Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 186: Đột nhiên gặp biến cố

Chương 186: Đột nhiên gặp biến cố

Nhưng Viên Mục Dã không lạc quan như Từ Lệ, cậu không hề nắm chắc về việc bắt gã mắt phượng… Đối phương không phải là tội phạm bình thường, gã là kẻ chuyên sống với tay đao tay súng! Vừa nghĩ đến những vong hồn đã chết trong tay gã mà lòng Viên Mục Dã hơi cảm thấy bất an.
Nếu muốn bắt gã mắt phượng thì nhất định phải nghĩ một biện pháp toàn vẹn mới được, nhưng cho đến bây giờ cảnh sát vẫn hoàn toàn không biết gì về gã này. Trên thực tế Viên Mục Dã cũng mới chỉ đi sượt qua gã một lần mà thôi…
Mà đến tận bây giờ mấy người Từ Lệ vẫn không cho rằng gã mắt phượng đáng sợ như Viên Mục Dã đã nói, bởi vì trong mắt bọn họ, đối phương có lợi hại đến mức nào cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, chỉ cần gã không phải đao thương bất nhập thì không có gì phải sợ cả.
Sáng sớm hôm sau, Trương Uy được người nhà nộp tiền bảo lãnh xong là được thả về. Nhưng tên nhóc này không hề biết sau lưng mình luôn có cảnh sát theo dõi 24/24, càng không biết mình đã trở thành mục tiêu săn giết của kẻ khác.
Từ Lệ dẫn theo bảy người bao gồm cả Viên Mục Dã, bởi vì cân nhắc đến tính nghiêm trọng của vụ này, cục cảnh sát của hồ Ngân Long cũng tạm thời điều thêm sáu cảnh sát nữa đến.
Mặc dù mười mấy người này chia làm ba ca đi theo Trương Uy, nhưng ròng rã suốt hai ngày trôi qua vẫn không hề có động tĩnh gì… Đúng vào lúc này, có du khách báo cảnh sát nói phát hiện một xác chết trôi trong hồ Ngân Long.
Mấy người Từ Lệ nhận được tin tức này xong lập tức chạy đến hiện trường xem xét, xác chết trôi đó đúng là Tiểu Vĩ đã từng được bỏ vào trong vali. Nhưng do thi thể trương lên vì ngâm nước nên nhìn qua cứ như một gã mập hơn hai trăm cân.
Người phát hiện thi thể này chính là mấy du khách đang đi thuyền trên hồ, lúc đầu thi thể của Tiểu Vĩ đúng là bị nhét trong vali hành lý… Nhưng do nó phân hủy phồng lên nên đã phá tan khóa kéo và sau đó trôi lơ lửng trên mặt hồ, khiến mấy du khách trên thuyền giật mình kinh hãi.
Mặc dù trước đó Từ Lệ hoàn toàn tin tưởng Viên Mục Dã, nhưng những người khác vẫn luôn có một chút hoài nghi, bây giờ đã tìm được thi thể Tiểu Vĩ, tất cả “phỏng đoán” trước đây của Viên Mục Dã đều đã được thành lập.
Ngay lúc thi thể Tiểu Vĩ bị phát hiện, bên phía Trương Uy cũng có động tĩnh, hôm nay có một người bí ẩn đã xuất hiện gần hắn, đối phương đã đi theo Trương Uy một thời gian ngắn, sau khi phát hiện đám người Từ Lệ cũng đi theo thì lắc mình một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Từ Lệ biết chuyện này thì quá tức giận, mấy người Tiểu Triệu bị anh ta mắng một trận, Viên Mục Dã cảm thấy việc này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được, bởi vì kể cả chính anh ta đi cũng chưa chắc đảm bảo không bị đối phương phát hiện.
Sở dĩ Từ Lệ tức giận như vậy là vì sợ hung thủ phát hiện có cảnh sát đi theo Trương Uy thì từ đó sẽ không xuất hiện nữa, nhưng Viên Mục Dã biết chuyện này không đơn giản như vậy, đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi kế hoạch kể cả khi có cảnh sát tham gia.
Buổi tối khi trở lại khách sạn, Viên Mục Dã thương lượng với Từ Lệ: “Anh Từ, tên kia chắc chắn sẽ còn trở lại tìm Trương Uy, đối phương là một kẻ đầy kinh nghiệm, giết người chưa từng nương tay, tôi lo là… Nếu như chúng ta thật sự đối kháng chính diện với gã thì rất có thể sẽ có thương vong.”
Từ Lệ nghe xong sắc mặt cũng nghiêm trọng: “Tôi cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng cậu cũng biết thân thủ của mấy người Tiểu Vương, Tiểu Triệu, chỉ cần trong tay đối phương không có hàng nóng thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn…”
“Anh Từ, gã đó giết người từ trước đến giờ không cần hàng nóng, anh hãy tin tôi đi, gã là một kẻ hết sức nguy hiểm, sắp năm mới rồi… Tôi không muốn các anh em phải mạo hiểm.” Viên Mục Dã trầm giọng.
