Ngay sau tiếng cười khẽ đó, toàn trường kinh dị khi phát hiện ra xung quanh chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc đột nhiên xuất hiện một đám hắc yên, chúng nó như có linh trí mà vây quanh các nàng, bất kì loại Nguyên Thuật nào đánh đến cũng bị nó ăn mòn, hoàn toàn không chạm được vào một góc áo của chúng nữ.
Chưa hết kinh dị, xung quanh đám người đột nhiên xuất hiện vô số thanh kích đen kịch đang liên tục hấp thụ nhật nguyệt tinh khí mà ầm ầm phóng lớn, sau đó rất nhanh đã rạn nứt, chực chờ phát nổ.
Bốn tên Tinh Thánh Cảnh tròng mắt co rút, rõ ràng bọn hắn cảm nhận được đây chỉ là thế công của một tên Nguyên Quân Cảnh nhỏ nhoi, hoàn toàn không đáng để vào mắt, nhưng trực giác lại luôn vang lên cảnh báo mãnh liệt.
Hơn nữa nhìn thấy đám hắc yên kia có vẻ vô hại mà lại có thể ăn mòn tất cả thế công của bọn hắn, bốn người càng chắc chắn tên Nguyên Quân Cảnh kia không hề tầm thường.
Đều là lão hồ ly sống lâu năm, bọn hắn luôn tin vào trực giác của mình nên liền thu lại thế công, không chút chậm trễ, cả bốn người đồng loạt thi triển Nguyên Thuật phòng ngự.
Bốn người bọn hắn có thể nghĩ như vậy không có nghĩa là những tên dưới trướng cũng nghĩ được như vậy.
“Hừ, thứ gì? Cút cho ta!” Một tên Tinh Đế Cảnh thấy xung quanh mình bị bao quanh bởi vô số thanh trường kích đen kịch liền cảm thấy chướng mắt, thô bạo tung ra một quyền nồng đậm Tinh Đế Lực.
“Ngu xuẩn!” Bốn tên Tinh Thánh Cảnh đồng loạt mắng to.
Đáng tiếc, ngay khi quyền kia vừa được đánh ra, thanh trường kích bên cạnh đã lập tức phát nổ, vô tận Hắc Ám Nguyên Lực ẩn bên trong nó được phóng thích, bao trùm lấy tên Tinh Đế Cảnh kia.
“Aaaaaaa…” Bên trong đám hắc yên truyền ra tiếng hét chói tai, đủ thấy tình cảnh bên trong vô cùng kinh khủng.
Bốn tên Tinh Thánh Cảnh đồng loạt híp mắt, có chút mong chờ tình cảnh diễn ra bên trong.
Nhưng mà không để bọn hắn có cơ hội chiêm ngưỡng, một thanh âm rợn người khác lại vang lên.
Chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc chỉ kịp nghe một giọng nói nam nhân trầm âm, nhẹ nhàng mà bình thản thốt lên một chữ “Bạo!” trước khi khung cảnh phía trước là một màu trắng xóa.
Oành! Oành! Oành!!!
Nhận được lệnh từ chủ nhân, vô số thanh trường kích đã hội tụ sẵn lực lượng, ầm ầm tự bạo, Hắc Ám Nguyên Lực được Tụ Lực dồn nén tới cực hạn lúc này đồng loạt phóng thích, bao phủ toàn bộ vùng không gian bị phong tỏa.
“Aaaaaaaaaa…” Từng tiếng la hét đau đớn kinh khủng vang vọng thương khung, vô số tiếng nổ nhỏ hơn vang lên cho thấy không ít kẻ tâm cảnh yếu kém chịu không nổi đã tự bạo chính mình nhằm tìm kiếm sự giải thoát.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn do đám hắc yên tạo ra, bốn tên Tinh Thánh Cảnh tròng mắt muốn trợn lòi ra ngoài, tràn đầy căm hận nhìn tên tiểu tử Nguyên Quân Cảnh trước mặt.
“Chết đi cho bổn tọa!” Như đạt thành ăn ý, cả bốn tên đồng loạt thi triển Nguyên Thuật mạnh mẽ nhất của mình, ý đồ rất rõ ràng.
Nếu có người khác nhìn thấy cảnh này, hắn chắc hẳn phải kinh hãi tới hoài nghi nhân sinh, tại sao chỉ có một tên Nguyên Quân Cảnh nhỏ nhoi mà lại khiến bốn vị Tinh Thánh Cảnh cường giả ngày thường cao cao tại thường, lúc này lại trực tiếp ra tay, còn là thủ đoạn mạnh mẽ nhất?
Hắn sẽ càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy tên nam nhân kia hoàn toàn không có chút lo sợ nào, ngược lại còn nở nụ cười như trêu tức nhìn bốn vị Tinh Thánh Cảnh trước mặt.
“Sợ quá cơ!” Sau cùng, tên nam nhân kia bất chợt được bao phủ trong một luồng ánh sáng kì bí, thản nhiên thốt ra ba chữ rồi biến mất, như thể hắn chưa từng ở tại nơi này.
“Aaaaaaaaaa…”
Lại có tiếng hét vang lên, lần này không biết là tiếng rống giận của bốn tên Tinh Thánh Cảnh hay là những tiếng hét đau đớn của đám tu sĩ dưới trướng.
Khi đám hắc yên dần tản đi, một khung cảnh khiến người nhìn phải rợn tóc gáy dần xuất hiện.
Vốn là đám người hừng hực khí thế, nhân số còn lại ít nhất cũng phải gần hai vạn người, nhưng lúc này còn lại chỉ là những tàn binh bại tướng, kẻ bị ăn mòn mất tay chân, kẻ trực tiếp kết liễu sinh mạng của mình, kẻ còn lành lặn thì liên tục dùng tay cào đến tróc da, gương mặt tràn đầy nỗi thống khổ.
Ngoài những tên Tinh Đế Cảnh vẫn còn khá khẩm hơn một chút, tất cả những tên còn lại đều bị thương không ít thì nhiều, nhưng cũng may là không ảnh hưởng tới tính mạng.
“Hắc Ám ăn mòn… là thật…” Biên Bức Yêu Thánh nhìn tộc nhân của mình, ngẩn người hồi lâu, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
Ba người còn lại đương nhiên nghe rõ câu nói của hắn, trong lòng tràn ngập nặng nề.
Từng nghe qua câu nói “Hắc Ám ăn mòn, Quang Minh phục hưng”, vốn cho rằng đây chỉ là phô trương nói quá, nhưng không ngờ, ngày hôm nay chính mắt bọn hắn nhìn thấy thế nào gọi là “Hắc Ám ăn mòn”.
Ăn mòn bất chấp, ăn mòn không có cảnh giới, bất kể là Tinh Đế Cảnh vẫn có thể bị Hắc Ám ăn mòn đến đau đớn muốn ngất đi. Tuy không trực tiếp giết chết nhưng như thế này cmn còn khó chịu hơn cả bị giết!
Nhất thời bốn người đều trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Vốn muốn dùng Phong Tỏa Không Gian để vây nhốt Quang Ám Tiên Quốc, nào ngờ một tên Nguyên Quân Cảnh lại biến nó trở thành lồng giam, khiến toàn quân của bọn hắn lâm vào cảnh sống không bằng chết.
Một tên Nguyên Quân Cảnh lại có thể khiến cho kế hoạch ấp ủ gần triệu năm của bọn hắn thất bại hoàn toàn.
Một tên Nguyên Quân Cảnh lại có thể nghênh ngang rời đi ngay cả khi không gian bị Tinh Thánh Cảnh bọn hắn phong tỏa.
Một tên Nguyên Quân Cảnh lại có thể trêu đùa bọn hắn trong lòng bàn tay.
Đây không thể nghi ngờ chính là nỗi nhục nhã lớn nhất mà bọn hắn từng gặp phải.
“Tiểu súc sinh! Quang Ám Tiên Quốc! Các ngươi sẽ phải trả giá!”
Ngày hôm đó, trong không gian vang vọng thanh âm tràn ngập giận dữ khiến người ta vô thức lạnh gáy mà tự hỏi “Chuyện gì đã xảy ra?”
…
Thiên Địa Truyền Tống Trận vận hành tuy lâu nhưng truyền tống thì rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã truyền tống Trần An Vĩ trở lại vị trí ban đầu khi hắn chưa rời đi.
Phốc! Bùm!
Ngay khi vừa bước ra khỏi Thiên Địa Truyền Tống Trận, hai âm thanh thanh thúy đồng loạt vang lên, Trần An Vĩ máu tươi đầm đìa ngã gục xuống, tay phải vỡ nát, sinh cơ tiêu tán.
“Quốc Chủ!” Từ Vân Kính lúc đó đã trở về trong Nguyên Hải, nhận ra hắn xảy ra chuyện liền xuất hiện bên cạnh, hốt hoảng đỡ lấy hắn.
“Đừng lo… ta chỉ… bị phản phệ mà thôi…” Trần An Vĩ yếu ớt nói, bàn tay muốn vuốt gương mặt nàng nhưng nửa chừng lại rơi xuống.
“Quốc Chủ!!!” Từ Vân Kính thực sự hoảng loạn, khóe mắt vô thức chảy xuống hai hàng thanh lệ.
“Khóc lóc cái gì? Hắn chưa chết!”
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói thanh lãnh của nữ nhân khiến nàng thoáng kinh ngạc, chỉ là không biết do nghe nhầm hay tưởng tượng, nàng vậy mà lại cảm thấy giọng nói đó dường như có chút… run rẩy?
Ngước mắt nhìn về phía người vừa xuất hiện, nàng liền nhận ra đây chính là Thần Triệu Tinh, cho nên cũng không đề phòng, ngược lại vì lời nói của nàng ấy, nàng mới nhận ra… bản thân vẫn sở hữu Hắc Ám Nguyên Lực.
Điều này nói rõ nam nhân này vẫn chưa chết, vì nếu hắn chết, nàng không còn là lực lượng của hắn, đương nhiên sẽ không sở hữu loại lực lượng mạnh mẽ này.
Sau khi xác định được hắn tạm thời không có vấn đề gì, Từ Vân Kính lập tức câu thông ý niệm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thần Triệu Tinh, Từ Vân Kính vốn chỉ sở hữu Hắc Ám Nguyên Lực lúc này lại có thể điều động Không Gian Chi Lực, không những thế còn thi triển một thức Phong Tỏa Không Gian, như thể bản thân nàng từng luyện qua vậy.
Đối với chuyện này, Từ Vân Kính cũng chưa biết lý do, chỉ biết rằng nàng có thể thông qua Nguyên Hải của hắn điều động bất kì loại lực lượng nào, miễn là được hắn cho phép.
Nhưng cũng nhờ vậy mà hiện tại, nàng lại tiếp tục điều động Niết Bàn Sinh Mộc Thủy, ra sức chữa trị cho thương thế của hắn.
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc thương thế của hắn cũng dần hồi phục, sinh cơ tiêu tán do sử dụng Hắc Ám Nguyên Lực cũng được Niết Bàn Sinh Mộc Thủy hồi phục lại phần nào.
Từ Vân Kính và Thần Triệu Tinh không hẹn mà cùng thở nhẹ ra một hơi, cũng may lần này đám người kia không chú ý tới hắn nên thương thế đa phần chỉ là do phản phệ khi cưỡng chế thi triển Nguyên Thuật quá giới hạn mà thôi.
Nếu bọn chúng sớm chú ý tới hắn, hậu quả tiếp theo các nàng quả thật không dám nghĩ tới.
Trần An Vĩ lúc này rốt cuộc tỉnh lại, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của hai nữ liền cười khổ.
Lần này chơi hơi quá trớn rồi!
Có lẽ các ngươi vẫn đang tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Hắc hắc, nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết, thì bổn tác giả cũng không ngại trả lời!
Nguyên do là thế này…
Trước tiên hãy thử nghĩ, một con kiến xuất hiện trước mặt hai con bò đang đánh nhau, hai con bò sẽ để ý tới con kiến đó sao?
Dĩ nhiên là không!
Trần An Vĩ trong trận chiến này cũng giống như vậy, khi hai bên đều là cường giả cấp bậc Tinh Tôn Cảnh trở lên, một Nguyên Quân Cảnh nhỏ bé như hắn thật không đáng chú ý tới.
Nhưng điều này vừa hay khiến cho kế hoạch của hắn thành công một nửa!
Biết thực lực hiện tại muốn giết chết bọn chúng là rất khó, ngay cả hai tên trưởng lão trước kia cũng phải hội tụ đầy đủ các yếu tố mới có thể thành công tiêu diệt.
Vậy nên thay vì giết chết, hắn ngược lại muốn đám người này khó chịu một chút… ừ chỉ một chút mà thôi.
Đó là lý do hắn dùng Tụ Lực dồn nén Hắc Ám Nguyên Lực vào một thức Nhất Kích Giáng Vạn Long này, sau đó đem toàn bộ chúng tự bạo, lợi dụng đặc tính ăn mòn của Hắc Ám Nguyên Lực và Phong Tỏa Không Gian mà đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.
Quả nhiên kế hoạch thành công, kéo thêm một đám người yếu kém giết chết.
Sau khi thực hiện được bước này, bước cuối cùng chỉ còn là bước vào Thiên Địa Truyền Tống Trận, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt bất lực của kẻ thù.
Đúng vậy, thay vì nói là dẫn chúng nữ chạy trốn, chi bằng nói là cùng chúng nữ nghênh ngang rời đi!
Lúc này, Trần An Vĩ vô thức nhìn xung quanh, phát hiện không gian bị phong tỏa mà lấy làm lạ.
“Là ta đã tự tiện!” Từ Vân Kính có chút chột dạ, biết hắn thắc mắc chuyện gì liền chủ động nói, biểu hiện như một tiểu hài tử ăn kẹo bị mẫu thân bắt được.
“Nàng còn có thể làm được như vậy?” Trần An Vĩ ngược lại không tức giận, còn hưng phấn nói bật dậy, hai tay ôm lấy bả vai nàng, bộ dạng như thể bản thân tìm được châu báu vậy.
Từ Vân Kính cười nhẹ, ngón tay vân vê mái tóc của mình, nhẹ giọng nói “Ta ở trong Nguyên Hải của ngươi nhìn thấy các loại lực lượng khác, ban đầu thì thấy không có việc gì nhưng lâu dần lại sinh ra cảm giác tò mò, cuối cùng đưa tay chạm thử, kết quả là phát hiện ra mình có thể thay ngươi điều động chúng nó.”
Trần An Vĩ gật gật đầu, như phát hiện ra điều gì mới mẻ.
Bất quá chợt nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên có chút lo lắng.
Nhận ra sự biến đổi trên gương mặt hắn, hai nữ vô thức hỏi “Ngươi cảm thấy không khỏe sao?”
Trần An Vĩ lắc đầu, chỉ là nghĩ tới trước đó, khi sử dụng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm hay Tuyết Vũ Băng Phong ở tinh cầu, hình như… hắn không để tâm tới việc phong tỏa khí tức?
Sau khi sở hữu Ẩn Tức Văn thì không nói, trước khi đó hình như đúng là hắn chỉ biết sử dụng chúng nó vô tội vạ mà không nghĩ tới việc này.
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn có phần khó coi khiến hai nữ càng lo lắng hơn.
Trần An Vĩ lắc lắc đầu, thôi kệ, đã xảy ra rồi có hối hận cũng đã muộn, việc hiện tại của hắn bây giờ phải là chuẩn bị mọi thứ cho tình huống xấu nhất, chứ không phải ngồi ở đây mà hối với chả hận.
“Đi, chúng ta gặp mặt Quang Ám Tiên Quốc!” Không quá khó khăn để đứng dậy, Trần An Vĩ lại nở nụ cười nhìn hai nữ, sau đó liền lấy ra Nguyệt Ảnh Bảo Cung, hướng các nàng làm động tác mời.
Hai nữ cười khúc khích, sau thời gian ở chung không dài, các nàng cũng biết, tên này còn đùa giỡn được chứng tỏ không có việc gì phải lo lắng, lúc này cùng hắn tiến vào bên trong.
…
Bên trong Nguyệt Ảnh Bảo Cung…
“Tiểu Uyên, muội chắc chắn biết nơi này là đâu đúng không?” Nhận ra mình bị thu vào một kiện Không Gian Pháp Bảo, chúng nữ lo lắng hỏi.
Tiểu Uyên cũng không thừa nước đục thả câu, nàng liền lên tiếng trấn an “Đây là Không Gian Pháp Bảo của Quốc Chủ, chính người đã đưa ra chủ ý đưa các tỷ muội vào đây!”
“Thật?” Từ Vân Nhã như thay chúng nữ hỏi.
Tiểu Uyên gật đầu, không cùng chúng nữ nói chuyện, ngược lại tiếp tục chữa trị cho các tỷ muội bị thương.
Chúng nữ còn lại đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều là sự khó tin.
Hiển nhiên các nàng vẫn chưa thể tin được mình vậy mà lại có thể thoát khỏi cuộc vây công của bốn đại thế lực, càng không thể tin được các nàng vậy mà chưa có thương vong, nhưng kẻ thù thì lại chết hơn phân nửa.
Đúng lúc này, không gian bên trong Nguyệt Ảnh Bảo Cung thoáng rung động, thân ảnh một nam hai nữ chậm rãi xuất hiện.
Từ Vân Nhã nhìn thấy Từ Vân Kính đi cùng hai người họ, nhất thời nhận ra người mặc hắc sắc áo choàng là vị Quốc Chủ mới kia, liền cùng chúng nữ không bị thương tiến đến chào hỏi.
Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, ân cần lên tiếng “Các nàng không sao chứ?”
Từ Vân Nhã gật nhẹ, trên môi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn lên tiếng “Bẩm Quốc Chủ…”
Nào ngờ nàng chưa kịp lên tiếng, đã thấy nam nhân ra hiệu dừng lại, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
“Bỏ ba chữ đó đi, nói chuyện với ta không cần câu nệ tiểu tiết!” Trần An Vĩ mỉm cười lên tiếng.
Hắn không muốn tạo ra khung cảnh bề trên với bất kì ai, cho dù đó có là thế lực dưới trướng của hắn.
Từ Vân Nhã hai mắt lóe lên dị sắc, sau đó liền nói “Các tỷ muội hầu hết đã được chữa trị, không có ai nguy hiểm tới tính mạng!”
Trần An Vĩ gật gật đầu, sau đó dùng Niết Bàn Sinh Mộc Thủy bao trùm cả Nguyệt Ảnh Bảo Cung, chữa trị cho các nàng.
Chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc bất chợt cảm thấy cơ thể thư thái dễ chịu, nhất thời hảo cảm dành cho hắn tăng thêm một bậc.
Sau khi nhìn thấy các nàng đều đã khôi phục toàn thịnh, lúc này Trần An Vĩ mới nhìn Từ Vân Nhã lên tiếng “Quang Tiên Sứ, ta cần nàng giúp!”
Dứt lời, liền kéo xuống lớp Nguyệt Ảnh Áo Choàng, để lộ ra tình cảnh bên trong.
“Chuyện này…” Từ Vân Nhã và chúng nữ đồng loạt che lấy miệng nhỏ, ánh mắt nhiều thêm một phần lo lắng.
Còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã nghe Từ Vân Kính kể qua sơ lược vấn đề, nhất thời gương mặt tuyệt mĩ của Từ Vân Nhã thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình thường.
Hít sâu một hơi, nàng nhìn hắn lên tiếng “Ngươi muốn ta làm gì?”
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言