Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 598: Đồ Bất Hiếu!

Chương 598: Đồ Bất Hiếu!
"Sư tổ!"
Chào hỏi một tiếng, Tô Vũ ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Bạch Phong, bên kia, Ngô Gia đồng tình nhìn hắn một cái, mọi người đồng bệnh tương liên, thật đáng thương, sư tổ trở về, vừa về đến nhà liền gây chuyện!
Hồng Đàm cũng không truy cứu đến cùng, ấm trà không thấy tăm hơi, có lẽ là đã đem đi rửa.
Ngẩng đầu, ông nhìn thoáng qua Tô Vũ, khẽ gật đầu, "Không tệ, Thiên Quân cửu trọng, khai khiếu rất nhiều! Ý chí lực chứa đầy tiếp cận 80%, tốt lắm."
Tân sinh rất khá!
Ưu tú hơn so với ông tưởng tượng nhiều!
Đương nhiên, ông không biết tình huống cụ thể, chỉ biết tiểu tử này tới từ Nam Nguyên, trên chiến trường còn gặp qua cha của hắn, cha hắn chất phác, tên tiểu tử này hẳn là cũng không kém. Ở đại chiến trước đó nguy hiểm như vậy mà tiểu tử này cũng dám tới, xem ra là người trọng tình trọng nghĩa.
Chỉ là có vẻ hơi khờ khạo!
Đần độn!
Nguy hiểm như vậy, một tên dưỡng tính như ngươi mà cũng chạy đến làm gì?
"Tạ ơn sư tổ!"
Tô Vũ cười ngây ngô, gương mặt đỏ lên ngượng ngùng, được Sơn Hải khen ngợi, ta sẽ đỏ mặt nha.
"Vẫn được!"
Hồng Đàm gật đầu, sau đó ông nhìn cánh tay của hắn rồi hỏi: "Tay bị thương à, là người nào làm?"
"Học sinh của Hạ Ngọc Văn lão sư. . ."
"Đồ hỗn trướng!" Hồng Đàm nổi giận mắng: "Lại là thứ rẻ rách hèn mạt kia! Hạ Trường Thanh muốn tìm cái chết sao? Ta ra ngoài mấy tháng, lão già này điên rồi, lại dám để người của lão ra tay với người của ta!"
Hùng hùng hổ hổ, Hồng Đàm cực kỳ tức giận.
Tô Vũ cũng không lên tiếng, hắn không nhiều lời, Chu Hạo thảm hơn mình rất nhiều, nhưng điều này không cần thiết phải nói cho sư tổ nghe.
Hồng Đàm mắng một hồi rồi lại tự oán giận: "Cũng trách ta, mấy chục năm qua lười so đo với chúng, cũng lười tranh với chúng, cứ tưởng khiêm tốn một chút, miễn cho quá mức náo động, chỉ mấy người chúng ta cũng ngăn không được. Kết quả là những người này càng ngày càng quá phận!"
Ngô Gia nhỏ giọng hỏi: "Sư tổ, vậy kế tiếp chúng ta còn làm rùa nữa không?"
". . ."
Lời này là kiểu gì thế!
Hồng Đàm dựng râu trừng mắt nhìn nàng!
"Cái gì mà rùa này rùa nọ, đó là lão sư của ngươi, sư tổ ngươi là loại người sợ sệt kia sao?"
Trần Vĩnh vô tội nằm không cũng trúng đạn, y im lặng không lên tiếng.
Ngô Gia từ chối cho ý kiến, sư tổ quả nhiên hết sức đáng sợ.
Hồng Đàm lười mắng đám không nên thân nhà mình, ông thở dài mệt mỏi, "Muốn rút đầu rút cổ cũng không làm nổi nữa rồi! Lần này sư huynh của ta trở về, ngay cả Đan Thiên Hạo đều chém chết, còn trốn kiểu gì! Trước đó bọn hắn chưa trở lại thì ta có thể giữ vững thêm ngày nào hay ngày đó, kết quả. . . càng lúc càng suy tàn!"
Ông có chút bất đắc dĩ, có chút lực bất tòng tâm.
