Chương 570: Ta Đi Phế Hạ Ngọc Văn Đây!
Liễu Văn Ngạn lắc đầu, không phải phủ nhận, mà là không xác định.
Nếu thật sự là như thế, vậy tức là thần tộc hoặc nên nói là nguyên thủy thần tộc thật ra đã biết rõ tình huống, biết nhân tộc cần dùng thần văn của nhân tộc để tấn cấp vô địch, cho nên chúng sớm bày ra toàn cục, cố ý chờ nhân tộc mắc câu!
Nhân tộc. . . đáng giá để đối phương làm như vậy sao?
Hẳn là đáng!
Dù sao cũng là một trong mười chủng tộc mạnh nhất, nhân tộc có thực lực rất mạnh, duy chỉ có chút tiếc nuối là Văn Minh sư không thể bước vào Vô địch cảnh.
Bởi vì không có Văn Minh sư vô địch, cho nên có đôi khi Chiến giả phát huy tác dụng vẫn không bằng Văn Minh sư.
Liễu Văn Ngạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Không cần phải để ý đến chuyện này, nếu ngươi cảm thấy con đường này là đúng, thì ngươi cứ tiếp tục đi! Sư tổ ngươi năm đó chỉ sợ cũng từng có nghi hoặc đó, đáng tiếc. . . Ai!"
Đáng tiếc, Ngũ đại chỉ sợ vẫn không thể nghĩ thấu triệt để, cuối cùng vẫn dùng một nửa nhân tộc thần văn, một nửa là Thần Ma thần văn để tấn cấp, cuối cùng thất bại.
"Nếu ngươi không đi, ta sẽ thử một chút lực phản chế với đám kia, để cho ta có cơ hội ra tay. . ." Liễu Văn Ngạn hỏi: "Có thể chứ?"
"Có thể thử một chút, thế nhưng không xác định nhất định sẽ thành công. . ."
Bạch Phong nói xong, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lạnh: "Bạch Phong, ra đây!"
Sắc mặt Bạch Phong biến hóa!
Tiếp đó anh nhịn không được thấp giọng mắng: "Tên chó chết kia! Đệt! Y tới rồi, sư bá, ta gặp phiền toái to rồi!"
"Hạ Ngọc Văn?"
"Đúng vậy!"
Vẻ mặt Liễu Văn Ngạn cũng khẽ biến, trầm giọng nói: "Cứ ra trước đi, ta sẽ để Nguyệt Hoa đưa ngươi ra ngoài, trở lại học phủ, yêu cầu Vạn Thiên Thánh nhúng tay!"
Bạch Phong cắn răng, "Không, ta nhất định phải đọ sức một trận với y! Tên chó chết ấy vẫn cho là ta sợ y! Hôm nay dù phá nát đồ long kiếm ta cũng phải khiến cho y ăn đau khổ, thứ ngông cuồng!"
Liễu Văn Ngạn nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Có phải ngươi đã sớm đoán được y sẽ tới, cho nên chia tách đồ long kiếm, chính là vì muốn lấy y ra mà luyện tập?"
Bạch Phong ngượng ngùng.
Không có chuyện này đâu!
Ta không hề nghĩ như vậy!
Anh đã chuẩn bị phá nát đồ long kiếm, nhưng tu luyện nhiều năm rồi, cứ hủy như vậy thì anh cũng không nỡ.
Đối phó với Sơn Hải thì không có tác dụng lớn gì.
Đối phó Đằng Không thì anh không nỡ lãng phí, đám người ấy không đáng.
Đối phó với Lăng Vân, có mấy vị Lăng Vân đáng giá để anh phải phá đồ long kiếm?
Tuy anh cảm thấy không sao cả, nhưng nếu cứ trực tiếp phá hủy như vậy thì cũng rất đáng tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, đáng giá để phá đồ long kiếm thì cũng chỉ có mấy người!
Tỉ như. . . Hạ Ngọc Văn!
Dưới Lăng Vân tam trọng không phải là hạn định những người này sao?
"Sư bá. . . nếu ta phá hủy đồ long kiếm. . . Chủ thần văn của ta còn ở bên trong. . ."
Bạch Phong nghĩ tới mà bỗng thấy rùng mình, khẽ lẩm bẩm: "Nếu lỡ như ta trực tiếp bị cắn trả mà chết, ngài cũng đừng chết đấy nhé, nhớ nói nghiên cứu của ta cho Tô Vũ, để hắn truyền thừa tiếp. . ."
Nói tới đây, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Vội vàng lôi máy truyền tin ra, bấm số của Tô Vũ.
Sau một khắc, thông tin được kết nối, anh cấp tốc nói: "Suy đoán trước đó của ta chỉ sợ là chính xác rồi, bây giờ bên cạnh ngươi không có ai chứ?"
"Không ạ!"
"Vậy thì tốt, tư liệu ta để lại cho ngươi hãy xem thật kỹ, còn nữa, nếu ta chết thì ngươi thử nghiệm tước đoạt thần văn chiến kỹ của ta, làm thành Văn Minh Chí để thử một chút, xem xem có thể lưu chút tưởng niệm!"
Tô Vũ giống như nghe hiểu cái gì, "Lão sư gặp phiền toái sao?"
"Còn tạm!"
"Sơn Hải ạ?"
"Không phải, một tên ngu ngốc, ta nói như thế thôi, đợi chút nữa xong chuyện thì là do đồ ngu ngốc kia không may!"
". . . Hạ Ngọc Văn?"
"Ồ, ngươi biết à?"
"Gặp một lần, ta phế đồ đệ của y rồi. . ."
"Không tệ, làm cho gọn gàng vào, ta đi phế y đây, cúp nhé!"
". . ."
Vừa cúp máy, Bạch Phong cười nói: "Sư bá, thế này thì không thành vấn đề gì nữa rồi!"
Liễu Văn Ngạn trầm giọng hỏi: "Không phải ngươi cũng muốn thử một chút đấy chứ?"
"Đúng, bằng không thì ta không cam tâm, cũng không yên lòng, nếu sau khi phá đi chút thần văn ngoại tộc, chiến kỹ liền triệt để biến mất thì sao?"
Bạch Phong nghiêm mặt nói: "Không có nhiều thí dụ để chứng minh, như vậy không ổn! Nhất định phải có người thử nghiệm, bằng không, một khi là giả, hoặc là suy luận xuất hiện sai lầm sẽ làm chậm trễ rất nhiều người!"
Liễu Văn Ngạn yên lặng không nói, bên ngoài, khí thế chợt dâng trào!
"Bạch Phong, ta ở đây đợi ngươi!"
Tiếng quát to lại lần nữa truyền đến.
Liễu Văn Ngạn cau mày, "Hạ gia. . . Xem như là con cháu của Vân Kỳ, sao lại biến thành dạng này rồi?"
Hạ Vân Kỳ là em trai của phó phủ trưởng Hạ Trường Thanh, mà Hạ Ngọc Văn chính là cháu trai của Hạ Trường Thanh, cho nên hai người này là cùng một mạch.
Bạch Phong xem thường: "Cái tên đó thắng mãi đã quen, bản tính vẫn luôn như vậy, không bị đánh đòn bao giờ nên không biết xã hội hiểm ác, sư bá, ta đi chiếu cố y!"
"Ngươi. . . cẩn thận đấy!"
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, tiếp đó bỗng nhiên ông truyền âm ra ngoài: "Bảo vệ Bạch Phong, đừng để hắn xảy ra chuyện, cùng lắm thì. . . lập tức giết bọn chúng luôn! Tên phế vật Hồng Đàm còn không đến nữa thì coi như hắn chết ở trên đường!"
Ngoài cửa, ánh mắt vài vị Sơn Hải dị dạng, cái tên Hồng Đàm này. . . Đi đường thật là chậm quá rồi!
…
Bên ngoài căn nhà nhỏ.
Cách đó không xa, sắc mặt Hạ Ngọc Văn lạnh nhạt, y đứng trên chỗ dốc cao nhìn xuống ngôi nhà nhỏ kia.
Bạch Phong. . .
Y và Bạch Phong biết nhau đã nhiều năm.
Thật lâu trước kia đã có người nói, học viên của đa thần văn nhất hệ là vô địch trong cùng giai.
Kết quả chứng minh đây chỉ là chuyện tiếu lâm, Bạch Phong chưa bao giờ thắng nổi y, cùng thời điểm y quét bảng thì cũng từng lấn lướt Bạch Phong mấy lần.
Đương nhiên, có người cảm thấy không công bằng, Bạch Phong yếu hơn y nhưng Bạch Phong yếu hơn thì đó là chuyện của Bạch Phong, liên quan gì tới y?
Bạch Phong vì nghiên cứu mà làm trễ nải việc tu luyện, đó cũng là chuyện của Bạch Phong, liên quan gì tới y?
Y đã là Lăng Vân tam trọng, vốn không có hứng thú giao thủ với Bạch Phong, mục tiêu của y là người lớn hơn, mạnh hơn!
Bạch Phong chỉ là Đằng Không cảnh mà thôi!
Trong phòng nhỏ, Bạch Phong chạy ra, vẻ mặt anh hơi trắng bệch, vài ngày không ngủ, vành mắt cũng thâm sì.
Anh không ngừng bị thần văn mạnh mẽ chấn động, ý chí lực của anh thậm chí còn có dấu hiệu tan rã.
Hạ Ngọc Văn khẽ nhíu mày, không mở miệng.
Bạch Phong nở nụ cười đi ra khỏi phòng nhỏ, sau lưng anh là các cường giả Sơn Hải như Ngô Nguyệt Hoa nhìn anh đi ra, chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến bùng nổ.
Bên ngoài chiến khu, Ngô Kỳ nhíu mày không nói gì.
Nàng muốn vào chiến khu, nhưng cô nãi nãi của nàng lại không cho nàng tới nơi đó, đó không phải nơi mà nàng có thể chen chân vào.
Nhưng giờ phút này, thấy dáng vẻ Bạch Phong lung lay sắp đổ, Ngô Kỳ thầm nhíu mày, Bạch Phong như thế, há có thể giao thủ với Hạ Ngọc Văn?
Khoảng cách ban đầu vốn đã cực lớn!
Đằng Không bát trọng so với Lăng Vân tam trọng!
Hạ Ngọc Văn thấy Bạch Phong đi ra thì thản nhiên cất tiếng: "Đây là vốn liếng để ngươi dám gây hấn với Lăng Vân?"