Chương 67: Cung Phản Xạ Quá Dài
Tô Vũ lười nói nhiều lời, hắn thu quyền rồi đứng dậy, hoạt động một chút quyền cước, sau đó lại cẩn thận quan sát nắm đấm của mình, hoàn toàn không có thụ thương.
Trong nháy mắt hắn vừa mới bùng nổ, nguyên khí nhàn nhạt cũng bao quanh cả người hắn, ít nhiều làm ra tác dụng bảo vệ.
"Khai Nguyên bát trọng!"
Tô Vũ vui vẻ, cách ngày sát hạch còn chừng 20 ngày, Khai Nguyên bát trọng đã hoàn thành, mục tiêu thứ nhất đã được thực hiện.
"Ta cần một thanh đao thuộc về mình, ngoài ra ta cần tu luyện một môn võ kỹ chính thức giết địch. Một khi ta đã thích ứng với lực lượng và thuần thục về võ kỹ, ta có thể tìm cơ hội đi giết một tên giáo chúng Vạn Tộc giáo Thiên Quân trung kỳ nào đó để thử nghiệm."
"Cũng không biết hiện tại Nam Nguyên còn có đám gia hỏa này tồn tại hay không, hi vọng bọn chúng chưa bị Tập Phong đường hay Long Võ vệ giết hết."
Những ngày gần đây, Tập Phong đường xuất động, giáo chúng Vạn Tộc ẩn giấu rất sâu đều bị móc ra không ít, hiện tại nếu muốn gặp được hàng loạt giáo chúng Vạn Tộc gần như không có khả năng, có thể bắt được một tên cũng coi như vận khí tốt.
Tô Vũ thầm nghĩ, liếc qua Trần Hạo, mở miệng nói: "Ngươi đi thu dọn quần áo giúp ta một chút, gian phòng này ta cần phải quét dọn lại rồi."
"Hả?" Trần Hạo trưng ra gương mặt vô tội, "Cũng không phải ta làm."
"Vậy ngươi mau đi xem sách, xem một giờ!" Tô Vũ tủm tỉm cười.
"Khụ khụ, ta vẫn là nên phụ ngươi quét dọn vệ sinh thì hơn!"
Trong nháy mắt Trần Hạo đã đưa ra quyết định, cậu ta tình nguyện làm việc chứ cũng không muốn ngồi ì một chỗ đọc sách, đọc sách thật sự không phải là việc con người bình thường như cậu ta có thể làm.
Cho đến lúc này, cung phản xạ của Trần Hạo dường như mới phản ứng kịp theo tiến độ, cậu đột ngột hỏi: "A Vũ, ngươi là Khai Nguyên bát trọng rồi?"
"Giờ ngươi mới phát hiện?" Tô Vũ nhìn cậu chằm chằm, thật sự câm nín, tiểu tử này có cung phản xạ dài quá đáng thật đấy!
"Ồ? Thật sự?" Trần Hạo khiếp sợ, "Thế cũng quá nhanh rồi!"
"Lần trước ta đã nói ta sắp bát trọng, hiện tại đột phá thì kỳ quái lắm sao?"
Tô Vũ nói xong lại khẽ cau mày: "Lần sau lúc ta tu luyện, ngươi cũng tranh thủ tu luyện đi, nguyên khí mới rồi cho ngươi thật sự là phí phạm!"
Trần Hạo vừa đột phá tứ trọng, từ tứ trọng lên đến ngũ trọng không khó, khiếu huyệt trên tai mở ra một cái, một bên khác sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Cách ngày sát hạch còn 20 ngày, nếu vận khí cậu ta tốt cộng thêm hàng loạt nguyên khí phụ trợ, chưa hẳn không có hi vọng đột phá đến Khai Nguyên ngũ trọng.
Mặc dù nếu đã là Khai Nguyên tứ trọng, cộng thêm 30 điểm, hy vọng Trần Hạo có thể tới Chiến Tranh cũng không nhỏ, đại khái là có thể ổn.
Nhưng nếu kiểm tra với thành tích tốt, nhập học sẽ có trợ giúp lớn hơn.
Học viên đứng cuối ở Chiến Tranh học phủ cũng không phải quá dễ chịu.
"Khai Nguyên bát trọng. . ."
Trần Hạo có chút thất hồn lạc phách, cũng không quan tâm lời Tô Vũ nói, giờ phút này cậu bỗng dưng thấy có chút uể oải.
Lúc trước cậu cảm giác mình có thể tới Khai Nguyên tứ trọng đã rất tốt, mặc dù Tô Vũ nói hắn đã là Khai Nguyên thất trọng, nhưng thất trọng và bát trọng lại không giống nhau.
Nếu thật sự muốn đánh, cậu cũng không nhất định sẽ thua.
Nhưng đến Khai Nguyên bát trọng, vậy thì không phải là vấn đề tố chất thân thể mà là vấn đề vận dụng nguyên khí, có đem mười Trần Hạo ra cũng đánh không lại một mình Tô Vũ.
"A Vũ. . . Ta có phải là rất kém cỏi không?" Mặt Trần Hạo như đưa đám, "Ta đọc sách không được, bản《 Khai Nguyên quyết 》này cha ta nói là đồ tốt, đại nhân vật mới có thể viết ra. Ngươi coi ta là huynh đệ mới đưa cho ta xem, nhưng ta nhìn không được. . ."
"Hiện tại ngươi cũng đã lên tới Khai Nguyên bát trọng, ta mới chỉ là Khai Nguyên tứ trọng. . ."
Tô Vũ không quan tâm cậu uể oải hay không uể oải, nói rất thản nhiên: "Không nên so với ta, ta là đuổi theo thiên tài của Đại Hạ phủ, ngươi lại không có mục tiêu đó, ngươi chỉ cần đuổi kịp Chu Trùng là được, vượt qua được Chu Trùng, vậy ngươi liền thành công."
"Nhưng lần trước không phải người nói, ánh mắt của ta nên nhìn ra xa hơn một chút, ít nhất cũng nhìn lên Đằng Không sao?"
"Nói nhảm, mục tiêu cũng phải đi từng bước một, ngươi trước hết cứ đuổi kịp Chu Trùng, sau đó đi vào Thiên Quân, tiến giai Vạn Thạch, về sau lại nhìn chằm chằm Đằng Không. . . Ta lại không bắt ngươi một bước lên mây, phân giai đoạn mục tiêu ra, mỗi lần hoàn thành một cái mục tiêu nhỏ, như thế thì mới có động lực để theo đuổi."
Đây cũng là kinh nghiệm góp nhặt được của Tô Vũ, mục tiêu to tát thì quá trống rỗng, chia mục tiêu thành từng giai đoạn nhỏ, hoàn thành từng cái một, cuối cùng sẽ phát hiện hóa ra nó cũng rất đơn giản, vả lại càng có động lực hơn một chút.
"Thật sự như vậy ư?" Trần Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Vậy được đi, hiện tại mục tiêu của ta là đánh cho Chu Trùng nhừ đòn, ngày mai ta tới học phủ lại đánh gã một trận!"
". . ."
Tô Vũ không hiểu sao lại thấy đồng tình với Chu Trùng, ta nói ở đây là cảnh giới, không phải là vũ lực, Chu Trùng đã bị ngươi đánh bẹp đất một lần, ngươi lại còn muốn đánh gã lần nữa, ngươi còn là người à?
"Lười quản ngươi."
"Nhanh thu dọn đi, làm xong thì theo ta tới thương hội Hạ thị."
Hắn muốn mua một chút tinh huyết, với lại nhìn xem có binh khí nào thích hợp cho bản thân sử dụng hay không, nếu trong tay còn dư dả, lại nhìn xem liệu có thể mua sắm một bản vũ kỹ nào đó phù hợp với mình.
Trung đẳng học phủ chỉ cung cấp võ kỹ cơ sở, cũng chính là Hoàng giai cấp thấp.
Nơi giống như Nam Nguyên, dù có cho ngươi võ kỹ cấp cao ngươi cũng học không được, mà cũng không dùng đến, mấy chục năm nay nơi đây vẫn chưa từng xuất hiện Khai Nguyên bát trọng.
Đương nhiên, chấp giáo sẽ có công pháp võ kỹ Hoàng giai trung đẳng thậm chí cao đẳng, bất quá cần điểm công huân để đổi.
Tô Vũ tình nguyện tiêu ít tiền, hiện tại hắn phát hiện điểm công huân có ích hơn tiền nhiều, tỉ như đến Văn Minh học phủ là có thể đổi công pháp vạn tộc nguyên bản, thứ này người có tiền cũng khó mua được.
Kỳ thật hắn cũng có võ kỹ.
Trước đó tịch thu được《 Ngưng Huyết đao 》chính là Hoàng giai trung đẳng võ kỹ, với cả cha hắn cũng có võ kỹ của quân đội, bất quá vật kia đến Thiên Quân tu luyện mới càng tốt hơn, hiện tại muốn tu luyện thì hắn cũng hết sức khó lý giải.
Trần Hạo vội vàng bắt đầu thu dọn, vừa quét rác, vừa quay đầu hỏi: "A Vũ, đi thương hội Hạ thị có muốn mua chút thịt yêu thú về nướng ăn không, thứ ấy ăn rất ngon!"
"...”
“Ngươi chỉ biết ăn thôi!" Tô Vũ mắng nhỏ một tiếng, thở dài một phen, "Đến đó rồi nói. Còn nữa, không ai hỏi thì thôi nhưng lỡ có người hỏi ta mua tinh huyết làm gì, ngươi liền nói ta đang học phác hoạ thần văn."
"Há, biết rồi."
Trần Hạo qua loa gật đầu, kỳ thật cậu cũng tò mò Tô Vũ mua tinh huyết làm gì, hình như dạo gần đây đều mua không ít, cái tên này sẽ không vụng trộm uống máu chứ?
Nhưng cha cậu đã từng bảo, không đến Thiên Quân cảnh mà uống tinh huyết thì rất nguy hiểm.
"A Vũ, hay ngươi dạy ta phác họa thần văn thế nào đi!"
"Hả?" Tô Vũ sửng sốt một chút, "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Cha ta nói Văn Minh sư kỳ thật cũng rất lợi hại, dĩ nhiên khẳng định không bằng được Chiến Tranh học phủ!"
Tô Vũ trợn trắng mắt, "Đừng mơ, ngươi còn đòi phác họa thần văn, lúc nào ngươi có thể nhìn thấu《 Khai Nguyên quyết 》đi hẵng nói tiếp!"
Hắn cũng lười giải thích thêm với Trần Hạo, giải thích thì cậu ta cũng không nghe, cái tên này không cần phải nói quá nhiều, dù sao cậu cũng sẽ không truy đến cùng.
. . .
Một tiếng sau.
Ở thương hội Hạ thị.
Trong tay Tô Vũ bây giờ đang có 17 vạn An Bình tệ, 10 mai kim tệ.
Có mặt mũi của Liễu Văn Ngạn, hắn mua sắm tinh huyết tại đây đã được giảm giá xuống còn 3 vạn một giọt, tiện nghi hơn rất nhiều.
"Ta muốn lấy 3 giọt tinh huyết Thiết Dực điểu."
Tô Vũ cũng được xem là khách quen cũ, vừa đến liền đi thẳng đến khu máu thịt, thương hội quản sự tự mình tiếp đãi.
Quản sự cũng không hỏi nhiều, sắp xếp người đi lấy, thấy ánh mắt Tô Vũ nhìn về phía các khu vực khác thì không khỏi cười hỏi: "Hôm nay Tô tiên sinh còn muốn xem thứ khác sao?"