Bạch Phong nhịn không được nói: "Lão sư, nhất hệ chúng ta cũng không yếu, nhiều Sơn Hải ủng hộ chúng ta mà, sợ cái gì chứ!"
". . ."
Hồng Đàm trừng mắt liếc anh một cái, tức giận mắng: "Không có chuyện gì lại kéo người ta xuống nước à? Mấy người Ngô Nguyệt Hoa cũng không thuộc về đa thần văn nhất hệ, dù họ chống đỡ cho ngươi thì đó cũng là uy danh của Thần Đan, Thần Phù hệ, liên can gì tới chúng ta? Đa thần văn nhất hệ không nên như thế!"
Bạch Phong nhún vai, không nói gì.
Trần Vĩnh suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Sư phụ, vị sư bá kia và Hạ sư bá nói thế nào?"
"Bọn hắn. . . Không trông cậy được!" Hồng Đàm thở dài: "Sư bá của ngươi thương thế căn bản chưa chữa tốt, mà hiện tại càng ngày càng nghiêm trọng, lần này hắn lại giết hai vị Sơn Hải, về sau chỉ sợ phải lên Chư Thiên chiến trường đền tội. Bạch Phong cũng giống vậy, đồ đần độn này đang êm đẹp giết người làm cái gì, phế đi chẳng phải là xong việc à? Tới Chư Thiên chiến trường, tiến vào tiên phong doanh, với trạng thái bây giờ của ngươi, ta thấy ngươi chết cũng không biết là đã chết như thế nào!"
"Chư Thiên chiến trường?" Tô Vũ nhịn không được, khiếp sợ hỏi: "Sư phụ phải tới Chư Thiên chiến trường sao?"
Bạch Phong nói như thể chẳng có vấn đề gì: "Đúng, không đi không được, quy củ của Hạ gia thì vẫn phải tuân thủ! Giữ quy củ là vì tốt cho chúng ta, thứ như quy củ này có đôi khi sẽ mang tới sự bảo đảm! Giết mười tên Lăng Vân. . . chậm rãi hoàn trả là được!"
Đi thì đi, anh cũng không sợ.
Tiên phong doanh có nhiều trận địa chiến, nhưng ở nơi đó thật sự chém giết nhiều, thực lực sẽ tăng lên rất nhanh.
"Vậy. . . Lúc nào đi?"
"Trong vòng một tháng!" Bạch Phong cười trấn an, "Không sao, Trịnh Ngọc Minh còn chưa đi mà, ta gấp cái gì!"
"Trịnh Ngọc Minh?" Hồng Đàm vừa trở về nên còn chưa biết chuyện này, Bạch Phong vội giải thích: "Là sư huynh làm, kém chút đã hố chết người ta!"
". . ."
Trần Vĩnh tỏ ra vô tội, thật sự không phải mà!
"Là sư điệt làm. . ."
Y chỉ tay vào Tô Vũ, cái nồi này y kiên quyết không cõng đâu.
Tô Vũ tỏ vẻ xấu hổ, "Không phải ta, là ta và học sinh của ông ấy luận bàn, ông ấy muốn ra tay với ta nên sư bá đã cản lại, sau đó ông ta bị Vạn phủ trưởng đả thương, phạt đi Chư Thiên chiến trường."
Hồng Đàm đã đoán được trên đại thể, ông liếc qua Trần Vĩnh, lại nhìn sang Tô Vũ, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại phát sinh xung đột với học sinh của hắn? Ngươi nhập học chưa bao lâu mà."
"Học sinh của ông ấy đả thương sư tỷ!" Tô Vũ bĩu môi đáp.
Hồng Đàm khẽ nhíu mày, ông đã hiểu rõ, thở dài: "Thời đại này ngay cả con chó con mèo cũng dám tìm chúng ta! Cái tên Trịnh Ngọc Minh kia năm đó ở thế hệ của chúng ta còn không bằng cái rắm, hiện tại cũng dám để học sinh của hắn tìm người của ta gây phiền toái. . ."
Ông vô cùng thổn thức.
Không suy nghĩ tiếp nữa, ông lại nhìn Tô Vũ, gật đầu khen: "Không tệ, ra mặt cho sư tỷ là chuyện tốt, thế nhưng cây cao chịu gió lớn, cũng dễ dàng mời gọi tai họa cho chính mình! Vết thương của ngươi đại khái cũng là vì nguyên nhân từ chuyện này, có đúng không?"
Dứt lời, ông lại hỏi: "Ngươi là học viên mà sư huynh của ta chỉ dạy ở Nam Nguyên?"
"Vâng, là Liễu lão sư chỉ dạy ta. . ."
"Không tệ, xem ra sư huynh cũng bồi dưỡng rất tốt. . ."
Ông chưa nói xong, Bạch Phong đã chen lời: "Lão sư, chuyện này đâu liên quan gì tới sư bá? Là ta bồi dưỡng ra đó! Khi Tô Vũ tới thì hắn còn chưa phải là Thiên Quân, nhìn xem kìa, hiện tại hắn mạnh cỡ nào a! Trước đó hắn còn chưa vào dưỡng tính, nhìn xem hiện tại thế nào?"
Bạch Phong vội vã tranh công: "Lão sư, đây là nhân tài do ta khai quật có được hay không? Thần văn đầu tiên của hắn vẫn là do ta dạy hắn. . ."
"Ngươi. . ." Hồng Đàm kinh ngạc hỏi: "Lúc nào?"
"Lần trước khi ta tới Nam Nguyên. . ."
Hồng Đàm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Nửa năm trước?"
Hình như tháng 4 Bạch Phong đã từng tới Nam Nguyên một chuyến!
Nhưng mà. . . mới chỉ nửa năm thôi?
"Đúng vậy!" Hồng Đàm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn sang Tô Vũ rồi lại nhìn qua Bạch Phong, ánh mắt ông trở nên quỷ dị, "Ngươi nói là, nửa năm trước hắn không phải là Thiên Quân, không phải dưỡng tính, cũng chưa hề phác họa thần văn. . ."
"Đúng vậy. . ." Bạch Phong nói xong, trong lòng thầm giật mình, vội vàng gạt đi: "Không, ta đùa thôi, Tô Vũ nhập học thì đã là Thiên Quân thất trọng, cũng vào dưỡng tính rồi."
"Câm miệng!"
Hồng Đàm đột ngột móc ra một cây roi bằng trúc, nhắm thẳng Bạch Phong mà đánh!
"Ngươi là đồ bất hiếu!"
"Đồ hỗn trướng!"
"Ta nói sau khi ngươi đi Nam Nguyên về, bỗng nhiên giật dây ta rời đi, thì ra là ngươi sợ ta đoạt học sinh của ngươi đúng không?"
"Lão tử đánh chết tên chó chết nhà ngươi!"
". . ."
Ba ba ba!
Một chuỗi tiếng quất truyền đến, Bạch Phong vội vàng kêu thảm: "Lão sư, không có việc này, ta đang bị thương sắp chết đó, ngài còn đánh à? "
"Đánh, phải đánh chết tên nghịch tử nhà ngươi!"
"Lão sư, ta không biết xấu hổ sao? Học trò ta còn đang ở đây đó!"
"Ngươi cũng đã phế đi rồi, còn muốn nhận học sinh gì nữa, về sau nó theo ta. . ."
". . ."
Một bên, Tô Vũ ánh mắt quỷ dị nhìn thoáng qua Ngô Gia và Trần Vĩnh, lộ vẻ nghi ngờ.
Ngô Gia nhỏ giọng giải thích: "Sư tổ là thế đó, chớ để ý! Sư tổ rất tốt bụng, chỉ là ngài lớn tuổi nhưng mà tính tình cứ như tiểu hài ấy!"
Hồng Đàm: ". . ."
Động tác đánh người đình chỉ, ông liếc qua Ngô Gia, xú nha đầu, ngươi nói ai đấy?
Lớn tuổi?
Ta mới bao nhiêu tuổi chứ?
Ta chưa tới 70 đâu, ta già lắm sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất