Chương 199: Đồng tử màu vàng
Đêm hôm đó Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy uống đến sáng, sau khi uống hết bia Diệp Dĩ Nguy mang đến, Viên Mục Dã còn lấy thêm bia trong tủ lạnh ra... Bọn họ nói về chuyện của mình khi còn bé, lúc ấy Viên Mục Dã mới biết Diệp Dĩ Nguy cũng là trẻ mồ côi.
Năm mười hai tuổi anh ta mới gặp cha mẹ nuôi rồi được đưa sang Pháp sinh sống. Mặc dù Diệp Dĩ Nguy không nói, nhưng Viên Mục Dã hiểu rõ, cuộc sống trước năm mười hai tuổi của anh ta không hề tốt đẹp.
Cuối cùng hai người ngủ ở trên ghế sofa luôn, đến sáng ngày hôm sau Viên Mục Dã bị tiếng điện thoại gọi dậy... Cậu mơ mơ màng màng đứng lên xem, trên điện thoại hiển thị số máy bàn của số 54, sau khi nhận điện thoại mới biết là Tằng Nam Nam gọi đến.
“Anh Viên, dậy rồi à? Đoạn video kia tôi đã sửa thành định dạng HD rồi! Anh có muốn đến đây xem không?” Giọng Tằng Nam Nam khá hưng phấn.
Viên Mục Dã vội vàng nói: “Được, bây giờ tôi qua ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Viên Mục Dã nhìn Diệp Dĩ Nguy vẫn còn đang ngủ say, có lẽ phải một lúc nữa mới tỉnh dậy, Viên Mục Dã để lại một tờ giấy trên bàn cho anh ta rồi vội vàng đi ra cửa,
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Dĩ Nguy từ từ ngồi dậy, lấy tay vuốt mặt, sau đó cầm tờ giấy trên bàn lên. Lúc này Kim Bảo ung dung lắc lư đi đến, dùng mũi nhẹ nhàng dụi dụi vào đầu gối anh ta, Diệp Dĩ Nguy cười nói: “Sao thế? Đói rồi à? Đợt chút nữa tao mở đồ hộp cho mày...”
Khi Viên Mục Dã lo lắng chạy về số 54 thì mọi người đều đang ăn cơm ở nhà ăn, đầu bếp Lưu nhìn thấy cậu liền gọi đến ăn cơm, cậu xua tay và bảo: “Mọi người ăn trước đi… tôi vẫn chưa đói.”
Tằng Nam Nam thấy Viên Mục Dã đến, cô không nói câu nào mà ngậm một cái bánh tiêu đứng lên, sau đó dùng mắt ra hiệu với cậu, hai người đi lên văn phòng.
Trương Khai vừa ăn vừa làu bàu: “Ra ám hiệu cứ như mật vụ ấy...”
Khi Viên Mục Dã xem lại đoạn video trong điện thoại đã được Tằng Nam Nam chỉnh lại thành chất lượng HD 4K, toàn bộ quá trình Diệp Kiến Hóa giả giết Diệp Kiến Hóa thật được ghi lại rõ ràng.
Nhất là đoạn cuối cùng khi Diệp Kiến Hóa giả bỏ mũ che nắng xuống, Tằng Nam Nam còn cố ý cắt một hình ảnh HD, phát hiện con ngươi của Diệp Kiến Hóa giả có màu khác với con ngươi của Diệp Kiến Hóa thật, của tên giả hơi vàng hơn.
Tằng Nam Nam trầm giọng, nói: “Đối với người châu Á, mắt màu vàng rất hiếm gặp...”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừm, người Trung Quốc đa phần đều có tròng mắt màu nâu đậm, nâu nhạt hoặc màu đen nâu... Màu này đúng là hiếm gặp, có khi nào là chứng dị sắc mống mắt không?”
Tằng Nam Nam lắc đầu: “Không giống lắm, dị sắc mống mắt phần lớn là hai mắt hai màu khác nhau, nhưng tên này hai mắt đều là màu vàng nhạt. Hoặc có thể do hắn dùng kính áp tròng có màu.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Tư liệu về Diệp Kiến Hóa thế nào? Ông ta có anh em sinh đôi gì không?”
“Không có, căn cứ theo hồ sơ nhân khẩu thì Diệp Kiến Hóa chỉ có hai người chị gái, hơn nữa một người đã qua đời nhiều năm...” Tằng Nam Nam đáp.
Viên Mục Dã cau mày: “Chẳng lẽ trên đời này thực sự có hai người giống nhau đến vậy à?”
Tằng Nam Nam nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình một lúc, cô đưa ra suy nghĩ của mình: “Trên lý thuyết thì không có khả năng, trừ khi cố ý đóng giả, dùng kỹ thật AI đổi mặt.”
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Không thể nào, đoạn video này nhất định không bị người khác sửa đổi, lúc đó khuôn mặt của Diệp Kiến Hóa giả thực sự đã trông như vậy rồi...”
Đang nói đến đây thì Đoàn Phong đi vào, anh ta nhìn đôi mắt màu vàng trong ảnh, sau đó líu lưỡi nói: “Nhìn đáng sợ thế, người bình thường sao lại có màu mắt như vậy?”
Viên Mục Dã trầm giọng: “Ai biết được? Tiếc là hiện giờ chúng ta không được nhìn thấy Diệp Kiến Hóa chân chính, nếu không hẳn là có thể nhìn ra được con ngươi này.”
Lúc này Tằng Nam Nam lấy ra các tài liệu cô đã tìm được về Diệp Kiến Hóa trong hai ngày nay, phần lớn đều nói vì nguyên nhân sức khỏe nên đang tĩnh dưỡng ở nhà, thậm chí gần đây trên mạng còn không có một bức ảnh nào chụp chính diện ông ta.
Đoàn Phong nhìn Viên Mục Dã: “Cậu định lúc nào thì giao đoạn video này cho Từ Lệ?”
Đây đúng là câu hỏi khó đối với Viên Mục Dã, bởi vì hiện giờ cậu còn đang nghĩ xem có nên giao video này cho Từ Lệ hay không... Vì bây giờ, một là không có thi thể, hai là không có người báo án, chỉ có mỗi đoạn video này cho dù xem bao nhiêu lần cũng không nói lên điều gì.
Mặc dù trong video này đúng là Diệp Kiến Hóa đã ngã xuống đất, nhưng điều này cũng không chứng minh được lúc đó ông ta đã chết. Dù sao điều tra án thì cần phải có chứng cứ, không có thi thể thì không có báo cáo khám nghiệm tử thi, không có báo cáo khám nghiệm thì chẳng làm được gì cả.
Hơn nữa, trước đó vì sao Thạch Lỗi lại vì đoạn video này mà giết nhiều người như vậy? Nên đây rõ ràng chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm, nếu như không điều tra rõ toàn bộ sự việc đã tùy tiện đưa đoạn video này ra, làm không tốt đến cuối cùng cảnh sát cũng chỉ tra ra được một phần của sự thật mà thôi...
Thấy vẻ mặt do dự của Viên Mục Dã, Đoàn Phong bảo: “Nếu như chưa nghĩ kĩ muốn làm gì, thì trước hết đừng giao cho anh ta, dù sao đoạn video này ở chỗ số 54 chúng ta cũng không mất được, chờ cảnh sát điều tra thêm được gì đó rồi nói sau!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy!”
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy đã rời đi, trên tờ giấy cậu đặt lên bàn lúc sáng có thêm dòng chữ: “Có án, tôi đi trước...”
Viên Mục Dã không nhịn được tức giận thay cho bọn Từ Lệ, vừa mới mùng Một đã có án, hơn nữa còn nhất định phải gọi pháp y.
Đặt tờ giấy xuống, lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra lúc mình đi đã quên không cho chó ăn, bèn vội vàng đến chào hỏi Kim Bảo, lại thấy con vật nhỏ này đang vừa chạy về phía mình vừa ợ một cái...
Viên Mục Dã nhìn cái vỏ hộp Kim Bảo đã ăn hết, lại nhìn sang đống bánh quy đen sì Đoàn Phong mang đến cho mình, cậu không nhịn được cảm thán, cơm nước của mình còn không bằng một con chó.
Thật ra không phải bây giờ Viên Mục Dã không ăn được bất cứ thứ gì, như đêm qua, trong đống đồ ăn Diệp Dĩ Nguy mang đến có món tiết vịt cũng khá được, ít nhất cậu cảm thấy được mùi thơm của đồ ăn.
Trong lúc Viên Mục Dã ăn nốt chỗ canh tiết vịt còn lại của tối hôm qua thì điện thoại đổ chuông, là Từ Lệ gọi đến... lòng Viên Mục Dã trầm xuống, cậu cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ nhanh như vậy Từ Lệ đã điều tra ra được Diệp Kiến Hóa có vấn đề sao?
Sau khi nhận điện thoại, cậu nghe thấy Từ Lệ nói: “Hôm nay cậu rảnh không, đến hiện trường với tôi đi, đầu năm đã gặp án, đội tôi không đủ người...”
Viên Mục Dã đoán vụ án này chắc cùng một vụ với vụ án trong tờ giấy Diệp Dĩ Nguy để lại, nên đồng ý: “Gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua luôn...”