Chương 574: Bạch Phong Rốt Cuộc Đã Làm Cái Gì?
"Ngươi đi chết đi!"
Hạ Ngọc Văn nhẹ nhàng thốt lên một câu, tay trái hóa đao, bổ về phía đầu Bạch Phong!
"Ta không cam tâm!"
Một tiếng gào thét bi phẫn vang vọng bốn phương!
Đám người Ngô Nguyệt Hoa dồn dập chuẩn bị ra tay, mà ở đằng xa, đám Đan Thiên Hạo cũng nhao nhao bùng nổ khí thế áp chế, một bộ lập tức sẽ khai chiến.
"Bạch Phong ta thiên tư tuyệt đỉnh, ta không cam tâm, ta không phục!"
Bạch Phong tuyệt vọng gào thét!
Trường kiếm trong tay anh đã vỡ vụn thành từng mảnh!
Hạ Ngọc Văn than nhẹ một tiếng, cũng không nhiều lời, tay trái đã đánh thẳng xuống về phía đầu Bạch Phong!
Ngươi có thể đi chết được rồi.
"Ta không cam tâm!"
Bạch Phong điên cuồng gào thét, ý chí lực bùng nổ, nguyên khí bùng nổ, anh đang giãy giụa phản kích một lần cuối cùng!
Đứng bên ngoài, ánh mắt Chu Minh Nhân khẽ động, ông mở mắt ra tức khắc nhìn về phía hư không nào đó!
Không chỉ riêng ông mà vô số vị cường giả khác cũng đều tức khắc phát hiện ra có điểm không thích hợp!
Hai thanh đồ long kiếm đã hợp làm một trước đó còn dây dưa với văn binh đao của Hạ Ngọc Văn vốn đã khí thế mỏng manh, nhưng ngay đúng vào lúc này, chúng lại bạo phát ra hào quang sáng chói vô cùng!
Một đạo quang mang chiếu sáng thiên địa!
Trường kiếm đang tự thiêu đốt!
Ùnggg!
Một tiếng nổ lớn đánh tan thiên địa cực kỳ chói tai vang lên, bịch một tiếng, văn binh đao của Hạ Ngọc Văn trong nháy mắt bị đánh nát!
Nát bét!
Hạ Ngọc Văn đang muốn chém giết Bạch Phong chợt biến sắc, ý chí lực của y rung chuyển dữ dội, thần văn nát mất một viên, y không lo được phía sau nữa, bạo hống một tiếng, hai tay hợp nhất hóa thành màu vàng kim, hợp đao trong nháy mắt chém thẳng tới Bạch Phong!
"Ta coi thường ngươi!" Hạ Ngọc Văn bạo hống một tiếng!
"Ta còn coi thường nhiều hơn!" Bạch Phong bỗng nhiên cười phá lên, sau lưng Hạ Ngọc Văn, một thanh trường kiếm phá không mà tới!
Thần văn đang thiêu đốt!
Sau lưng Hạ Ngọc Văn giờ phút này ngưng tụ vô số nguyên khí, y không quay đầu lại, y muốn chém chết Bạch Phong trước!
Dù cho thụ thương thì cũng phải chém chết Bạch Phong!
"Ngu ngốc!"
Ngay khi Hạ Ngọc Văn hội tụ nguyên khí, trong tay Bạch Phong đột nhiên xuất hiện thêm một thanh trường kiếm khác!
Đồ long kiếm!
Thanh thứ tư!
Khác biệt với trước đó, thanh kiếm này lu mờ ảm đạm, nhưng mà sau một khắc, bên trên thân kiếm lại trọn vẹn bộc phát ra 18 điểm sáng chói lòa!
18 viên thần văn đang thiêu đốt!
"Để ta đưa ngươi về chầu trời!"
Một tiếng quát chói tai, vang vọng bốn phương!
"Chém!"
Một kiếm trảm ra!
Kiếm thứ nhất, thứ hai, thứ ba gì chứ... Đều là giả cả.
Cũng không tính là giả, mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa 2 thần văn, trọn vẹn 6 viên thần văn, vì ngụy trang thành đồ long kiếm cường đại mà toàn bộ thần văn của anh đều đã hy sinh thiêu đốt!
Bạch Phong tổng cộng vẽ ra 28 thần văn!
Trong đó 12 thần văn cơ sở, 16 viên là sau này phác họa thêm.
Giờ phút này, cộng thêm kiếm trong tay đã trọn vẹn vỡ vụn 24 viên thần văn, chỉ để lại bốn thần văn cô độc phiêu đãng bên trong biển ý chí, tạo thành một thanh kiếm nho nhỏ, đó mới là đồ long kiếm mà anh định lưu lại.
Thần văn bùng cháy, biển ý chí chấn động, thần khiếu đổ sụp phong bế!
Một tiếng "Chém" vang vọng đất trời.
Roẹt!
Nhanh!
Quá nhanh!
Phù một tiếng, hai tay màu vàng kim chắc như kim cương của Hạ Ngọc Văn tao ngộ một kiếm này trong nháy mắt liền bị chặt đứt!
Máu tươi cũng không kịp tuôn ra, trong nháy mắt đã bốc hơi!
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn đại biến, điên cuồng gào thét một tiếng, 9 cái khiếu huyệt toàn thân bỗng nhiên ầm ầm nổ tung!
Một cỗ nguyên khí cường đại vô cùng bạo phát ra!
Trong hư không một thanh trường đao to lớn xuất hiện, va chạm cùng thanh kiếm bùng cháy của Bạch Phong!