Từ Lệ nói bằng giọng không đồng ý lắm: “Trước đây cậu cũng làm nghề này, cậu có thể đảm bảo mỗi lần làm nhiệm vụ không gặp nguy hiểm sao?”
Viên Mục Dã thở dài: “Đương nhiên không thể, cho nên mới phải xác định hệ số nguy hiểm, nếu như nó quá cao thì chúng ta phải thay đổi kế hoạch… Tuyệt đối không thể dùng sức mạnh!”
“Cái này đâu thể coi là dùng sức mạnh được? Vậy cậu nói thử xem nhỡ tên đó đến giết Trương Uy thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta bỏ mặc không quan tâm hay vĩnh viễn giấu Trương Uy đi để không bị gã tìm đến? Cậu đừng quên, chúng ta là cảnh sát!” Giọng nói của Từ Lệ hơi nghiêm khắc.
Đêm hôm đó đến cuối cùng giữa hai người vẫn không có ai chịu nhường ai. Thật ra điểm xuất phát của bọn họ đều không có vấn đề, nhưng vấn đề là Từ Lệ không hiểu rõ hung thủ giống như Viên Mục Dã, đối với Từ Lệ thì loại người có thể dùng ý nghĩ để điều khiển người khác không hề có thật, nếu như không tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ rất khó tin tưởng. Cuối cùng Viên Mục Dã từ bỏ tranh luận, bọn họ mới kết thúc chủ đề không vui vẻ này.
Lúc ngủ, Viên Mục Dã càng nghĩ càng cảm thấy trực tiếp bắt quá mạo hiểm, nhưng trong nhất thời cậu cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả… Cuối cùng Viên Mục Dã đành gọi cho Đoàn Phong và kể từ đầu đến cuối tình huống này cho anh ta biết, cậu hỏi xem số 54 có thể qua đây giúp không. Đoàn Phong nghe xong không nói thêm gì khác mà chỉ dặn chờ anh ta sắp xếp chuyện trong tay rồi sẽ qua tìm Viên Mục Dã.
Không biết tại vì sao, Viên Mục Dã vừa nghe Đoàn Phong nói có thể đến thì đột nhiên thấy yên tâm hẳn, thế là cậu vội nói cho mấy người Từ Lệ biết đội trưởng Đoàn sẽ đến hỗ trợ. Từ Lệ nghe xong rất vui mừng, người của số 54 đến giúp đúng là cầu mà không được! Nhưng Viên Mục Dã không ngờ được là, bọn họ còn chưa kịp đợi Đoàn Phong chạy đến thì đã xảy ra chuyện…
Lúc ấy là hơn mười một giờ đêm, Từ Lệ dẫn theo Viên Mục Dã và Tiểu Triệu đi đổi ca với ba người khác, vậy mà khi bọn họ đi tới dưới nhà Trương Uy thì phát hiện có vấn đề… Ba người của tổ đó đều không ở trong xe, không biết họ đã chạy đi đâu!
Sau đó Từ Lệ gọi điện cho ba người đó, mặc dù điện thoại có thể kết nối nhưng mãi vẫn không có người nghe, Viên Mục Dã lập tức cảm thấy đã có chuyện xảy ra, thế là cậu bèn quay người chạy lên nhà Trương Uy.
Nhà Trương Uy ở tầng 4, đến khi Viên Mục Dã chạy lên thì phát hiện cửa phòng tên này khép hờ, còn bên trong không hề có một chút ánh sáng nào. Sự mẫn cảm của nghề nghiệp khiến Viên Mục Dã đột nhiên ý thức được nguy hiểm, vì vậy cậu không tùy tiện đẩy cửa đi vào mà khẽ hé cửa ra rồi nghiêng người nhìn vào trong…
Tiếc là trong phòng thật sự quá tối, Viên Mục Dã không thể nhìn rõ thứ gì, cậu đành lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, sau đó từ từ thò người đi vào… Ngay lúc này Từ Lệ và Tiểu Triệu cũng đi lên, nhưng khi ba người bọn họ nhờ vào ánh sáng của điện thoại để nhìn rõ tình huống trong phòng, cả ba lập tức bị dọa toát mồ hôi.
Ba đồng nghiệp của ca trước lúc này đang đứng trong phòng khách với khuôn mặt không hề có biểu cảm, trên tay họ đều cầm súng lục! Từ Lệ thấy vậy đang muốn nói chuyện lại bị Viên Mục Dã dùng một tay bịt lại, cậu ra hiệu Từ Lệ đừng đánh động bọn họ.
Viên Mục Dã ngăn được Từ Lệ nhưng lại không ngăn được Tiểu Triệu ở phía sau, cậu nghe thấy giọng của Tiểu Triệu hỏi: “Sao ba người lại vào đây! Trương Uy đâu?”
Trong lòng Viên Mục Dã biết là không ổn, nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất