Vệ Sĩ Tóc Vàng

Chương 11

Chương 11
Sau kết hôn, tôi và Thẩm Ý xảy ra xung đột đầu tiên.
Lý do là sau khi cưới, công ty có một buổi trao đổi với tôi, hỏi về kế hoạch sinh con.
Tôi đã cam kết rằng ba năm tới chưa có dự định sinh con.
Nhưng khi biết chuyện, Thẩm Ý nổi giận:
“Em biết mẹ anh mong có cháu đến mức nào không? Dựa vào đâu mà em tự ý nói không sinh!”
“Em đâu có nói không sinh, chỉ là muốn sinh muộn chút thôi. Em đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp, anh cũng biết mà. Bao nhiêu người đang chờ em rớt khỏi vị trí hiện tại đấy.”
“Thì sinh xong vẫn làm việc được cơ mà! Em như vậy quá ích kỷ rồi!”
“Ích kỷ? Vậy mẹ anh vì muốn có cháu mà ép em hy sinh tương lai thì là đúng à?”
Tôi tức quá bật cười, chỉ vào anh:
“Hôm nay tôi chính là ích kỷ đó! Cái bụng này là của tôi, sinh hay không là quyền của tôi! Đừng dùng cái tư tưởng 'nối dõi tông đường' để ràng buộc tôi. Không hiệu quả đâu!”
Trước thái độ quyết liệt của tôi, Thẩm Ý dịu giọng:
“Xán Xán, anh cũng chỉ lo cho sức khỏe em thôi. Vài năm nữa em lớn tuổi rồi, lúc đó sinh con sẽ là sản phụ lớn tuổi, rất nguy hiểm. Nếu vì sinh con mà em gặp vấn đề sức khỏe… anh biết phải làm sao?”
“Em từng nói bố mẹ mình rất thích trẻ con, nếu họ biết em có cháu, chắc chắn sẽ vui lắm. Đến khi em bế con về thăm mộ họ… họ chắc chắn sẽ tự hào lắm.”
Nhắc đến bố mẹ, lòng tôi chùng xuống, có chút dao động.
“Nhưng còn công việc…”
“Yên tâm, chồng em nuôi được em mà. Em không cần quá mạnh mẽ đâu, ở nhà tận hưởng hạnh phúc cũng đâu có gì sai? Em chẳng tin anh sao?”
Tôi không trả lời ngay, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được lời lẽ ngọt ngào của anh.
Tôi nộp đơn nghỉ việc.
Quả thật, sau khi tôi ở nhà chuẩn bị mang thai, Thẩm Ý chăm sóc tôi cực kỳ chu đáo, khiến tôi dần từ chỗ không cam lòng trở nên tận hưởng sự chiều chuộng ấy.
Nhưng đời không ai lường trước được chữ "ngờ".
Khủng hoảng kinh tế ập đến, các công ty thi nhau cắt giảm nhân sự — Thẩm Ý cũng không may nằm trong danh sách.
Những ngày đó như trời sập. Thẩm Ý ngày nào cũng say xỉn. Tôi nhìn mà đau lòng.
Một ngày, anh lảo đảo về nhà, lay tôi dậy:
“Vợ ơi! Anh quyết định rồi!”
“Anh và mấy anh em có ý tưởng kinh doanh, chắc chắn kiếm được tiền!”
Tôi mừng vì anh lấy lại tinh thần, nhưng cũng không khỏi lo lắng:
“Nhưng vốn đâu ra?”
“Mình vẫn tích cóp được chút ít mà, mỗi tháng đều có để dành.”
“Không được! Đó là tiền để mua sữa cho con, không thể đụng vào!”
Tôi kiên quyết từ chối, nhưng anh bỗng túm lấy tay tôi, xúc động:
“Xán Xán! Con còn chưa ra đời, tiền sữa anh có thể kiếm lại! Nhưng cơ hội mà bỏ lỡ thì không quay lại được! Em tin anh đi, anh nhất định sẽ nhân số tiền đó lên gấp mấy lần, cho mẹ con em cuộc sống tốt hơn!”
Thế là Thẩm Ý rút toàn bộ tiền tiết kiệm từ khi cưới, thậm chí đem căn nhà đang ở đi thế chấp.
Không còn cách nào, chúng tôi đành chuyển về quê sống tạm.
Biết tin tôi và Thẩm Ý dọn về sống tạm ở quê, Thiết Trụ xúc động nắm tay tôi, nói không ngừng:
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Anh còn chủ động giúp tôi khuân vác hành lý. Nhìn anh chạy lên chạy xuống, tôi không kìm được liếc sang Thẩm Ý một cái:
“Anh cũng biết xấu hổ đấy, đứng im không nhúc nhích, để anh Thiết Trụ làm một mình.”
