Chương 236: Nuôi chỉ tốn cơm
Viên Mục Dã thật sự không thể ngủ được, thế là cậu xoay người xuống giường rồi muốn một mình đi đến gian nhà của Ngô Lão Lục xem thế nào… Không ngờ lúc cậu mặc quần áo lại đánh thức Từ Lệ.
“Cậu không ngủ đi mà còn làm gì thế?” Từ Lệ hỏi với giọng ngái ngủ.
Viên Mục Dã sửa lại quần áo, trả lời: “Anh cứ ngủ trước đi, không cần để ý đến tôi… Tôi đi xem một chút rồi về.”
Viên Mục Dã nói xong bèn bước nhanh ra khỏi phòng, cuối cùng cậu nghe thấy Từ Lệ hô lên: “Cậu ngủ thêm một chút rồi sáng sớm mai đi không được sao?”
Mặc dù nhiệt độ không khí ở thủ đô đã hơn mười mấy độ, nhưng buổi đêm trên núi vẫn khá lạnh, đặc biệt là lúc trời gần sáng, những cơn gió Bắc cuốn theo hơi ẩm trong núi khiến Viên Mục Dã không nhịn được phải rùng mình một cái.
Bởi vì đi vội vàng nên Viên Mục Dã chưa kịp thay quần áo, cậu vẫn mặc bộ quần áo mỏng lúc đi nước T nên cảm nhận rất rõ ràng những cơn gió lạnh. Hơn nữa từ trên máy bay xuống đến bây giờ Viên Mục Dã cũng chưa ăn gì, cậu có thể cảm giác rõ ràng tim của mình đang đập nhanh hơn.
Ngô Lão Lục lại có đồng bọn… Điều này vượt khỏi sự tưởng tượng của Viên Mục Dã, nhưng thân phận của đồng bọn này vẫn là ẩn số. Phần lớn người trong thôn đều có nghề nghiệp của mình, ai rảnh rỗi mà làm chuyện thất đức cùng Ngô Lão Lục chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã ổn định tâm thần rồi nhanh chân tiến về phía gian nhà của Ngô Lão Lục, bởi vì từ đầu đến cuối cậu luôn cảm thấy trong gian nhà đó vẫn còn manh mối chưa bị tìm ra…
Khi Viên Mục Dã tiến vào cửa thì phát hiện nó đã bị dán niêm phong, cậu chợt nhớ ra mình bây giờ không còn là cảnh sát, thế là Viên Mục Dã không đụng tới giấy niêm phong mà nhảy thẳng qua tường vào trong.
Không ngờ Viên Mục Dã vừa nhảy vào sân thì đã thấy bóng của mấy người Từ Lệ đang lắc lư trước mặt, nếu không phải cậu mới từ nhà trọ đến đây và biết nhóm Từ Lệ đang ngáy khò khò thì chắc sẽ nhận nhầm người mất.
Cảnh bắn nhau trước đó chẳng mấy chốc sẽ hiện ra, nhưng Viên Mục Dã lần này từ một người tham gia trực tiếp đã biến thành người đứng xem. Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì bước vào phòng trước, và cậu bắt gặp Ngô Lão Lục đang cúi đầu nhìn chiếc điện thoại màu hồng…
Đúng lúc này, Ngô Lão Lục đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ngay sau đó hắn nhét điện thoại vào túi rồi đi ra cửa.
Viên Mục Dã biết thời điểm này chắc hắn nghe được tiếng cậu gõ cửa nên mới đi ra đó, mà lúc này trong lòng Ngô Lão Lục đã có sự đề phòng…
Viên Mục Dã không cần nghĩ cũng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cậu ra khỏi căn phòng và đi về hướng ngược lại. Không ngờ đúng lúc này một bóng người lại đột ngột hiện ra trước mắt của Viên Mục Dã.
Đó là một đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn tuổi, Viên Mục Dã có thể khẳng định trước đó mình chưa từng thấy đứa bé này. Vóc dáng của nó cao hơn khoảng nửa cái đầu so với Lý Tiểu Nhị, lúc đi đường chân thấp chân cao, chắc là bị tàn tật.
Viên Mục Dã biết lúc này mình có thể nhìn thấy đứa trẻ đó có nghĩa là gì, cậu bèn vội vàng đuổi theo…
Đứa trẻ lén lút đi đến căn phòng ở phía sau, nó móc ra một cái hộp bên dưới một chiếc tủ sắt gỉ sét, động tác của nó rất nhẹ, hiển nhiên là không muốn bị ai phát hiện.
Viên Mục Dã nhìn một lát thì phát hiện hóa ra nó đang giấu tiền vào hộp, xem ra những đứa trẻ lớn một chút vẫn khôn hơn, còn biết giấu một ít tiền cho mình.
Không ngờ đúng lúc này, có một bóng người đi từ phía sau đến giật lấy chiếc hộp trong tay đứa trẻ kia và nói: “Được lắm, hóa ra mày giấu tiền ở đây!”
Đứa trẻ thấy tiền của mình bị cướp thì sốt ruột đến đỏ cả mắt, nó níu người vừa xuất hiện lại rồi hô: “Tiểu Nhị, mau trả lại tiền cho tao!”
Viên Mục Dã không ngờ đứa bé chạy đến sau lại là Lý Tiểu Nhị, Lý Tiểu Nhị lắc lắc cái hộp trong tay rồi nói: “Mày hô to nữa lên, nếu đánh thức Ngô Lão Lục thì chẳng những tiền trôi theo dòng nước mà còn bị đánh đó, mày nghĩ xem có đáng giá không…”
Đứa trẻ bị giật tiền nghe vậy thì lập tức hạ giọng: “Tiểu Nhị, tao rất cần số tiền này, mày nghĩ một chút đi, Ngô Lão Lục không phải cha ruột của chúng ta, chúng ta phải tính toàn cho tương lai của mình, đợi tao tích đủ tiền thì sẽ dẫn mày cùng đi!”
Lý Tiểu Nhị lại cười lạnh: “Anh cả, mày nói nghe dễ nhỉ? Mày không nhớ chuyện xảy ra với Tiểu Mẫn à?”
Đứa trẻ được gọi là “anh cả” kia lập tức biến sắc: “Đương nhiên là tao nhớ kĩ, nếu không phải vì Tiểu Mẫn thì tao cũng không muốn đi! Mày nghĩ rằng Ngô Lão Lục thật sự bán Tiểu Mẫn sao? Lão đã giết Tiểu Mẫn rồi!”
Dường như Lý Tiểu Nhị không ngờ anh cả sẽ nói như thế, nó nhướng mày hỏi: “Mày nhìn thấy tận mắt à?”
Anh cả hoảng sợ trả lời: “Đêm hôm đó tao thấy lão bỏ Tiểu Mẫn vào một cái túi vải rồi mang vào núi… Nhưng hôm sau lao lại nói là bán Tiểu Mẫn rồi! Tao đâu phải đứa trẻ ba tuổi mà dễ tin vậy!”
Lý Tiểu Nhị nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, nó hỏi: “Cho nên mày muốn dành dụm tiền đi đường?”
“Còn phải hỏi sao? Ngô Lão Lục dám giết người thì còn chuyện gì mà lão không làm được chứ? Mày và tao cũng không còn nhỏ nữa, đã hết giá trị lợi dụng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó sẽ thật sự bị xe đâm chết khi đang giả vờ bị xe đâm! Mày nhìn chân của tao là biết.” Anh cả càng nói càng hoảng sợ.
Lý Tiểu Nhị thở dài: “Mày tội gì phải khổ thế chứ? Nếu như mày nói sớm với tao thì có phải tao với mày cùng nhau dành dụm tiền không!”
Anh cả lắc đầu: “Loại chuyện này đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, đến lúc mọi chuyện sẵn sàng thì tao sẽ dẫn theo mày và Hạt Đậu cùng nhau chạy! Đứa bé đó mà còn ở đây tiếp thì sẽ biến thành tàn phế giống tao và mày thôi!”
“Thôi được, tao hiểu rồi, tao…” Lý Tiểu Nhị nói được một nửa bỗng ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng anh cả: “Cha… Sao, sao cha… lại đến đây?”
Anh cả nghe thấy Lý Tiểu Nhị gọi cha thì biến sắc, nó quay người lại theo phản xạ… Không ngờ đúng lúc này, ánh mắt của Lý Tiểu Nhị đứng sau lưng bỗng hiện lên vẻ hung ác, nó quơ một thanh thép bỏ đi trên đất rồi đập mạnh vào đầu anh cả.
Viên Mục Dã không ngờ đứa bé Lý Tiểu Nhị này lại ác độc như vậy, sau khi anh cả bị nó đánh ngã lăn ra đất, nó lại dùng thanh thép đập thêm vài lần, đến tận lúc máu me văng tung tóe lên mặt thì mới thở hồng hộc rồi dừng tay lại và nói: “Vốn còn muốn cho mày sống thêm vài ngày nữa, đúng là cái thứ nuôi chỉ tốn cơm!”
Câu chửi vô cùng quen thuộc, Viên Mục Dã không dám tin vào hai mắt của mình, nếu như không phải cậu biết Ngô Lão Lục chết sau trận mưu sát này thì chắc sẽ nghĩ Lý Tiểu Nhị đang bị Ngô Lão Lục nhập vào.
Sau khi cảnh tượng hoàn toàn biến mất, Viên Mục Dã vẫn chưa kịp hoàn hồn, tại sao Lý Tiểu Nhị lại muốn giết người? Đứa trẻ bị nó giết chết là ai?