“Khoan đã!” Nhìn thấy Sở Thiên Nhã vừa có ý định rời đi, Lục Thanh Vân đã nhanh chóng bắt lấy tay nàng, kéo lại gần.
“Thanh Vân, cô đang làm cái gì vậy hả? Mau thả ta ra!” Sở Thiên Nhã bất chợt bị kéo đi thì nhất thời cảnh giác, nhìn nàng hỏi. Không biết cô nàng này lại có chuyện gì đây nữa.
“Phu quân ta có thể giúp cô trả thù cho gia tộc!” Lục Thanh Vân dẫn Sở Thiên Nhã đứng đối mặt với Trần An Vĩ, như thể hai bên sắp đạt thỏa thuận gì đó.
“Ta biết hắn yêu nghiệt, nhưng chuyện của ta không cần hai người giúp!” Sở Thiên Nhã bỏ lại một câu rồi kiên quyết rời đi. Lần này nàng vận dụng cả Thân Pháp nên Lục Thanh Vân không kịp kéo nàng lại nữa.
Trần An Vĩ thấy vậy cũng ngăn không cho thê tử tiếp tục “Được rồi, nàng đừng gượng ép quá!”
“Nhưng mà, thiếp lo…” Lục Thanh Vân lo lắng nhìn về phía bóng lưng của vị giai nhân đang rời đi kia. Nàng với Sở Thiên Nhã cứ như tri kỉ đã lâu vậy, ngay khi nhìn thấy sự quyết tâm của nàng ấy, nàng đã muốn giúp một tay.
Sau lưng nàng còn Lục gia, còn phu quân, muốn hại nàng cũng hơi bị khó. Nhưng sau lưng Sở Thiên Nhã lại không còn gì cả, nàng như mất đi phương hướng của cuộc đời, nên Lục Thanh Vân cực kì lo lắng nàng sẽ làm ra hành động dại dột, điển hình như lúc nãy.
Còn một người nữa có hoàn cảnh cực kì giống với Sở Thiên Nhã đó chính là Hàn Mộng Nhu, nhưng may mắn là Trần An Vĩ đã xuất hiện kịp thời, nếu không thì cũng sẽ có một vị thiên tài lại ngã xuống.
Đó cũng chính là lý do mà Lục Thanh Vân mong muốn Trần An Vĩ có thể thu Sở Thiên Nhã vào hậu cung của hắn, bởi nàng biết, hắn đủ sức lo cho tất cả các nàng.
Trần An Vĩ sao có thể không nhận ra suy nghĩ của nàng, chỉ là, hắn thương hương tiếc ngọc là thật đó, nhưng sao lại…
“Nghiện mà còn ngại!” Ảnh Nhĩ thấy hắn suy nghĩ như vậy thì bĩu môi nói.
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ nghe nàng nói thì cười cười, hắn thừa nhận mình là một tên đại dâm tặc a… lúc nhìn thấy Sở Thiên Nhã lần đầu tiên, hắn không phủ nhận rằng mình cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp như thiên tiên của nàng.
Hay lúc gặp Tuyết Nhi, Tuyết Mi mấy nữ Thất Tinh Tuyết Liên, mỗi người các nàng đều hấp dẫn hắn theo một cách khác biệt. Lại khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự đau thương của Long Nhược Thủy, hắn cũng không nhịn được muốn nàng là của hắn.
Dù sao thì hắn vẫn chỉ là một tên nam nhân đang trong độ tuổi tràn trề tinh lực, đứng trước một đám mĩ nhân như vậy, có thể giữ bình tĩnh không lao vào các nàng đã là cực hạn rồi.
“Được rồi, ta đã cho người theo bảo vệ nàng ấy rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!” Trần An Vĩ lên tiếng trấn an thê tử mình.
“Thật?” Lục Thanh Vân nghe vậy hai mắt sáng quắc nhìn lấy hắn.
Trần An Vĩ cưng chiều mà ôm nàng vào lòng, tay gẩy gẩy cái mũi nhỏ xinh của nàng, nói “Thật!” Nếu có thể hắn còn muốn để từng người các nàng được Xích Y Vệ bảo vệ.
Nhưng các nàng hiện tại vẫn đang ở trong Bát Diện Thạch của hắn nên cũng không cần thiết phải điều động Xích Y Vệ. Hơn nữa, nữ nhân của mình mình phải tự bảo vệ chứ!
“Đệ Tứ, đi theo và bảo vệ Thiên Nhã!” Hắn vừa trêu chọc Lục Thanh Vân khiến nàng hờn dỗi véo khắp người hắn, vừa truyền âm vào hư không. Ngay lập tức, hư không khẽ rung động một chút, hiển nhiên là đã nhận được mệnh lệnh.
Nếu có người ngoài ở đây nhìn thấy chắc chắn sẽ bất ngờ. Trần gia từ khi nào có cường giả Nguyên Tông cảnh?
Nhưng nếu hắn biết, đó chỉ là một môn Nguyên Thuật giúp tu sĩ tiềm hành không gian thì sẽ không quá bất ngờ. Bởi vì bất kì đội quân nào cũng cần có đội ngũ trinh sát đặc biệt.
Bọn hắn sẽ là những người chuyên sử dụng Nguyên Thuật dạng ẩn nấp, một số còn tinh thông cả Hắc Ám Hệ. Và Xích Y Vệ cũng vậy, Hàn Băng Vệ của Hàn gia lại càng như vậy.
Dù bọn hắn đương nhiên là sẽ không được tinh nhuệ bằng Vô Ảnh Vệ của Lục gia nhưng để làm những việc như bảo tiêu, ám sát các thứ thì vẫn có thể hoàn thành tốt.
“Được rồi bảo bối, Tỷ Nguyên Hội sắp diễn ra rồi, chúng ta mau trở về thôi!” Trần An Vĩ sau khi phân phó xong cũng không tiếp tục chậm trễ mà rời đi cùng Lục Thanh Vân để kịp về tổ chức Tỷ Nguyên Hội.
Bởi vì hắn đã dành chức Quán Quân nên không nhất thiết phải tham gia. Cho dù có tham gia cũng không ai dám đấu với hắn a… Bất quá, không phải ai cũng như vậy.
“Tiểu nữ chờ cô gia đã lâu!” Ngay khi hắn vừa cùng Lục Thanh Vân đặt chân tới Lưu gia, một giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên, khiến hắn và Lục Thanh Vân phải nhìn đến.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, trước cửa Lưu gia đã xuất hiện một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy, tướng mạo thon thả rất ra dáng một mĩ nhân. Mà thôi đã là tu sĩ thì nữ nhân ai cũng thon thả và xinh đẹp cả, càng miêu tả thì càng thừa mà thôi.
Nàng là Tiểu thư Lưu gia, Đệ nhất Thiên tài nhà bọn họ, chỉ mười sáu tuổi nhưng tu vi cũng đồng dạng là Bát Tinh Nguyên Sư, bằng với Tiểu thư của mình là Lục Thanh Vân.
Nói vậy có nghĩa Lục Thanh Vân thiên phú không bằng một Tiểu thư Nhị phẩm thế lực ư? Không, hiểu như vậy là hoàn toàn sai.
Chiến lực của từng người không thể chỉ dựa vào mỗi tu vi để phán đoán. Trừ khi chênh lệch nhau qua xa thì tu vi mới là thứ quyết định. Đương nhiên là phải loại trừ tên yêu nghiệt Trần An Vĩ vượt một lúc hai đại cảnh giới như cơm bữa ra.
Tuy Lục Thanh Vân hiện tại cũng chỉ là Bát Tinh Nguyên Sư, nhưng nàng đã gặp bình cảnh từ lâu, nay tích xúc đã đủ, chỉ còn chờ cơ duyên xảo hợp là lập tức có thể thăng cấp.
Nhưng còn nàng thì mới chỉ đạt Bát Tinh Nguyên Sư gần đây mà thôi, bằng chứng là khí tức trên người nàng vẫn chưa ổn định. Có vẻ lần này muốn tìm Trần An Vĩ để củng cố tu vi đây mà.
“Tiểu Hy?” Lục Thanh Vân nhìn thấy thiếu nữ trước mặt thì bất ngờ hỏi, không biết vì sao Lưu Tiểu Hy lại bỗng nhiên chờ phu quân làm gì.
Thiếu nữ lại như không nghe thấy Lục Thanh Vân gọi, chỉ một mực đánh giá vị Quán Quân Cửu Long Hội kia. Chỉ thấy hắn là một nam nhân tướng mạo không quá đặc sắc, nhưng khí chất thần tuần phong trần của hắn khiến nữ nhân vô thức bị thu hút.
“Cô gia có thể cùng ta một trận chiến được chứ?” Nàng lên tiếng nói, chiến ý trong mắt hừng hực bùng cháy.
Lúc Cửu Long Hội diễn ra, nàng đang bế quan đột phá Bát Tinh Nguyên Sư. Mãi tới khi Cửu Long Hội bị hủy nàng mới xuất quan, nhưng cũng vì thế mà nghe được truyền kì về tên này. Điều đó khiến một thiên tài chuyên vượt cấp chiến đấu như nàng chiến ý sôi sục.
Nghe câu nói của thiếu nữ, đám người làm và cả Lưu gia cao tầng có chút bất ngờ nhìn lấy nàng.
Tại Lưu gia, không ai không biết Tiểu thư Lưu Tiểu Hy của bọn hắn hiếu chiến tới cỡ nào, nếu không phải hạn chế vì tu vi, thì không chừng ngay cả gia chủ cũng sẽ được nàng tìm đến luận bàn.
Nên lúc này bọn hắn nhìn thấy Tiểu thư nhà mình tìm Trần An Vĩ thì cũng chỉ nhìn một lúc rồi lại tất bật chuẩn bị cho Tỷ Nguyên Hội. Mà Lưu Giang nhìn thấy nữ nhi mình như vậy cũng không có ý định ngăn cản.
Ông còn đang muốn đứa nhỏ này biết trời cao đất dày một chút a. Suốt ngày rảnh một cái là đi gây chuyện đánh nhau thôi. Ông thật không biết nàng có phải nữ nhân không nữa.
Nhìn xem, từ cách ăn mặc cho tới tính cách, có chỗ nào giống nữ nhân không hả? Thân nàng mặc một bộ đồ võ, mái tóc dài vốn có bị nàng cắt tỉa thành mái tóc ngang vai đậm cá tính. Sao nàng không thể giống tỷ tỷ mình được chứ?
À mà khoan, Mịch nhi cũng không hề bình thường a…
Lưu Giang lúc này không biết nói gì hơn ngoài việc khóc trong lòng, hai nữ nhi của ông, một đứa thì tính cách mạnh mẽ cá tính, lúc nào cũng muốn tìm người luận bàn, đứa còn lại thì lại vô cùng lãnh đạm, lạnh nhạt, dường như chẳng để tâm điều gì.
Nhưng mà dù vậy hai nàng đều là niềm từ hào của ông và Lưu gia. Tỷ tỷ Lưu Cẩm Mịch dù chỉ hơn muội muội mình ba tuổi, nhưng tu vi lúc này đã là Tam Tinh Nguyên Vương rồi.
Còn muội muội Lưu Tiểu Hy cũng được đánh giá là sẽ đuổi kịp tỷ tỷ mình trong tương lai. Bất quá, ù thiên phú cao là vậy, nhưng hai nàng lại chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo với người khác, khiến ai cũng yêu quý các nàng.
Mà khi nghe thấy Lưu Tiểu Hy nói vậy, cả Lục Thanh Vân và Trần An Vĩ đều cổ quái nhìn nàng.
“Sao? Cô gia không muốn chiến?” Lưu Tiểu Hy nhất thời trừng mắt nhìn hắn.
Trần An Vĩ đang định trả lời thì lại thấy Lục Thanh Vân đã nói “Nếu muội muốn chiến với phu quân ta cũng được, nhưng trước tiên phải đánh thắng ta trước!”
Lưu Tiểu Hy nghe vậy cũng gật đầu, nàng không cần biết là ai, chỉ cần có người luận bàn là được. “Vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Vừa dứt lời, Lưu Tiểu Hy đã nhanh chóng tụ hội Nguyên Lực vào lòng bàn tay, cấp tốc thủ ấn.
Theo từng động tác của nàng, vô tận Quang Hệ Nguyên Lực tuôn trào, hóa thành một bộ Bạch Quang Chiến Giáp bao trùm cả thân thể nàng bên trong.
Bạch Quang Chiến Giáp này là được nàng tạo ra từ Bạch Quang Hóa Giáp Công, là một môn Nguyên Thể Thuật mà Lưu gia vô tình có được trong một lần thám hiểm bí cảnh.
Bạch Quang Chiến Giáp không những không làm nàng chậm đi mà ngược lại, do bó sát vào thân người làm nổi bật lên từng đường cong cơ thể, nên nàng càng trở nên nhanh hơn.
Lưu Tiểu Hy khẽ nhấc chân một cái, lần xuất hiện tiếp theo đã ở ngay trước mặt Lục Thanh Vân, tay phải tụ lực muốn tung ra một quyền.
Nào ngờ Lục Thanh Vân cũng không phải dạng vừa, ngay khi nhìn thấy Lưu Tiểu Hy điều động Quang Hệ Nguyên Lực, nàng đã lập tức điều động Lôi Hệ Nguyên Lực trong người.
Theo ý niệm của Lục Thanh Vân, Lôi Hệ Nguyên Lực hòa vào thanh Lôi Vận Kiếm, từ trong cơ thể, một cỗ lực lượng hùng mạnh cũng phóng xuất mà ra.
Nhất Tầng Kiếm Ý!
Đúng vậy, từ sau khi đạt được Băng Hỏa Luân Hồi Diễm mà Trần An Vĩ trao cho, nàng đã trở về gia tộc, nhờ sự giúp đỡ từ phụ thân, nàng đã luyện thành Kiếm Ý.
Tay thon khẽ nâng, nàng nhanh chóng chém ra một kiếm, Lôi Hệ Nguyên Lực hòa cùng Nhất Tầng Kiếm Ý chém tới khiến Lưu Tiểu Hy không thể không ngừng thế công của mình mà đón đỡ.
Oành!!!
Quyền cùng Kiếm Ý va chạm, phát nổ một tiếng, dư ba của vụ nổ khiến hai người lùi xa chục bước.
Nhưng rất nhanh hai nữ lại lao vào nhau. Lưu Tiểu Hy dựa vào Bạch Quang Chiến Giáp nên tốc độ tăng vượt trội. Mà Lục Thanh Vân cũng không thua kém khi dựa vào ưu thế của Lôi Hệ Nguyên Lực mà san bằng khoảng cách về tốc độ.
Hai luồng tàn ảnh một bạch sắc một tử sắc liên tục truy đuổi nhau trên bầu trời, lúc thì lao thẳng vào nhau khiến dư ba trận chiến liên tục khuếch đại. Trần An Vĩ bất đắc dĩ phải dùng Hồng Hỏa Vực ngăn cản không cho dư ba quét ra xung quanh.
Keng! Choang!
Quyền Cước của Lưu Tiểu Hy liên tục và chạm với Lôi Vận Kiếm của Lục Thanh Vân, chỉ trong nhát mắt, các nàng đã giao đấu hơn trăm chiêu.
Hai nữ lúc này đang hưng phấn nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương ẩn chứa chiến ý nồng đậm. Đã lâu rồi hai nàng không được chiến đấu thỏa thích thế này.
Bất chợt thiên địa nguyên khí cấp tốc ùa về, nó như được thứ gì triệu hoán, lúc này đang cuồn cuộn tiến vào cơ thể Lục Thanh Vân, làm cho tu vi Bát Tinh Nguyên Sư của nàng đột phá bình cảnh từng bước thăng lên Cửu Tinh Nguyên Sư.
“Lâm trận đột phá?” Lưu Tiểu Hy cũng toàn thể đám người có mặt nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc tột độ, mà Trần An Vĩ cùng Ảnh Nhi nãy giờ vẫn luôn quan sát trận chiến cũng không khỏi bất ngờ.
Lâm trận đột phá là một danh tự chỉ những tu sĩ đột ngột thăng cấp khi đang chiến đấu, nó rất hiếm khi xảy ra, hơn nữa một khi diễn ra cũng đưa tu sĩ vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bởi vì thử nghĩ mà xem, ngươi và kẻ thù đang chiến đấu quyết liệt, bỗng dưng ngươi có dấu hiệu đột phá, và buộc phải đã tọa. Điều đó sẽ khiến ngươi vô tình trở thành một con mồi trong mắt kẻ thù, vì đang bế quan đột phá mà phân tâm sẽ dễ sinh ra tâm ma, thậm chí có thể chết.
Tuy nhiên, bất kì ai thành công vượt qua giai đoạn đột phá kia, đều gặt hái được những thành công to lớn.
Cũng may Lục Thanh Vân đột phá trong lúc luận bàn cùng Lưu Tiểu Hy nên đương nhiên không có gì đáng lo ngại. Chỉ là Lưu Tiểu Hy lúc này chiến ý càng nồng đậm nhìn nàng.
Mãi hai canh giờ sau, Lục Thanh Vân mới hoàn toàn tiếp nhận khối Nguyên Khí khổng lồ kia, tu vi của nàng lúc này đã hoàn toàn ổn định tại Cửu Tinh Nguyên Sư.
Bất quá, Lưu Tiểu Hy vẫn không cho rằng mình sẽ thua. Do đó nàng chủ động lên tiếng. “Chúc mừng Tiểu thư đột phá, bất quá muội không nghĩ muội sẽ thua, nên trận đấu vẫn tiếp tục!”
Dứt lời, nàng vừa định tiếp tục di chuyện thì lại nghe Lục Thanh Vân nói “Không cần thiết, chúng ta một chiêu phân thắng bại, muội thấy sao?”
Lưu Tiểu Hy nghe vậy cũng cho là có lý, nên dứt khoát gật đầu, rồi bắt đầu kết ấn. Chỉ thấy bộ Bạch Quang Chiến Giáp trên thân Lưu Tiểu Hy lúc này lại dồn hết vào bên chân phải của nàng, nhìn qua có thể có chút kì dị nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của ngàn quân.
Nàng miệng nhẩm khẩu quyết, tay và chân thủ thế. Vô tận Quang Hệ Nguyên Lực trong đất trời hội tụ cùng Bạch Quang Chiến Giáp, khiến nó càng thêm ngưng thực.
Mà ở bên phía này, Lục Thanh Vân đồng dạng nâng lên thanh Lôi Vận Kiếm của mình, kích hoạt khả năng tiềm ẩn của nó – Lôi Vận. Ngay lập tức, bầu trời liền xuất hiện mây đem, loáng thoáng có lôi đình chớp động.
Bên cạnh nàng, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm lơ lửng bay quanh, cung cấp Băng Hỏa Nguyên Lực cho chủ nhân. Miệng nhỏ niệm khẩu quyết, bàn tay thon như bay múa điều khiển từng dòng Băng Hỏa Nguyên Lực hòa vào Lôi Vận Kiếm.
Từ trong cơ thể nàng, một tầng Kiếm Ý lại xuất hiện.
“Nhị Tầng Kiếm Ý?” Lưu Tiểu Hy đang niệm khẩu quyết, cảm nhận được áp lực chính mình phải chịu tăng gấp đôi thì kinh ngạc.
Nhưng nàng cũng không phải dạng vừa. Sau phút kinh ngạc ban đầu, từ trong cơ thể nàng, hai cỗ lực lượng y hệt cũng tuôn trào. Dù chỉ mới một tầng, nhưng nó cũng như chủ nhân nó, đều ương ngạnh kiên cường vô cùng.
“Quyền Ý, Cước Ý – khai!” Môi thơm hé mở, nàng yêu kiều quát lên một tiếng.
Quyền Cước kết hợp, vậy mà có thể đối kháng trực diện với hai tầng Kiếm Ý của Lục Thanh Vân.
Không lâu sau đó, Lưu Tiểu Hy cùng Lục Thanh Vân đồng loạt quát lên một tiếng.
“Phân Chia Thiên Hạ!”
“Phạt Lôi Động Thiên Kiếm!”
Theo tiếng quát thanh lãnh của hai nàng, Cước Pháp phô thiên cái địa phá thể mà ra, lao về phía Lục Thanh Vân.
Mà từ phía Lục Thanh Vân một đường kiếm khí nồng đậm Lôi Hệ Nguyên Lực hòa cùng Băng Hỏa Nguyên Lực chếm tới. Thậm chí lôi đình từ bầu trời còn đánh vào đường kiếm khí kia khiến nó càng thêm nguy hiểm.
Đám người Lưu gia nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, hai vị Tiểu thư đã mạnh tới mức này rồi sao? Lưu Giang đang ở gần đó cũng kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ông cần hóa giải dư ba của trận chiến, tránh để hai nữ bị thương.
Nhưng dù đám người có sững sờ tới mức nào, thì vẫn không bằng tên nam nhân từ đầu tới giờ chỉ khoanh tay quan sát trận chiến.
Vì sao ư? Bởi vì ngay khi Lưu Tiểu Hy quát lên một tiếng, Ảnh Nhi như cảm nhận được điều gì, bây giờ nàng đang trợn trừng mắt khó tin nhìn lấy Cước Pháp kia.
Mà Trần An Vĩ cũng bởi vì điều này mà kinh ngạc vô cùng. Trước tới giờ chưa bao giờ hắn thấy nàng thất thố như vậy. “Có chuyện gì sao?”
Ảnh Nhi nghe hỏi thì nhìn hắn, môi đỏ hé mở “Chuyện là…”
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!
冷私夜 x 白蓮花