Thẩm Ý cười xòa:
“Người ta muốn thể hiện mà, anh mà giành thì lại mang tiếng phũ phàng.”
Thiết Trụ vừa xuống lầu nghe thấy, chỉ cười hề hề:
“Tiểu Thẩm nói đúng mà, chừng này đồ ăn thua gì!”
“Cảm ơn anh nhé, hôm nào em mời anh bữa cơm tử tế.”
Xong xuôi mọi việc, Thẩm Ý không mời Thiết Trụ ở lại, đợi anh rời đi rồi, anh lập tức lấy cồn khử trùng xịt khắp nhà.
Tôi bịt mũi cau mày:
“Anh làm gì vậy?”
“Không biết có vi khuẩn không nữa.”
Câu đó làm tôi thấy khó chịu:
“Anh nói kiểu gì vậy? Người ta giúp mình xong, anh lại chê bẩn à?”
Có lẽ nhận ra tôi giận, anh vội giải thích:
“Không phải đâu, anh lo cho em và con thôi. Nhà lâu không có người ở, dọn sạch sẽ cho yên tâm. Sát khuẩn kỹ cũng chẳng thừa.”
Tôi biết rõ anh luôn xem thường Thiết Trụ, nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà tranh cãi.
Dù gì, anh vẫn là chồng tôi.
Kể từ ngày chuyển về quê, Thẩm Ý dần thay đổi.
Anh ra khỏi nhà từ sáng sớm, tối mịt mới về, nói cũng ít dần. Hỏi thì bảo bận chạy việc.
Tôi ở nhà một mình, rảnh rỗi đứng ngoài ban công nhìn xuống, vẫn thường thấy bóng người trong bộ đồng phục lặng lẽ đi lại dưới lầu.
Cảnh tượng ấy khiến tôi bồi hồi — giống như ngày nhỏ, tôi luôn nhìn thấy mái đầu vàng lấp ló dưới chân tòa nhà.
Hôm nay, tôi phá lệ không ngủ sớm, ngồi đợi Thẩm Ý trong phòng khách.
Thời gian gần đây, tôi phát hiện trong điện thoại của anh có lưu số một người phụ nữ — tương tác rất thường xuyên.
Thêm vào đó, mỗi lần anh về đều có mùi nước hoa rất lạ.
Tôi chắc chắn, đó không phải mùi của bất kỳ thứ gì trong nhà.
Tiếng mở khóa vang lên. Thẩm Ý về nhà, trông mệt mỏi như mọi khi.
Thấy đèn vẫn sáng, anh có chút bất ngờ.
“Sao chưa ngủ? Đi nghỉ sớm đi, anh mệt rồi.”
“Thẩm Ý, đưa điện thoại cho em.”
Tôi giơ tay ra. Anh lùi lại vài bước, cười gượng:
“Làm gì vậy? Kiểm tra đột xuất à? Em đừng làm ầm lên nữa, anh mệt lắm rồi.”
Tôi không cười nổi:
“Không đùa đâu. Nói đi, cô gái đó là ai? Anh biết tính em rồi đấy, chuyện này mà không rõ ràng thì hôm nay không ai được ngủ.”
“Em làm quá rồi đấy! Anh đi làm đã đủ mệt, không rảnh chơi mấy trò suy đoán này với em! Em rảnh rỗi cả ngày ở nhà thì nghĩ linh tinh, còn anh thì phải cày tiền!”
Tôi trừng mắt chỉ vào mình:
“Em rảnh? Em ở nhà là vì ai? Chẳng phải vì anh năn nỉ sao? Được rồi! Từ mai em cũng đi làm, đừng ai xen vào việc ai!”
Tôi quát lớn, anh sững người vài giây rồi bước đến ôm lấy vai tôi:
“Xán Xán, anh chỉ nói trong lúc nóng giận thôi, không có ý đó. Em muốn xem điện thoại thì xem, anh không giấu gì cả. Những người đó anh chỉ giả bộ xã giao để làm ăn thôi. À mà… em còn giữ tiền không? Dạo này có dự án cần gấp vốn, chỉ cần rót tiền vào, tháng sau lợi nhuận gấp đôi!”
Tôi hất tay anh ra, mặt lạnh tanh:
“Anh đã lấy hết tiền dành cho con rồi, em còn đâu tiền nữa? Còn nữa — trước khi anh trả lại tiền mua sữa cho con, đừng hòng ép em sinh!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất