Chương 579: Hạ Vân Kỳ
Tô Vũ quát: "Đại Hạ phủ không ai nguyện ý ra tay sao? Các đại phủ đâu? Nếu Hạ gia mặc kệ, cường giả các phủ khác ra tay, Hạ gia cũng không có tư cách đi quản! Có người nguyện ý không?"
"Văn quyết?"
Trong hư không, cuối cùng có người mở miệng hỏi: "Thật sự chính là văn quyết dưới Đằng Không? Có thể mở được 36 thần khiếu?"
"Thật!" Tô Vũ quát: "Chỉ cần giết một vị Sơn Hải thì sẽ là của ngươi! Phệ Hồn quyết, phương pháp luyện chế thiên phú tinh huyết, cơ sở văn quyết! Đều là của ngươi!"
Tô Vũ gầm thét: "Còn chưa đủ à? Lại thêm một bản thiên giai công pháp, có đủ hay không?"
Giờ khắc này, vô số ánh mắt tụ tập về phía hắn!
"Người của đa thần văn hệ?"
"Ta tên là Tô Vũ, là đích truyền của Bạch Phong lão sư! Đủ chưa?"
Tô Vũ giận dữ hét: "Nếu còn chưa đủ. . ."
"Đủ rồi, ngươi tính bán hết sản nghiệp tổ tiên à?" Ngay lúc hắn đang tuyệt vọng gào thết, bỗng có người khẽ cười một tiếng, "Tiểu tử ngốc, vốn liếng của đa thần văn nhất hệ, ngươi đều muốn bán sạch sao?"
"Tiểu tử ngốc chỉ đùa một chút mà thôi, mọi người đừng coi là thật, đa thần văn nhất hệ chúng ta nghèo như vậy, nào có những vật này!"
Trong bóng tối, bất chợt có bóng dáng một thanh niên xuất hiện, hắn cầm trường thương trong tay, dịu dàng bảo: "Đừng quấy rối, mau trở về đi! Đùa giỡn linh tinh cái gì!"
Thanh niên bước từng bước một đi ra, có người thấp giọng hô lên: "Là Hạ Vân Kỳ!"
Hạ Vân Kỳ, một trong những nhân vật truyền kỳ của năm xưa, là yêu nghiệt của đa thần văn nhất hệ.
Thời khắc này, Hạ Vân Kỳ xuất hiện với dáng vẻ của một người thanh niên rất trẻ trung, vẻ mặt hắn trắng tái, nhưng nụ cười trên môi hắn lại vô cùng rạng rỡ, hắn nhìn về phía Tô Vũ rồi cất giọng hòa nhã: "Chỉ là đùa thôi, tiểu hài tử cũng đừng làm ầm ĩ. . ."
Dứt lời, hắn tùy ý chọc ra một thương, lớn tiếng nói với người bên dưới: "Văn Ngạn huynh, ngươi ấy, sớm trở lại thế làm gì! Ta còn ở đây, mộ của Trương huynh có thể bị người ta đào được chắc?"
Lời còn chưa nói xong, nơi xa xa, lồng ngực của một vị cường giả Sơn Hải bỗng nhiên bị một mũi thương đâm toạc ra!
Phốc phốc!
Trường thương làm thân thể kẻ đó vỡ nát!
Hạ Vân Kỳ cười khẽ, rút thương về, thân ảnh hắn sáng lấp lánh, vung thương đánh tới hướng một vị Sơn Hải thất trọng khác!
Ầm!
Hư không nổ tung!
Vị Sơn Hải thất trọng kia biến sắc, vừa muốn tránh đi, một viên thần văn đã thoáng ẩn hiện!
"Long!"
Thần văn và trường thương dung hợp, trường thương như rồng lượn, trong hư không, một con Kim Long vô cùng to lớn bất chợt xuất hiện, một ngụm nuốt đối phương vào trong bụng!
Trong nháy nó lại mắt hóa thành trường thương, rơi vào trong tay Hạ Vân Kỳ!
Hạ Vân Kỳ mỉm cười, trường thương chấn động, bên trong mơ hồ thấy một vị cường giả đang gầm thét, không ngừng oanh kích trường thương, trường thương trên tay hắn rung lắc kịch liệt!
Hạ Vân Kỳ vẫn ung dung mỉm cười, trong tay trái xuất hiện một đám lửa, trực tiếp thiêu đốt trường thương.
Có điều trường thương lại không hư tổn, nhưng một tiếng hét thảm thiết run rẩy đất trời lại vang vọng bên tai mọi người.
Hạ Vân Kỳ hắng giọng một cái, nhìn về phía tứ phương, thản nhiên nói: "Rút đi! Lại thêm một vị Nhật Nguyệt thì ta cũng mặc kệ, không phải Nhật Nguyệt, Chu Minh Nhân ư. . . hắn còn chưa đủ!"
Dứt lời, hắn ta lại nhìn về phía Tô Vũ, vẫy tay với đối phương: "Trở về đi! Mau về học phủ, làm loạn, bán đồ vật cái gì! Sản nghiệp tổ tiên không thể bán! Bán thì sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông! Có lỗi với các vị sư trưởng!"
Mặt mũi Tô Vũ tràn đầy vẻ mừng rỡ!
Cường giả của Đa thần văn nhất hệ!
Không, là cường giả ngày xưa bị đuổi đã trở về!
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Hạ Vân Kỳ bất chợt có một bàn tay đột nhiên hiện ra, một chưởng vỗ về phía hắn!
Đan Thiên Hạo!
Hạ Vân Kỳ nhíu mày, trường thương trong tay hắn run rẩy lợi hại hơn, dường như nó đang muốn kiềm chế hắn!
Cùng lúc đó, kiếm mang kinh thiên chém xuống!
Thẳng đến phía Đan Thiên Hạo!
Đan Thiên Hạo giật mình, trong nháy mắt gã liền rút lui, tránh khỏi kiếm mang!
"Hạ Vân Kỳ, ngươi cũng thật là nhanh!"
Một giọng nữ truyền ra, trong bóng tối, một nữ nhân đạp không mà tới, ở bên dưới, Ngô Nguyệt Hoa đang giao thủ cùng một vị cường giả đột nhiên nổi giận mắng: "Hồ Bình, ngươi cố ý, cố ý tới chậm để cười nhạo ta!"
"Hài hước, cố tình gây sự!"
Trong hư không, nữ nhân cầm trong tay trường kiếm khịt mũi coi thường, "Cười nhạo? Bản thân ngươi vốn đã là chuyện tiếu lâm, có gì đáng để xem đâu!"
"Chết tiệt, chờ ta giết tên hỗn đản này xong rồi sẽ xử lý ngươi!"
Dứt lời, bà triệt để nổi bão, một cự đỉnh to lớn oanh kích khắp xung quanh, từng đạo khói đen toát ra từ trong đỉnh!
Vài vị Sơn Hải chạm phải khói đen, thân thể trong nháy mắt liền trở nên hư thối!
Khói đen tràn ngập tứ phía.
. . .
Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình!
Hai vị cường giả năm đó bị đuổi, lần lượt quay về!
Mà Tô Vũ lúc này chỉ ngây ngốc mà nhìn bọn họ, bỗng nhiên hắn cười tươi, vẫn còn người nữa!
Sau một khắc, Tô Vũ kích động hét lên: "Tạ ơn hai vị tiền bối, các vị tiền bối thứ lỗi, vừa rồi là ta nói đùa thôi, Hạ Hổ Vưu còn chưa cho ta văn quyết, ta muốn bán cũng không bán được, mong các vị đừng hiểu lầm. . ."
". . ."
Hạ Hổ Vưu ngơ ngác nhìn hắn, ý gì thế?
Không ít người trong nháy mắt nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, có người nhận ra cậu, tiếp đó liền khựng lại, Tô Vũ bán… là Hạ gia văn quyết?
Đệch!
Mẹ nó, tiểu tử này nói thật hay giả thế, hại chúng ta à?
Kém chút nữa đã bị hố chết!
Hạ gia văn quyết mà ngươi dám cầm sao?
Hạ Hổ Vưu nhìn Tô Vũ, cậu vẫn ngây ngốc như trước, hỗn đản này, thật sự biết thân phận của ta!
Ngươi nói tới văn quyết, tình huống gì thế?
Ta bảo cho ngươi văn quyết để bán bao giờ?
Tô Vũ bất động thanh sắc, nhéo nhéo bờ vai của cậu, "Ngươi có, thật sự có mà!"
Ánh mắt Hạ Hổ Vưu lóe lên một cái, trong nháy mắt đã sáng như tuyết!
Ta có!
Ta thật sự có á?
Đệt!
Cái tên này. . . thực sự có cái này hả?
Sau một khắc, Hạ Hổ Vưu liền cười ha hả nói: "Cái kia. . . Các tiền bối chớ để ý, ta thật sự chuẩn bị đưa cho Tô Vũ, bạn bè tài trợ cá nhân thôi, đừng hiểu lầm, người nào vừa rồi mà thật sự mua thì ta sẽ lấy ra! Tô Vũ là huynh đệ của ta, huynh đệ tốt nhất, văn quyết không tính là gì. . ."
Hạ Hầu gia cũng nhịn không được nhìn về phía cậu!
Ngươi có sao?
Ngươi đúng là có, nhưng chỉ có 18 khiếu, có điều ngay cả cái này ngươi đều nói cho Tô Vũ, có phải ngươi điên rồi hay không?
Còn phải đưa cho hắn? Tại sao?
Hạ Hổ Vưu cười khẽ, gương mặt đầy vẻ áy náy, nhéo nhéo Tô Vũ, nhỏ giọng nói: "Không đưa cho ngươi, ngươi ngốc hay không đó, ta bảo ngươi lén bán, ngươi hô lớn tiếng như vậy thì ai cũng đều biết là ta đưa ngươi. Trước tiên ngươi cứ trả ta đi, bằng không thì người nhà của ta sẽ không vui!"
Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu, mỉm cười móc ra một khối ngọc phù đưa cho cậu.
Hạ Hổ Vưu cầm vào tay, bất giác run lẩy bẩy!
Mẹ nó!
Thật hay giả vậy?
Thấy Nhị gia gia liếc về phía mình, Hạ Hổ Vưu nhe răng cười, lúng túng nói: "Giả, giả đó, ta không dám làm thật đưa ra ngoài đâu. Chỉ là lừa gạt Tô Vũ thôi, không nghĩ tới hắn thật sự lấy ra bán. . . Đừng nóng giận!"
Hạ Hầu gia kinh ngạc nhìn hai người bọn hắn, tình huống gì vậy?
Giờ phút này Hạ Hổ Vưu kích động không nổi, đệch, thật sự là văn quyết sao?
Cái tên Tô Vũ lấy đâu ra thứ này?
Mẹ nó, nếu mà là thật thì ta kiếm lợi lớn a!
Hạ Hổ Vưu hớn hở ra mặt, một mực nhịn không được liếc nhìn Tô Vũ.
Đến bây giờ cậu còn có chút không dám tin, thứ tên này cho rốt cuộc là thật hay giả?
Tô Vũ lại không chịu nhìn cậu.
Hắn nhìn về phía chiến khu cách đó không xa, sau khi Hạ Vân Kỳ cùng Hồ Bình đến, hai vị thiên tài đa thần văn nhất hệ năm xưa giờ phút này đều đang triển lộ ra chiến lực vô song!
Sơn Hải cao trọng!
Còn chính xác là mấy trọng thì Tô Vũ nhìn không ra, chỉ biết là vài vị Sơn Hải giữa sân trước đó đều bị đánh gục liên tục.