Đao kiếm va chạm lần nữa!
Vô thanh vô tức!
Sau một khắc, lực lượng cường đại vô cùng từ trung tâm bùng nổ, một vòng ánh sáng chói lòa lan ra, dẹp yên hết thảy vật ngăn cản bốn phương tám hướng!
Một tòa núi nhỏ trong nháy mắt bị cắt chém thành hai nửa!
Nơi xa xa, mấy vị cường giả Lăng Vân sắc mặt đại biến!
Vừa định trốn chạy, phù một tiếng, vòng sáng xẹt qua, ngực một vị Lăng Vân cảnh trực tiếp nổ tung, thân thể bị cắt thành hai nửa!
"Trấn!"
Một tiếng hô lớn truyền đến, vòng sáng tràn lan trong nháy mắt bị trấn áp!
Chu Minh Nhân nhíu mày, trấn áp lại số năng lượng đang tràn làn kia, tay không chộp tới hướng vị Lăng Vân bị cắt thành hai nửa, trong tay tuôn ra một tia sáng trắng, cưỡng ép ghép thân thể bị nổ tung của đối phương.
Một lát sau, vị Lăng Vân cảnh này mới dần hồi tỉnh, cõi lòng rét lạnh, hắn hoảng sợ đến tột độ, vẻ mặt ảm đạm, nhìn về phía trung tâm rồi nhìn lại thương thế của mình, khóc không ra nước mắt!
Thân thể phá nát!
Đó chỉ là dư ba mà thôi!
Mình kém chút đã chết, dù cho không chết thì mình không mất nửa năm thậm chí một năm đều không thể khôi phục lại như lúc trước!
Cường giả chung quanh giờ phút này đều định thần nhìn lại bên kia!
Trong hư không, Bạch Phong nhếch miệng khẽ cười!
Trường kiếm trong tay anh triệt để vỡ ra, đứt thành từng khúc, biển ý chí trọng thương, thần khiếu phong bế, thần văn nát bấy, thân thể không ngừng có thêm vết thương mới, máu tươi tuôn đỏ thẫm.
Mà trước mặt anh, Hạ Ngọc Văn hai tay bị chặt đứt, giống hệt như đồ đệ của y, hai tay trực tiếp bị Bạch Phong chặt đứt.
Điều này không trọng yếu, mấu chốt là giờ phút này, cửu khiếu của y nổ tung, nguyên khí hao tổn không còn, lúc này khó khăn lắm mới chặn được một kiếm kia!
Bịch một tiếng, mi tâm của Hạ Ngọc Văn bắn nổ!
Huyết dịch tuôn ra!
Hạ Ngọc Văn không lên tiếng, ngây ngốc mà nhìn Bạch Phong, tầm mắt hai người giao nhau, đồng thời rơi xuống từ không trung!
Ầm!
Ầm!
Hai người đồng thời nện xuống đất, Hạ Ngọc Văn phảng phất như bị chém toạc!
Chỗ mi tâm có một vết nứt lan tràn ra!
Theo mi tâm đến chóp mũi, đến bờ môi, đến ngực. . . một đường lan tràn xuống!
Hạ Ngọc Văn nhìn lên bầu trời, không chết, thế nhưng giờ phút này trong đầu y trống rỗng.
Y không rõ, vì sao. . . sẽ có kiếm thứ tư!
Bạch Phong rốt cuộc đã làm cái gì?
Mà biển ý chí của Bạch Phong hiện tại cũng gần thành bột nhão, thậm chí bao gồm cả Chủ Thần văn đều vỡ nát, lúc bấy giờ, khóe miệng anh tràn ra đầy máu tươi, mặt đất trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ chói gay gắt.
"Sư bá. . . Cứu ta. . ."
Anh cảm thấy lúc mình rơi xuống có lẽ còn có thể được hưởng thụ đãi ngộ có người đỡ anh, không thì quăng ra cái đệm lưng cũng được, nhưng vì sao anh đã rơi xuống đất rồi lại không ai cứu anh thế?
Sư bá. . . mẹ nó, ngài thật là hố người!
Mất tới mấy giây, các cường giả đang quan chiến khắp xung quanh chiến khu mới dồn dập bừng tỉnh!
Vẫn có vô số người ngây ra, trong lòng không dám tin tưởng!
"Bạch Phong. . . phá thần văn chiến kỹ, thiêu đốt thần văn hạch tâm của chính hắn. . ."
Thế này thì. . . Không chết cũng triệt để bị phế đi!
Như thế thì sống sót còn có ý nghĩa gì sao?
Có lẽ có, Trịnh Ngọc Minh gần giống như anh, nhưng Trịnh Ngọc Minh còn có không ít thần văn chưa bị phá nát, vậy Bạch Phong thì sao?
Bạch Phong còn có mấy viên?
Biển ý chí của anh có thể tiếp nhận cắn trả thế này ư?
. . .
"Hạ Ngọc Văn thế mà lại không thắng!"
Giờ khắc này, Ngô Kỳ ở bên ngoài cũng bị tình huống của bọn họ làm chấn động!
Hạ Ngọc Văn, Lăng Vân tam trọng kém chút lại bị Bạch Phong một kiếm cắt thành hai nửa!
Y đề phòng kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai. . . Phòng tới phòng lui nhưng lại không phòng một kiếm cuối cùng!
Hạ Ngọc Văn vỡ nát cửu khiếu, văn binh cũng bị đánh nát, thương thế như vậy còn có thể chữa trị nổi?