Trở lại với Trần An Vĩ lúc này, sau khi Lục Thanh Vân đã quay trở lại Bát Diện Thạch, hắn cũng lên đường tìm Hàn Mộng Nhu. Bất chợt lúc này, bên tai vang lên giọng nói máy móc của Hệ Thống.
“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ “Ngạo thị Cửu Long!” nhận được 1 vạn Nguyệt Ảnh tệ, 1 lần triệu hoán Đạo Tâm.”
Bất quá, bây giờ hắn không có tâm trạng để ý tới điều này, bởi vì Hàn Mộng Nhu vẫn chưa tìm thấy đâu, mà Cửu Long Tuyền lại đang có dấu hiệu bạo loạn nhiều hơn.
Chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại trong nó, cho dù không mất mạng thì chắc chắn cũng sẽ trọng thương. Hàn Mộng Nhu lại không có Hộ Văn như hắn, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Trần An Vĩ di chuyển nhanh nhất có thể tới Thủy Long Tuyền, nhánh sông mà lần cuối hắn gặp nàng. Thì khi tới nơi, thứ hắn nhìn thấy, là thân ảnh Hàn Mộng Nhu đang đứng đó, hờ hững nhìn hắn, như thể đã chờ hắn từ rất lâu rồi, lâu tới nỗi nàng không còn bất cứ cảm xúc gì nữa.
Xung quanh nàng lúc này bao phủ một cỗ Nguyên Lực vô cùng cường đại, nhưng lại rất mong manh, dường như sắp tan biến vậy. Điều kì lạ là cỗ Nguyên Lực này lại có khí tức khá giống với Thủy Long Tuyền.
Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, nữ nhân trước mặt hắn, đúng là Hàn Mộng Nhu không sai. Nhưng khí chất của nàng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu như Hàn Mộng Nhu trước kia đem lại cho hắn cảm giác là một thiếu nữ mới lớn trưởng thành trước tuổi và luôn tự lãnh đạm với nam nhân, Hàn Mộng Nhu sau khi yêu hắn lại đem lại cho hắn cảm giác dịu dàng ấm áp.
Mặc dù nàng không nói quá nhiều, nhưng hành động của nàng lại khiến hắn cảm nhận được tình yêu của nàng dành cho hắn.
Còn bây giờ, khí chất của nàng, là khí chất của một nữ cường nhân, lạnh lùng, sát phạt, thậm chí trong đôi mắt hờ hững đó, hắn cảm nhận được một cỗ hận ý thông thiên.
Nỗi hận này không phải đối với kẻ thù, mà lại là hận ý đối với nam nhân. Dường như nàng đã từng bị nam nhân bội bạc vậy.
Nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim Trần An Vĩ như bị bóp nghẹt, dù nữ nhân của hắn không bị hắn phản bội, nhưng tin tưởng bất kì nữ nhân nào khi bị nam nhân mình yêu mến phản bội đều sẽ rất đau đớn.
Hắn luôn cảm thấy những tên nam nhân như vậy không xứng đáng tồn tại. Trần An Vĩ luôn tự nhủ, đã là nữ nhân của hắn, thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho các nàng, sẽ không bao giờ phản bội các nàng.
Bất kể là ai, hắn đều sẽ yêu thương hết mực, không nỡ để các nàng phải chịu đau khổ của tu luyện, thì làm sao hắn sẽ phản bội các nàng?
Nên bây giờ đây, dù biết nữ nhân trước mặt mình không phải Hàn Mộng Nhu, nhưng hắn vô thức cảm thấy đau đớn, như thể chính mình bị đau vậy.
Mà nữ nhân kia khi nhìn thấy sự biến đổi cảm xúc trong mắt tên này thì kinh ngạc, bất quá rất nhanh, nàng đã trở lại bình thường. Đối với nàng, nam nhân chỉ là phù du thôi, nàng sẽ không bao giờ phạm lại cái sai lầm cấp thấp đó!
Nàng quay người rời đi, dù sao việc nàng cần làm cũng đã hoàn thành. Vốn chỉ cần một thân thể mới, không ngờ lại còn được một thân thiên phú tốt như thế này.
Nàng bị kẹt lại đây quá lâu rồi, cũng may hôm nay có tiểu cô nương này đi ngang qua, cảm nhận được cỗ khí tức phù hợp, nàng liền trú tạm trong cơ thể cô bé. Nếu chậm hơn một chút, tàn hồn của nàng sẽ bị Cửu Long Tuyền nghiền nát mất.
“Tiểu nha đầu, ta sẽ khiến tên tuổi ngươi vang vọng tinh không này!” Linh hồn của cô bé kia đã bị nàng phong ấn, ít nhất trong một thời gian sẽ không tỉnh lại. Nàng cũng không ác ý tới mức chiếm luôn thân thể của cô bé, dù sao cũng cùng là nữ nhân, nàng sẽ không hại cô bé.
Nàng chỉ cần ra khỏi nơi này, rồi tìm được nguyên liệu đúc thân thể mới, sau đó sẽ lập tức trả lại thân thể cho cô bé.
Bất quá, Trần An Vĩ làm sao có thể dễ dàng để nàng đi, ngay khi nàng vừa định quay đi thì đã bị hắn ôm vào lòng, đôi môi kiều diễm đã bị nam nhân cướp lấy mà thô bạo nhấm mút.
“Ưm…” Nàng cố sức dẫy giụa nhưng không nổi, dù sao nàng mới vừa tiếp nhận thân thể này, hoạt động sao có thể linh hoạt bằng chủ nhân thực sự được.
Lúc này đây, cho dù có là Hàn Mộng Nhu thật sự, thì nàng cũng không thể thoát khỏi vòng tay hắn. Một phần là nàng không muốn, phần còn lại là cái ôm và cái hôn của hắn đang tràn ngập tính chiếm hữu.
Đúng, ngay khi bắt gặp ánh mắt ấy của nàng, không hiểu sao Trần An Vĩ lại nảy sinh ý muốn bù đắp cho nàng. Hắn không muốn bất kì ai có ánh mắt đó nữa, càng không muốn Hàn Mộng Nhu của hắn sẽ có ánh mắt đó.
Vì thế nên lúc này đây, hắn ôm nàng thật chặt, hôn nàng thật lâu, như thể xoa dịu vết thương lòng của nàng, càng như đang hôn Hàn Mộng Nhu vậy.
Mà nữ nhân trong lòng hắn lúc này tâm trạng đang bối rối trăm bề, cái ôm của hắn, cái hôn của hắn mặc dù đầy tính chiếm hữu và bá đạo, nhưng nàng lại từ nó cảm nhận được sự trân trọng và quan tâm mà rất lâu rồi nàng không được hưởng. Hà... có lẽ là hắn dành nó cho tiểu cô nương này đi…
Nữ nhân bất giác thở ra một hơi, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút mất mát. Tại sao nàng vẫn còn hi vọng? Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt xót xa mà hắn nhìn nàng, nàng lại bất giác bị thu hút?
Tỉnh lại đi Long Nhược Thủy, ngươi bị phản bội một lần là quá đủ rồi, nam nhân là thứ sinh vật dối trá, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn sẵn sàng vứt bỏ ngươi. Nàng nhắm đôi mắt đẹp lại, mặc cho nam nhân kia hôn lấy nàng, nhưng tâm tình lúc này đã không còn dậy sóng nữa.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới buông tha cho đôi môi của nàng. Nhìn thấy ánh mắt long lanh nước nhưng ẩn chứa sự uất hận ngập tràn thì hắn thương tiếc không thôi, dịu dàng nói “Ta biết nàng là ai, và vì sao nàng lại chiếm lấy thân thể của thê tử ta, nếu nàng cần giúp ta thì cứ nói, ta sẽ giúp nàng!”
“Ngươi biết?” Long Nhược Thủy bất ngờ hỏi, đôi mắt tràn ngập đề phòng nhìn hắn.
“Biết, nàng là Long Nhược Thủy, tộc trưởng đời trước của Hàn Long Tộc, loài Long tộc duy nhất sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực. Đem lòng yêu Phó tộc trưởng nhưng lại bị hắn phản bội và ra tay diệt sát, may mắn tàn hồn của nàng chạy trốn được tới nơi này. Đúng không?”
Long Nhược Thủy nghe vậy thì tâm hồn chấn động nhìn hắn, làm sao… làm sao hắn có thể biết được những điều này? Đúng, năm xưa nàng từng như vậy, từng yêu, từng bị phản bội, từng phải chạy trốn tới nơi này.
Nhưng đó là bí mật của nàng, làm sao tên này có thể biết?
Trần An Vĩ nhìn thấy phản ứng của nàng thì nhếch mép cười, làm sao ư? Đương nhiên hắn sử dụng Chiêm Tinh Thuật rồi, ngay từ khi nhìn thấy nàng, hắn đã muốn biết lý do vì sao nàng lại chiếm lấy thân thể của Hàn Mộng Nhu.
Cũng may nàng không làm gì hại đến linh hồn của nàng ấy, nếu không hắn sẽ không tha cho nàng. Dù có thương hương tiếc ngọc tới mấy, hắn cũng sẽ không để bất kì nữ nhân nào hại đến những nữ nhân bên cạnh mình.
Trần An Vĩ vẫn ôm lấy giai nhân trong lòng, vừa di chuyển khỏi Cửu Long Tuyền vừa nói tiếp “Ta có thể giúp nàng đúc lại thân thể mới, nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Long Nhược Thủy hiếu kì hỏi.
“Cho ta cơ hội theo đuổi nàng!” Trần An Vĩ chân thành nói, ngay khi hắn nhìn thấy ánh mắt đó, hắn đã muốn dùng tình yêu của mình xoa dịu nỗi đau của nàng, bởi vì hắn không muốn bất kì nữ nhân nào phải chịu nỗi đau bị phản bội.
Hơn nữa, do ảnh hưởng từ Hỗn Thế Nguyên Long Tâm nên hắn đối với nữ nhân có tính chiếm hữu rất mạnh. Đặc biệt là đối với nữ nhân Long Tộc.
“Không được!” Long Nhược Thủy nghe vậy thì gào lên, nàng đã từng yêu tên nam nhân kia sâu đậm, để rồi kết quả nàng nhận được là gì? Bị chính tay người mình yêu đánh nát thân thể và linh hồn. Cảm giác lúc đó như thế nào?
Đau, rất đau, nàng đã luôn nghĩ rằng, hắn là nam nhân nàng sẽ cùng đi đến cuối đời, nhưng không, tất cả chỉ là ảo mộng mà nàng tự tưởng tượng. Hắn lại chỉ xem nàng như công cụ, để bước lên ngôi vị Tộc trưởng Hàn Long Tộc.
Ngay sau khi đạt được điều đó, hắn đã lập tức động thủ với nàng, đạp đổ tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người. Nàng lúc đó đau đến chết đi sống lại, không phải vì bị đánh nát thân thể, không phải vì linh hồn tan thành trăm mảnh, mà là vì bị chính người mình yêu nhất phản bội.
Ngay từ lúc đó, nàng đã không còn tin tưởng vào nam nhân nữa rồi. Dù sau này có cơ hội đúc lại thân thể hay không, nàng cũng đã thề, sẽ không bao giờ để nam nhân xen vào cuộc sống mình nữa.
Vậy mà bây giờ, tên này lại dám nói ra điều cấm kỵ trong lòng nàng, nàng sao có thể không tức giận? Hơn nữa, hắn lại còn đáng tuổi hậu bối của nàng, hoang đường, cực kì hoang đường.
“Tại sao không được?” Trần An Vĩ vẫn kiên quyết hỏi, mặc cho nữ nhân trong lòng đang dần ngưng tụ lực lượng.
“Ta đáng tuổi trưởng bối của ngươi!” Long Nhược Thủy cố kìm nén tức giận mà nghiến răng nói, nếu bây giờ tên này rút lại lời nói lúc nãy, nàng sẽ không động thủ, nếu không nàng sẽ giết hắn.
“Nhưng nàng đang ở trong cơ thể thê tử ta!” Trần An Vĩ thản nhiên nói tiếp.
“Thế thì đã sao?” Long Nhược Thủy không hiểu hỏi lại.
“Thân thể nàng ấy là của ta, nàng ở trong cơ thể nàng ấy cũng là của ta!” Trần An Vĩ ra vẻ nghiêm túc nói, hai tay hắn ôm nàng cũng siết chặt hơn.
“Ngươi… vô sỉ!” Long Nhược Tuyết nghe hắn nói vậy thì dứt khoát không nói gì nữa, quyết đoán nhắm mắt, giữ im lặng, ra vẻ mắt không thấy tai không nghe.
“Không phải nam nhân nào cũng vì lợi ích mà sẵn sàng bỏ rơi nữ nhân của mình như tên kia. Nàng cũng đã thấy, Cửu Long Tuyền hiện tại hỗn loạn như thế nào, nhưng tại sao ta vẫn ở đây với nàng?” Trần An Vĩ lại không buông tha cho nàng, hắn tiếp tục nói.
Long Nhược Thủy nghe hắn nói mới nhận ra điều gì, rồi nàng nhìn kĩ xung quanh. Cửu Long Tuyền đang bạo loạn, thậm chí có nơi còn có không gian bị xé toạc, chỉ còn một khoảng không đen kịch.
Hắn vậy mà lại liều mạng xuống dưới này sao? Nàng vô thức nhìn hắn, miệng lẩm bẩm “Vì thân thể này là của thê tử ngươi?”
“Đúng, vì nàng ấy là thê tử của ta, nên ta càng phải bảo vệ các nàng!” hắn lại tiếp tục nói, lời nói nhẹ nhàng như thể mây trôi. Nhưng Long Nhược Thủy lại có thể nghe ra tình yêu vô bờ bến của hắn dành cho tiểu cô nương này.
Nếu như… Long Nhược Thủy đang nghĩ tới điều gì thì bỗng nhiễn lắc đầu, ánh mắt lại hờ hững như ban đầu.
Trần An Vĩ nhìn thấy thế thì không tiếp tục trêu đùa, hắn nói tiếp “Không những giúp nàng đúc lại thân thể, ta sẽ giúp nàng tự tay trả được thù của mình. Nhưng trước hết nàng phải cho ta biết tình hình của Nhu nhi đã.”
Long Nhược Thủy nghe thấy cái tên Nhu nhi thì bất ngờ, hình như nàng đã nghe từ này ở đâu rồi? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu rồi bản thân đi giải phong ấn linh hồn cho Hàn Mộng Nhu.
Long Nhược Thủy cũng biết một mình nàng muốn thu thập toàn bộ nguyên liệu đúc lại thân thể rất khó, hơn nữa nhìn tên nam nhân này vậy mà có thể đi lại trong Cửu Long Tuyền đang bạo loạn thế này mà không bị sao chứng tỏ hắn cũng có bản lĩnh.
Mà như thế chắc chắn hắn sẽ có cách loại bỏ tàn hồn của nàng ra khỏi cơ thể này, như vậy nàng sẽ chết. Nhưng thù chưa trả, nàng sao có thể chết? Cuối cùng nàng cũng đành thỏa hiệp.
“Tiểu Vĩ…” Ngay sau đó, một giọng nói thanh lãnh trong trẻo vang lên, nhưng lại có chút yếu nhược ngước đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn. Đây mới đúng là Hàn Mộng Nhu của hắn.
“Ưm…” Hàn Mộng Nhu vừa mới được giải phong ấn linh hồn đã nhìn thấy hắn ôm lấy mình, còn bất chợt hôn mình, thì không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng vô thức đáp trả hắn.
“Làm ta lo chết thôi, nàng có sao không?” Trần An Vĩ nhìn thấy giai nhân trong lòng vậy mà yếu nhược như vậy thì thương xót không thôi, thầm nghĩ lần sau để hắn gặp lại Long Nhược Thủy nhất định sẽ đánh cái mông của nàng.
“Thiếp không sao! Chỉ là cảm giác như có một linh hồn khác đang tá túc chung một cơ thể vậy!” Hàn Mộng Nhu nhẹ nhàng lắc đầu, nàng chỉ hơi mệt mỏi do linh hồn bị phong ấn mà thôi, ngoài ra còn phát hiện thấy sự tồn tại của một mảnh tàn hồn yếu ớt trong cơ thể nữa.
Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu “Chúng ta nhanh rời khỏi đây trước, rồi ta kể cho nàng mọi chuyện sau!”
Dứt lời, hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi Cửu Long Tuyền.
Khi đã tới nơi an toàn thì hắn cũng để Lục Thanh Vân ra ngoài, nàng vừa ra ngoài bắt gặp Hàn Mộng Nhu thì hai nữ đã tụ tập lại hỏi han nhau, bơ hắn một bên, khiến Trần An Vĩ giả vờ tức giận vỗ mông hai nữ một cái.
Hai nữ lúc này mới cười khúc khích thưởng cho hắn một cái hôn. Trần An Vĩ cũng rất hưởng thụ sự săn sóc của hai nữ. Chợt hắn nhìn thấy Lưu gia chủ và chúng cường giả tiến tới gần hắn.
“Lưu tiền bối cùng các vị cường giả có chuyện gì sao?” Trần An Vĩ mộng bức nhìn bọn hắn. Ánh mắt này là sao đây? Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía này không giống bình thường.
Chợt hắn nhớ tới âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, rồi lại nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây, chỉ thấy nam nhân thì dù vẫn còn sự đố kị nhưng phần nhiều là kinh ngạc, nữ nhân thì đang nhìn hắn bằng ánh mắt của thiếu nữ mới biết yêu.
Hiển nhiên với hành động bất chấp Cửu Long Tuyền đang bạo loạn nhưng vẫn đi giải cứu hai nữ nhân của mình thì hắn đã đạt hảo cảm của những nữ nhân trong quảng trường.
Những tên nam nhân kia cũng phải kinh ngạc một phen. Đùa sao, trưởng bối của bọn hắn còn kinh ngạc tới xem rớt cả quai hàm cơ mà. Tên này đúng là quái vật. Cơ mà không hiểu sao bọn hắn lại thấy tên này rất ngầu nhỉ?
“Trần Thiếu chủ quả xứng danh với chữ Đệ Nhất Thiên Tài, nay ta tuyên bố Quán Quân Cửu Long Hội. Ngươi có ý kiến gì không?” Lưu gia chủ cười cười nhìn hắn nói.
“Ách, chuyện này sợ rằng không hợp theo lẽ thường!” Trần An Vĩ nghe vậy mộng bức cùng bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại nhìn qua Lục Thanh Vân cầu cứu, nàng dù sao cũng là Tiểu thư của Lục gia, chắc là Lưu gia chủ sẽ xem xét ý kiến của nàng nhỉ?
Nhưng Lục Thanh Vân lại là lắc đầu, nàng cũng nghĩ phu quân nàng xứng đáng đạt được Quán Quân Cửu Long Hội.
Lưu gia chủ nhận được ám hiệu của Tiểu thư nhà mình thì nhanh chóng kết luận “Được, đây là phần thưởng của Quán quân dành cho ngươi!”
Rồi như nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, ông lại nói tiếp “Yên tâm, đây là ý kiến của toàn bộ các thế lực đã tham gia, ngươi không cần lo lắng!”
“Phải đó, tiểu tử ngươi dù sao cũng là Thiếu chủ của một gia tộc mà sao lại cứ lưỡng lự mãi như vậy?” Một Nhất phẩm Thế lực chi chủ khác lên tiếng, hắn thực sự bị ấn tượng bởi màn biểu hiện của tiểu tử này, nếu thế lực của hắn cũng có thiên tài như vậy thì hay biết mấy.
“Hừ! Không cần thì đưa cho bọn ta!” Một thế lực khác lên tiếng, bọn hắn đương nhiên bất mãn, hừ lạnh một tiếng. Nhưng trong lòng cũng đành lắc đầu tiếc nuối, ai bảo đám đệ tử của bọn hắn không ai có thể chống cự được Cửu Long Bạo Loạn chứ.
Đừng nói là hậu bối, kể cả bọn hắn thì cũng chỉ có sốt ít người có thể chống cự được trong đó thôi, nhưng cũng phải rất chật vật mới giữ được mạng, nào giống như tên này, đi đi về về như nhà của mình vậy.
“Tiểu tử không cần lo lắng, hành động của ngươi chiếm được hảo cảm của rất nhiều người, đặc biệt là các nữ đệ tử của môn phái bọn ta a!” Một vị mỹ phụ nhân bất chợt lên tiếng, xung quanh nàng còn có những vị giai nhân tuyệt sắc đang ngượng ngùng nhìn lấy hắn.
“Sư phụ!!!” Cả đám nữ nhân nghe nàng nói vậy thì cùng lúc hét lên, phụng phịu bất mãn, nhưng gương mặt tuyệt mĩ của các nàng đã ửng đỏ lên.
“Đám tiểu nha đầu các ngươi, vi sư nói sai sao?” Mỹ phụ nhân cười mắng.
Trần An Vĩ thấy cảnh này thì cũng đành gật đầu, chắp tay hành lễ nói “Được sự ủng hộ của các vị tiền bối như vậy, tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh vậy!”
Lưu gia chủ thấy thế thì cười lớn “Tốt! Tốt! Tốt!”, vỗ vai hắn nói nhỏ “Ta có một đứa nhỏ cũng tầm tuổi ngươi, ngươi có hứng thú muốn làm quen?”
Trần An Vĩ nghe vậy thì khóe miệng giật giật, Lưu tiền bối a ngài thật biết đùa, Tiểu thư nhà ngài vẫn còn ở bên cạnh đấy.
Mà đám cường giả bên cạnh nghe vậy cũng nhao nhao lên. Hiển nhiên ai cũng muốn kết thân với tiểu tử này. Bởi vì sau khi nhìn thấy cảnh hắn dễ dàng khống chế một vị Bán Bộ Nguyên Tông cảnh như vậy, ai nấy cũng đều khiếp sợ.
Nếu để tiểu tử này thuận lợi trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành nhất phương cường giả thậm chí có thể hơn. Có thể kết thân với một cường giả trong tương lai tuyệt đối không phải việc xấu a.
Lưu gia chủ thấy cảnh này thì khẽ hắng giọng, nhìn sang Lục Thanh Vân như muốn hỏi ý kiến. Sau khi được nàng gật đầu thì ông nghiêm mặt nói “Cửu Long Tuyền hiện tại đã trở nên bạo động, vì thế để chọn ra hai ngôi vị tiếp theo cho Bách Long Hội Tụ, ta sẽ tổ chức Tỷ Nguyên Hội.”
“Hình thức thi đấu sẽ là đơn đấu, chia làm hai bảng, hai người đứng đầu bảng sẽ là người đạt được hai ngôi vị còn lại.”
“Không biết, Lưu mỗ quyết định như vậy, các vị có ý kiến gì không?”
Đám người thấy như vậy cũng được, nên cũng gật đầu. Bất quá phần thưởng sẽ như thế nào?
Như hiểu suy nghĩ của đám người, Lục Thanh Vân lúc này mới lên tiếng “Trừ bỏ hai người đầu bảng, bốn người tiếp theo ở mỗi bảng sẽ được ghi tên vào Thanh Đồng Bậc.”
Đám người nghe vậy cũng gật gù, phần thưởng này cũng không tồi, dù không được ghi tên thẳng vào Bạch Ngân Bậc như Trần An Vĩ và hai vị đầu bảng, nhưng Bạch Long Hội Tụ vốn không dễ dàng, có thể qua được một vòng cũng đã rất tốt.
“Nếu các vị không có ý kiến, thì hai ngày sau Tỷ Nguyên Hội sẽ bắt đầu!”
Lục Thanh Vân dứt lời, Lưu gia chủ cùng các vị cường giả liền lên tạm biệt một tiếng rồi rời đi.
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!
冷私夜 x 白蓮花