vì hắn mà nát tâm a!"
Chu Bình Thăng vỗ vỗ bờ vai của Lưu Hồng, cười nói: "Thoải mái tinh thần, nếu ta trở thành mạch chủ, nhất mạch của ngươi cũng sẽ được ta chiếu cố!"
"Đa tạ sư huynh!"
Lưu Hồng vội vàng nói lời cảm ơn, gương mặt tràn đầy cảm kích.
Chu Bình Thăng cũng không coi ra gì, cười cười, cất bước đi trước.
Y vừa đi, Lưu Hồng cũng chậm rãi trở về chỗ của mình.
Nhưng trong lòng gã thì đang suy nghĩ rất nhiều sự tình.
Thật là một màn kịch lớn!
Đào mộ Trương Nhược Lăng, hai hệ đơn, đa thần văn xem ra muốn đánh thật rồi!
Thậm chí còn liên lụy đến không ít sự tình bên ngoài Đại Hạ phủ!
"Trương Nhược Lăng. . ."
Trong đầu gã, dần hiện ra một bóng người.
Thật sự là gã nhận biết Trương Nhược Lăng, lần trước khi nói chuyện với Tô Vũ, gã cũng không nói láo, không nghĩ tới vị kia thế mà lại trở thành mầm họa cho sự kiện lần này.
"Tô Vũ nếu biết chuyện, đại khái sẽ nghi ngờ vì sao ta không đi hỗ trợ. . ."
m thầm bật cười, Lưu Hồng lại nghĩ đến cái khác.
Tên hỗn đản Bạch Phong kia bỗng nhiên mạnh như vậy, tác dụng của mình liền bị rút nhỏ, phải tìm người thay thế Bạch Phong a, Tô Vũ cũng không tệ!
Không áp chế nổi Bạch Phong, ta áp chế Tô Vũ là được rồi?
Dù sao cũng là thiên tài trợ giáo mà!
"Đơn thần văn nhất hệ. . . Không biết đang suy nghĩ cái gì."
Lưu Hồng nói thầm một tiếng!
Chu Minh Nhân đang nghĩ gì?
Liên lụy vào Hạ gia, Chu gia, ngươi thật sự có thể lấy được hạt dẻ trong lò lửa sao?
Làm ầm ĩ lớn như vậy, thật sự cảm thấy lòng dạ phủ trưởng chúng ta rất to lớn bao dung à?
Vượt mặt phủ trưởng, liên hệ các đại học phủ, phải biết, Vạn Thiên Thánh mới thật sự là lãnh tụ của Văn Minh sư Đại Hạ phủ trên ý nghĩa, Chu Minh Nhân chớ bao biện làm thay!
Thật sự cho rằng ngươi diệt đa thần văn nhất hệ, hôm sau sẽ thành lãnh tụ của Văn Minh sư Đại Hạ phủ ư?
"Chu Minh Nhân chưa hẳn không hiểu điều này, trừ phi. . . Trừ phi lão có thể tấn cấp Nhật Nguyệt!"
Tâm tư Lưu Hồng khẽ động!
Nếu Chu Minh Nhân có tự tin tiến vào Nhật Nguyệt cảnh, trước đó Hạ Ngọc Văn nói chuyện thay thế phủ trưởng. . . thì cũng không phải là không được, chẳng lẽ mục đích lần này tiêu diệt đa thần văn nhất hệ là giả, để Chu Minh Nhân thượng vị mới là thật?
Manh mối quá ít, gã không có cách nào phán đoán!
Nhưng nếu Chu Minh Nhân thật sự có hi vọng tiến vào Nhật Nguyệt, hoặc là đã tiến vào Nhật Nguyệt, vậy thì mục đích liền khó đoán rồi!
Đại Hạ Văn Minh học phủ chịu sự lãnh đạo của hai bên.
Đại Hạ phủ, Cầu Tác cảnh.
Chu gia. . .
Chẳng lẽ vị kia của Chu gia còn cố ý ghim vào Đại Hạ phủ một cây đinh!
"Gió nổi mây phun a!"
"Về sau Đằng Không cũng chỉ là lâu la mà thôi!"
Dính đến tranh chấp giữa hai phủ!
Hai phủ mạnh nhất phân tranh!
Đại Chu, Đại Minh, Đại Tần. . . Ba đại cường phủ này chỉ sợ đều đã sắp xếp không ít người ở các phủ khác, chẳng lẽ hiện tại là để mắt tới Đại Hạ phủ rồi?
Đại Chu phủ muốn thống lĩnh Đại Hạ phủ hay sao?
Càng nghĩ, Lưu Hồng càng thấy hoảng sợ!
Đừng đoán nữa!
Nếu còn tiếp tục phỏng đoán, phiền toái sẽ rất lớn, cấp độ có lẽ sẽ vượt qua tưởng tượng của mình, mình vẫn cứ đàng hoàng mưu lợi vì bản thân là được rồi.
Kẻ sáng suốt lại giả hồ đồ chỉ sợ không chỉ mỗi mình mình thôi đâu.
"Ta vẫn tự chơi trò của ta là được, tìm Tô Vũ đi, lão sư của ta thế mà bị đào mộ. . . Thật làm cho người ta bi phẫn muốn chết!"
Sau một khắc, Lưu Hồng lộ ra một bộ đau thương!
Nhưng biểu tình ấy chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, lại biến thành nụ cười tủm tỉm thường trực trên môi.
Vẫn xem như hài lòng với ngụy trang của bản thân, Lưu Hồng cười một tiếng, thời đại này, không mang mấy lớp mặt nạ thì cũng không tiện ra ngoài gặp người.
Ai biết kẻ ngu nào lại thật sự là người thông minh, người thông minh nào lại là siêu cấp thông minh!
Ví như Chu Bình Thăng. . . Quỷ mới biết cái tên kia nghĩ gì trong bụng.
"Lăng Vân. . ."
"Thức hải bí cảnh!"
Lưu Hồng thì thào một tiếng, có lẽ gã cũng nên tiến vào Lăng Vân, Hạ Ngọc Văn tiến vào rồi, Ngô Kỳ thì sắp, Bạch Phong thậm chí đã giết Lăng Vân, nếu gã còn không đột phá thì mất mặt biết bao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất