Thiên Mị Tông…
Một tông môn đặc biệt chỉ thu nhận và đào tạo nữ tử, dạy các nàng tu luyện Mị Công, tinh thông cầm kì thi họa và tam tòng tứ đức, đề cao hình tượng nữ nhân thùy mị dịu dàng, là người mà bất kì nam nhân nào cũng đều mong muốn cưới về làm vợ.
Nhưng đừng lầm tưởng các nàng được đào tạo ra để làm loại chuyện kia.
Trên thực tế, Thiên Mị Tông mặc dù đề cao Mị Công, nhưng các nàng là những nữ nhân có lý tưởng và nghị lực cực kì mạnh mẽ, khinh bỉ những việc làm trái với bản tâm của mình, càng đừng nói tới việc chủ động hiến thân.
Với thực lực không thua kém bất kì ai và sự bảo hộ của tông chủ, đám nam nhân dù thèm nhỏ dãi nhưng cũng không có ai dám bất kính với các nàng.
Nhưng một ngày này, Thiên Mị Tông các nàng lại bị một nhóm người lạ mặt tập kích.
Đám người này toàn thân mặc bạch sắc áo bào, ấn ký một con Bạch Hồ như ẩn như hiện giữa ngực trái, khí tức vừa thân thuộc vừa xa lạ khiến các nàng bỗng nhiên có cảm giác bất an.
Chẳng biết vì sao bọn hắn lại không bị ảnh hưởng bởi Mị Công của các nàng, khiến cho phần lớn thủ đoạn đều trở nên vô dụng.
Tông chủ Thiên Mị Như sắc mặt ngưng trọng nhìn nhóm người này, Pháp Bảo có hình dạng chiếc quạt trên tay đã nứt vỡ, trên cơ thể càng là đầy rẫy vết thương, không cần nói cũng đủ biết tình cảnh thê thảm tới mức nào.
Sau lưng nàng, Tiêu Yến và các tỷ muội khác cũng là chật vật không kém.
Tiêu Yến cắn răng không cam lòng, trong tình cảnh không thể vận dụng sức mạnh từ huyết mạch, nàng không thể giúp gì cho tỷ tỷ của mình, ngược lại còn liên lụy tới nàng.
“Tỷ tỷ, xem ra chỉ còn cách đó thôi!” Tiêu Yến sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, liền truyền âm nói.
Thiên Mị Như thở hổn hển, lập tức phản đối “Không được, huyết mạch của muội quá mức bất phàm, đám người này lai lịch bất minh, muội tuyệt đối không được sử dụng tới nó!”
“Nhưng…” Tiêu Yến còn muốn nói gì đó, thì kẻ thù đã phát động thế công.
Chỉ thấy sau lưng bọn hắn vậy mà lại mọc ra những cái đuôi trắng muốt mượt mà như đuôi cáo. Trong đó kẻ được cho là thủ lĩnh lại sở hữu tới tám cái đuôi hồ, trên mỗi chiếc đuôi lại có một sợi lông màu sắc khác biệt, biểu trưng cho một loại Nguyên Lực Thuộc Tính.
“Vậy mà thật sự là người của thế lực đó!” Hai tỷ muội cùng lúc ngưng trọng, không nghĩ tới vậy mà thực sự đụng phải oan gia tại nơi này. Chẳng trách bọn hắn lại có thể chống lại Mị Công của các nàng.
“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Tên Bát Vĩ Hồ hừ lạnh một tiếng, hai tay hóa trảo, tám cái đuôi cấp tốc hút thiên địa nguyên khí xung quanh, huyễn hóa thành hai cái chưởng ấn hình trảo phô thiên cái địa mà trấn xuống.
“Nguyên Thánh Đỉnh Phong cảnh?” Thiên Mị Như hốt hoảng, trước đó khi nàng giao đấu với tên này, rõ ràng là hắn đã không sử dụng toàn lực.
Tu vi của nàng cũng chỉ mới vừa đột phá Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh không lâu, làm sao có thể đối kháng với cỗ lực lượng này.
Tiêu Yến quyết định mình phải sử dụng tới huyết mạch Thập Vĩ Tinh Hồ, chỉ có nó mới khiến các nàng thay đổi thế trận.
“Không biết điều, nếu không phải cung chủ muốn bắt sống các ngươi, các ngươi nghĩ mình có thể vùng vẫy lâu như vậy?” Bát Vĩ Hồ lại hừ lạnh, kèm theo đó là những tiếng cười khinh bỉ của đám thuộc hạ.
Thiên Mị Như cắn chặt răng, nàng không cần biết đám người này là ai, cũng không cần biết mục đích của bọn hắn, mong muốn duy nhất của nàng hiện tại là đưa Thiên Mị Tông rời khỏi đây.
Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng lộ rõ sát ý, Nguyên Lực trong cơ thể bắt đầu dồn nén vào đan điền, thân ảnh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà lao về phía đám người lạ mặt.
“Tỷ tỷ, đừng…” Tiêu Yến nhận ra ý đồ của tỷ tỷ, muốn ngăn cản nhưng toàn thân trọng thương, chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn.
“Tự bạo? Ngươi có tư cách sao?” Bát Vĩ Hồ lại lên tiếng, ra hiệu cho một tên thuộc hạ Thất Vĩ Hồ.
Tên Thất Vĩ Hồ đó nở nụ cười gian tà, thân ảnh đã lập tức biến mất.
“Không…” Tiêu Yến và chúng nữ Thiên Mị Tông thê lương hét lên, không dám nghĩ tới tình cảnh sắp xảy ra với Tông Chủ của mình.
Oành!
Bất chợt lúc này, một đạo Tam Sắc Lôi Kiếp không biết từ nơi nào đánh xuống, vừa hay lại đánh trúng tên Thất Vĩ Hồ kia, triệt để hủy diệt cả thể xác lẫn linh hồn, thậm chí không để hắn có thời gian để kêu cứu.
Cùng lúc đó một bóng đen dùng tốc độ nhanh nhất hóa giải Nguyên Lực tích tụ trong đan điền của Thiên Mị Như, hủy bỏ trạng thái tự bạo của nàng, nhanh chóng đưa nàng trở về với chúng nữ Thiên Mị Tông.
Keng!
Một tiếng kim loại vang lên, một thanh lưỡi hái đỏ đen xen lẫn phá không mà ra, vô cùng nhẹ nhàng mà xé toạc hai cái chưởng ấn của tên Bát Vĩ Hồ đang trấn xuống.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không chỉ tên Bát Vĩ Hồ và đám thuộc hạ kinh ngạc, mà ngay cả chúng nữ Thiên Mị Tông cũng là không thể tin nổi.
Các nàng cứ vậy mà thoát khỏi một thế công khủng bố rồi hả?
“Là kẻ nào? Cút ra đây cho bổn tọa!” Bát Vĩ Hồ phẫn nộ gầm rống, hắn rõ ràng là đi tập kích người khác, thế nào mà hiện tại lại bị người tập kích rồi?
Phốc! Phốc! Phốc!
Không có tiếng đáp lại hắn, chỉ có thanh lưỡi hái như có linh trí mà tự mình chuyển động, Tử Lôi Nguyên Lực và Không Gian Chi Lực gia trì trên thân, nó như u linh thoắt ẩn thoắt hiện.
Mỗi lần hiện ra là một cái đầu rơi xuống, thoáng chốc đám người lai lịch bất minh kia chỉ còn mỗi Bát Vĩ Hồ là còn nguyên vẹn.
Phốc!
À không, hiện tại thì chỉ còn thân trên mà thôi.
“Aaaaaaa…” Bát Vĩ Hồ lúc này mới nhận ra mình vừa bị tấn công, cảm giác đau đớn và hoảng sợ dâng trào trong tâm trí, hắn đường đường là Nguyên Thánh Đỉnh Phong cảnh, thực lực cũng cao cường, vậy mà trong lúc hắn không kịp phòng bị đã bị gọt mất thân dưới rồi.
Rốt cuộc… hắn đã chọc phải vị cường giả ẩn thế nào đây?
“Tha… tha mạng… tiền bối tha mạng…” Bát Vĩ Hồ hoảng loạn tới cực điểm, phong thái cường giả cao cao tại thượng khi đối mặt với chúng nữ Thiên Mị Tông đã biến đâu mất, thay vào đó là vẻ hèn mọn khi gặp phải cường giả thực sự.
“Suỵt…” Nhưng đó chưa phải ác mộng thực sự của hắn, bởi vì trước mặt hắn lúc này, chủ nhân của thanh lưỡi hái đã xuất hiện.
Chỉ thấy người vừa xuất hiện toàn thân khoác lấy áo choàng hắc sắc bao chùm toàn thân, ấn ký khuyết nguyệt màu hoàng kim nổi bật giữa chiếc áo khiến ai nhìn thấy cũng sẽ khó quên.
Y nở nụ cười vô cùng thân thiện, đặt một ngón tay lên cái miệng hoảng sợ của hắn, làm dấu im lặng.
Bát Vĩ Hồ mồ hôi chảy ròng ròng, hắn biết kẻ đến không phải hiền lành.
Phốc!
Lưới hái lại lóe lên, nhẹ nhàng gọt thêm phần thân trên, chỉ để lại mỗi cái đầu và cần cổ của hắn.
“A…” Tên Bát Vĩ Hồ vừa định hét lên, đã nhìn thấy ánh liềm lóe lên lần nữa, cần cổ cũng lìa khỏi đầu, bộ phận duy nhất khiến hắn có thể phát ra âm thanh đã bị cắt đứt, tiếng la phát ra cũng chỉ có thể ú ớ.
“Yên lặng rồi đó!” Thần bí nhân lúc này mới mỉm cười hài lòng, cầm lấy thủ cấp vẫn còn sống của tên Bát Vĩ Hồ mà tung hứng, như thể một món đồ chơi không hơn không kém.
Thiên Mị Tông nhìn y, tâm trạng cực độ ngưng trọng, kẻ thù tập kích các nàng lại có thể bị người này dễ dàng giải quyết, lúc này chẳng phải các nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nhưng mà trong ánh mắt kinh ngạc và khó tin của các nàng, Tiêu Yến sau khi đã trị thương, lại trực tiếp xông lên, trên tay hội tụ mười loại lực lượng, miệng nhỏ hét lớn “Nam nhân xấu xa, ta đánh chết ngươi!”
“Tiểu thư!!!” Thiên Mị Tông hốt hoảng, muốn đuổi theo nàng nhưng không kịp, chỉ có thể âm thầm vận chuyển lực lượng, tùy thời có thể giải cứu nàng.
Nhìn thấy y giang tay định làm gì đó, chúng nữ lại càng khẩn trưởng, thân pháp cũng vận dụng tới cực hạn.
“Tiểu Yến!” Thiên Mị Như yếu ớt gọi, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Rồi ngay sau đó, tình cảnh tiếp theo khiến các nàng đột nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy thần bí nhân kia đã giang rộng vòng tay, cứ ngỡ sẽ khiến tiểu thư của các nàng gặp nguy hiểm, nào ngờ hắn lại chuẩn xác bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, dùng sức ôm nàng vào lòng, lực lượng trên tay nàng cũng tan biến.
“Hức… nam nhân xấu xa… cứ tưởng ngươi quên người ta rồi…”
Một tiếng nấc nghẹn vang lên khiến các nàng càng cảm thấy hoang đường hơn nữa, thêm đó là lời trách cứ đầy hờn dỗi của nữ nhân đang yêu khiến các nàng càng cảm thấy bản thân mình đang nhìn lầm.
“Nào có, ta làm sao quên nàng được, chẳng phải hiện tại ta tới đón nàng rồi sao?” Thần bí nhân vuốt ve mái tóc của giai nhân, dịu dàng lên tiếng trấn an.
“Hứ, đại hôn qua rồi, bây giờ mới tới đón thì có tác dụng gì?” Tiêu Yến vùi đầu vào lồng ngực của nam nhân, tham lam hít lấy mùi hương nam tính của hắn, miệng nhỏ làu bàu.
“Vậy ta liền tổ chức cho nàng một cái, đảm bảo không hề thua chị kém em!” Thần bí nhân nhìn nàng trêu chọc.
Tiêu Yến khịt mũi, đầu nhỏ vẫn rúc vào lồng ngực của nam nhân, tận hưởng cảm giác yên bình này.
Tại thời điểm nhìn thấy thanh lưỡi hái đặc trưng kia xuất hiện, nàng liền biết hắn đã tới, tâm trạng căng thẳng và ngưng trọng cũng vì vậy mà thả lỏng trong nháy mắt.
“Là ta ủy khuất nàng!” Thần bí nhân lại lên tiếng, giọng điệu tràn ngập áy náy, hôn lên trán nàng một cái.
“Thôi đi, bổn tiểu thư còn chưa muốn gả cho ngươi!” Tiêu Yến liền đẩy hắn ra, bĩu môi nói, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm.
Thực ra nàng không cần tới loại chuyện như hôn lễ này, chỉ cần trong lòng hắn còn có nàng, Tiêu Yến đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Thiên Mị Tông lúc này kinh ngạc tới nỗi quên mất bản thân đang trọng thương rồi, các nàng vậy mà nghe ra được tiểu thư hờn dỗi một người, không những thế quan hệ của hai người có lẽ không chỉ dừng lại ở mức thân thiết.
“Đã là chủ nhân của tinh cầu rồi mà còn thích chơi cái trò mờ ám này! Ngươi xem các nàng đều bị ngươi làm cho sợ tới ngây người rồi!” Tiêu Yến nhìn thấy biểu hiện của chúng nữ Thiên Mị Tông liền bật cười, vươn tay kéo xuống Nguyệt Ảnh Áo Choàng của hắn.
Thiên Mị Tông nhìn thấy dung nhan của hắn liền vội vàng muốn quỳ xuống, nhưng Trần An Vĩ đã phất tay ngăn cản, khẽ lắc đầu lên tiếng “Đừng câu nệ tiểu tiết, cũng đừng gọi ta là chủ nhân!”
Thiên Mị Tông kinh ngạc không thôi, các nàng còn chưa kịp lên tiếng, nam nhân này làm sao biết các nàng định nói gì?
Nhìn thấy chúng nữ còn chưa kịp trị thương, Trần An Vĩ lại phất tay, Phục Mệnh Thiên Mộc, Dưỡng Mệnh Hồ Thủy và Niết Bàn Sinh Mộc Thủy lập tức tiến ra, bao trùm lên các nàng.
Chỉ trong thoáng chốc, lượng sinh mệnh lực dồi dào mà ba loại Thiên Địa Dị Vật đem lại khiến các vết thương trên cơ thể các nàng lập tức kết vảy rồi tan biến không chút tì vết.
Hít!
“Năng lực chữa lành thật thần kì!” Chúng nữ hít sâu một hơi, những vết thương mà tưởng chừng như các nàng phải chữa trị thật lâu mới lành, nam nhân này vậy mà lại có thể chữa trị trong thoáng chốc.
“Được rồi, chữa trị đã xong, chúng ta nói chính sự!” Trần An Vĩ nhìn thấy chúng nữ đã bình phục, giọng điệu ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Thiên Mị Như nghe vậy liền làm động tác mời, lên tiếng “Chúng ta vào trong rồi nói!”
Trần An Vĩ gật đầu, nắm lấy tay Tiêu Yến tiến bước theo Thiên Mị Như.
Chúng nữ còn lại biết ý cũng không tham dự, ngược lại ở bên ngoài khôi phục lại phần lãnh thổ tông môn bị phá hủy trong lúc chiến đấu.
…
Vào lúc này, trong phòng nghị sự Thiên Mị Tông…
Thiên Mị Như ngồi trước mặt Trần An Vĩ và Tiêu Yến, ánh mắt có chút phức tạp, miệng nhỏ ngập ngừng mấy lần nhưng lại không lên tiếng.
Không thể không công nhận tên này trưởng thành nhanh quá. Lần trước gặp, nàng vẫn lấy tư thế một vị tiền bối chỉ điểm hắn và thê tử, vậy mà hiện tại nàng và Thiên Mị Tông phải nhờ vào hắn mới kinh qua kiếp nạn vừa rồi.
“Nàng dường như có điều muốn nói?” Trần An Vĩ đương nhiên chú ý tới biểu hiện của nàng, liền lên tiếng hỏi.
Thiên Mị Như thoáng im lặng, dường như là để sắp xếp từ ngữ, lát sau liền lên tiếng “Dám hỏi công tử và muội muội của ta…”
“Tiêu Yến là nữ nhân của ta, sau này là nhi tức của Trần Gia!” Trần An Vĩ không chút chậm trễ nói.
“Ai… ai là nữ nhân của ngươi?” Tiêu Yến phồng má, trừng mắt nhìn hắn, tay nhỏ còn nhéo nhéo lên người hắn cho bõ ghét.
“Không phải sao, vậy ta liền rời đi a…” Trần An Vĩ giả vờ đứng dậy, ánh mắt như có như không nhìn nàng.
“Đừng mà…” Tiêu Yên hốt hoảng, vội kéo tay hắn quay trở lại, nàng chỉ vừa mới gặp lại hắn thôi mà.
Trần An Vĩ bật cười, vươn tay véo má nàng mấy cái.
“Hứ, nam nhân xấu đúng là nam nhân xấu!” Tiêu Yến bĩu môi làu bàu.
“E hèm…” Thiên Mị Như lúc này mới hết nhịn nổi liền lên tiếng “Nếu đã vậy, mong công tử có thể chăm sóc muội muội thật tốt!”
“Đương nhiên là vậy!” Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, bàn tay đang nắm lấy tay giai nhân liền nắm chặt hơn.
Tiêu Yến cảm nhận được cũng chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn nam nhân có nhiều thêm một phần mật ý.
“Vậy được, hiện tại có thể nói chính sự rồi!” Thiên Mị Như cũng yên tâm phần nào, liền lên tiếng.
Trần An Vĩ cũng liền trở nên nghiêm túc “Ta muốn biết đám người lạ mặt kia có lai lịch gì!”
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới quyết định tiếp theo của hắn.
Bởi lẽ không phải tự nhiên mà đám người lạ mặt kia có thể xuất hiện trong tinh cầu.
Bên ngoài tinh cầu có Tứ Đại Hộ Tinh, canh phòng nghiêm ngặt mọi sự tiếp cận lạ mặt, bên trong có giới linh và hắn cai quản, có thể nói là chỉ cần tinh cầu xảy ra biến cố gì thì lập tức sẽ được chú ý.
Trong tình cảnh đó, đám người lạ mặt kia lại có thể xuất hiện ở Thiên Mị Tông, còn đánh các nàng chật vật đến không thở nổi, như vậy chắc chắn có vấn đề.
Thiên Mị Như thoáng trầm tư, sau đó lại lên tiếng “Đám người đó là người của Bạch Sắc Mị Hồ Cung, một thế lực phụ cận Cửu Vĩ Thiên Hồ Tộc chuyên rút lấy huyết mạch của các chủng loại Hồ Tộc khác nhằm nâng cao thực lực bản thân!”
“Nghe nói cung chủ của bọn chúng đã hấp thụ huyết mạch của không biết bao nhiêu tộc nhân Hồ Tộc xấu số rồi! Lần này bọn chúng xuất hiện tại tinh cầu một cách bí ẩn khả năng là nhờ kiện áo choàng kia.”
Trần An Vĩ thoáng kinh ngạc “Cửu Vĩ Thiên Hồ Tộc không định ra tay với thế lực này sao?”
Khẽ lắc đầu, Thiên Mị Như cười khổ “Chuyện này ta không rõ, dù sao Hồ Tộc của ta chỉ tương ứng với một chi nhỏ trong toàn Cửu Vĩ Thiên Hồ Tộc, thậm chí mẫu thân ta cũng chưa đủ tư cách để gặp Hộ Pháp của bọn hắn.”
Trần An Vĩ vuốt cằm, xem ra không chỉ có Phượng Hoàng Tộc hay Long Tộc, kể cả Cửu Vĩ Thiên Hồ Tộc cũng phân ra làm nhiều chi nhánh nhỏ, với số lượng và chủng loại vô cùng đa dạng.
Không tiếp tục chú ý tới vấn đề này, ngược lại hắn hứng thú với kiện áo choàng thu được từ đám người lạ mặt kia.
Phải biết rằng trước đó đòn đánh của hắn cũng không phải yếu, cứ thử nhìn kết quả của bọn chúng thì sẽ biết. Thế nhưng kiện áo choàng này lại hoàn hảo vô khuyết, thậm chí Trần An Vĩ có cảm giác thế công của hắn dường như xuyên qua nó, không thể gây ra bất kì tổn hại gì.
“Ảnh Nhi, đây là thứ gì?” Trần An Vĩ hứng thú hỏi, trong lòng có cảm giác đây là thủ đoạn bảo mệnh vô cùng tốt.
Ảnh Nhi cười cười, không vội trả lời mà bay quanh kiện áo choàng quan sát rất kĩ lưỡng, làm hắn càng thêm ngứa ngáy.
Mãi cho tới khi nàng cất tiếng, Trần An Vĩ lại càng như đoạt được báu vật mà hưng phấn hét ầm lên…
-----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言