Về Tần

Chương 10: [HOÀN]

Chương 10: [HOÀN]
Sau mười hai tiếng chuông vang lên. Kỳ Thái Dạ làm tang lễ cho ta, là theo nghi lễ của hoàng hậu.
Ta ngồi trên kim quan nhìn vẻ mặt của hắn, như phát điên, lại như đã chết.
Mặt trời chiếu trên kim quan, ta được an táng tại hoàng lăng.
Không ai nhớ dáng vẻ của ta.
Khi nhắc đến ta luôn nhắc đến một tiếng xui xẻo.
Nha đầu từng hầu hạ ta nói còn nhắc đến người đàn bà điên đó làm gì!
Ta đều nghe thấy. Nhưng ta không cam tâm, luôn muốn hỏi một câu tại sao.
Nhưng trên đời này làm gì có nhiều cái "tại sao" đến vậy?
Ta ẩn mình bên cạnh Kỳ Thái Dạ, hắn cầm bút chấm mực, trên giấy viết bốn chữ "Ái thê Dao Dao".
Đây là một lá thư gửi cho ta.
Hắn nói thời tiết hôm nay rất đẹp, muốn ta ra ngoài phơi nắng.
Bánh hoa quế của bà Vương thơm lừng, hôm qua con mèo nhỏ ta nuôi đã đẻ con, đều rất đáng yêu...
Toàn là những chuyện vặt vãnh không đâu.
Cuối cùng hắn viết ở cuối thư "Mong thê tử an lòng, núi dài sông xa, ngày sau ắt sẽ tương phùng..."
Có tương phùng không? Sẽ không tương phùng nữa...
Hắn buông bút như trút được gánh nặng.
Hắn đặt một cành hoa quế vào trong thư, sau đó đốt thành một làn khói xanh.
Hắn run rẩy ghép một mảnh ngọc vỡ với nửa còn lại.
Đây là viên ngọc hắn tặng ta khi chúng ta định tình, ta nhớ rõ.
Khi hắn cưới ta, trên người không có tiền làm đám cưới.
Ta cười một tiếng, đem viên ngọc đó đi cầm.
Hắn có tiền đồ, giết mười người rồi lại giết trăm người.
Làm lính rồi trở thành tướng quân, đợi đến khi viên ngọc này được chuộc về, giá trị đã tăng gấp nghìn lần.
Hắn đặt viên ngọc vào lòng bàn tay ta.
Hắn nói ta, Tống Dao Dao, đời này chỉ có mình hắn là thê tử, ngàn vàng không đổi...
Hắn nói Dao Dao thê tử của ta.
Là "Dao Dao thê tử của ta" hay là "xa xôi vô vọng"?
Đời người nam bắc nhiều lối rẽ, chàng về Tiêu Tương ta về Tần.
Kỳ Thái Dạ hận hoàng đế mười tám năm trước đã giết cả gia đình hắn.
Hắn mưu tính mười tám năm, ta biết, hắn không thể quay đầu.
Nhưng không ai có thể quay đầu được.
Hắn chọn một con đường không có ta, nhưng vẫn ích kỷ và cố chấp giam cầm ta.
Trời sắp sáng rồi.
Ta lau vết máu ở khóe miệng, lê tấm thân mệt mỏi đứng dưới ánh sáng.
Từng sợi khói xanh từ trên người ta bốc hơi.
Ngay cả công chúa, cũng chỉ sau một cái nhìn đã tự nguyện gả cho hắn.
"Kỳ" hắn vuốt ve mảnh ngọc vỡ, một tia sáng vàng chiếu lên mặt hắn, ta không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng ta biết đời hắn có những thứ quan trọng hơn ta.
Tỉ như huyết hải thâm thù...
Thế nhưng ta nào có mong hắn buông bỏ thù hận, ta thậm chí chẳng cầu xin hắn yêu ta...
Là tự hắn thấp hèn, có hôm nay lại muốn ngày mai, có cô nương lại muốn trâm cài.
Đèn lồng phủ tướng quân lại được treo lên, lay động trong gió...
Không biết mấy đứa trẻ con thả diều, chạy đi đâu xa.
Kỳ Thái Dạ tựa vào bia mộ của ta, rót một chén lê hoa trắng.
Trên bia khắc "Kỳ Thái Dạ ái thê - Tống Dao Dao chi mộ".
Hắn dường như ngủ rất mệt mỏi, viên ngọc trong tay hắn đã được người sửa lại nhưng vẫn còn một vết nứt.
Ngươi xem kìa, khi ta còn sống, ai biết ta là thê tử của Kỳ Thái Dạ đâu?
Ta thở dài một hơi.
Khẽ vuốt ve lông mày và đôi mắt hắn.
Người xưa khẽ vuốt mày người nay, vì ngươi mà tiêu tan nửa đời tai ương.
Kỳ Thái Dạ, ta đi đây.
Kỳ Thái Dạ, đừng khóc.
Kỳ Thái Dạ, sinh tử không gặp lại nhé.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất