Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 245: Mất trí nhớ

Chương 245: Mất trí nhớ

Viên Mục Dã thăm dò động mạch ở cổ Diệp Dĩ Nguy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù yếu nhưng người vẫn còn sống.
“Diệp Dĩ Nguy! Anh có nghe thấy tôi nói không? Diệp Dĩ Nguy?” Viên Mục Dã vỗ nhẹ lên mặt anh ta.
Lông mày của Diệp Dĩ Nguy khẽ nhúc nhích nhưng không hề có ý tỉnh lại, chẳng còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành cởi trói cho anh ta trước rồi tiếp tục kéo ra ngoài...
Phía bên này, Đoàn Phong và nhóm Từ Lệ vội vàng lên núi, mặc dù bọn họ đi theo ký hiệu Viên Mục Dã để lại ven đường, nhưng vì cửa hang kia quá bí ẩn, lại không có người trông ở đó cho nên bọn họ cứ tìm kiếm loanh quanh ở cửa hang mà không tìm được lối vào.
Viên Mục Dã trong hang vất vả kéo Diệp Dĩ Nguy qua hốc hẹp, đi đến chỗ Ngô Lão Lục ném mấy cái bao tải. Mặc dù ở đây không khí không dễ thở lắm, nhưng giờ Viên Mục Dã cũng thở không ra hơi nữa rồi, thật sự không còn sức để kéo Diệp Dĩ Nguy đi nữa, cậu tranh thủ thời gian này kiểm tra lại trên người Diệp Dĩ Nguy xem có còn chỗ nào khác bị thương không.
May mắn là ngoài vết thương trên đầu tương đối nghiêm trọng thì những chỗ khác vẫn ổn, chỉ bị xước da mặt là do khi nãy Viên Mục Dã kéo anh ta ra thì mặt anh ta đang úp xuống đất...
Từ từ lấy lại nhịp thở xong, Viên Mục Dã cõng Diệp Dĩ Nguy lên lưng, không khí nơi này không tốt, cậu khó khăn lắm mới tìm được Diệp Dĩ Nguy, không thể để chết ngạt ở chỗ này được.
Viên Mục Dã vừa cõng Diệp Dĩ Nguy đi ra ngoài vừa nghĩ, anh chàng này là người ưa sạch sẽ, không biết mấy ngày qua anh ta trải qua như thế nào, có điều nhìn tình trạng hiện giờ thì có lẽ phần lớn thời gian là hôn mê.
Thật ra từ chỗ bọn họ đến cửa hang cũng không quá xa, nhưng vì đường trong hang nhiều đá tảng gập ghềnh khó đi, một mình còn cố gắng đi qua được, nhưng trên lưng có thêm một người thì rất tốn sức. Tóm lại, cả quãng đường đi đều là bước từng bước một, còn Diệp Dĩ Nguy trên lưng cậu vẫn không hề có ý tỉnh lại.
Đường đi khó mấy cũng vẫn phải đi. Có sẽ bởi vì sau khi Viên Mục Dã đi vào núi Phượng Minh mới ăn được có hai cái bánh bao tiết lợn, mà chỗ Diệp Dĩ Nguy bị thương còn rủ xuống cách mũi cậu không đến năm centimet...
Chuyện này quả là một thử thách lớn đối với Viên Mục Dã, cậu cảm thấy nhịp tim mình tăng theo từng bước chân, thậm chí cậu còn có thể nghe được cả âm thanh mạch máu đang chảy trong động mạch cổ của Diệp Dĩ Nguy.
Có điều cho đến giờ, Viên Mục Dã vẫn có thể dựa vào ý chí của mình chiến thắng tất cả, cho dù cậu khó chịu đến thế nào, cũng sẽ không vì chuyện này mà mất lý trí. Có điều vào thời điểm con người cảm thấy không thoải mái thì thời gian luôn trôi qua rất chậm...
May mà cuối đường hầm có ánh sáng, tia sáng rọi vào từ cửa hang kéo Viên Mục Dã từ bên bờ gục ngã tỉnh táo lại, cậu lên dây cót tinh thần đi đến cửa hang, sau đó từ từ đẩy đám dây leo che kín cửa hang ra.
Không khí mát mẻ trong nháy mắt tràn vào phổi Viên Mục Dã, giúp cậu lập tức thoát khỏi trạng thái mơ mơ màng màng vừa rồi. Cậu nhanh chóng đặt Diệp Dĩ Nguy xuống, kiểm tra lại tình hình của anh ta, phát hiện anh ta vẫn đang hôn mê sâu.
Viên Mục Dã nhìn vệt máu trên miệng Diệp Dĩ Nguy thì biết là do anh ta mất máu quá nhiều cộng thêm thiếu nước nghiêm trọng dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Cậu nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, không ngờ lại tìm được một dòng suối nhỏ.
Nhưng lúc này trên người Viên Mục Dã không có thứ gì để hứng nước, không còn cách nào, cậu đành xé một mảnh vải áo thun sau đó thấm nước từ dòng suối rồi chạy về nhỏ vào miệng Diệp Dĩ Nguy.
Mặc dù Viên Mục Dã không chắc chắn nước trong khe núi có sạch sẽ hay không, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều thế được, cứ giải quyết tình huống cấp bách trước rồi tính sau! Đúng lúc Viên Mục Dã đang chạy tới chạy lui lấy nước thì nhóm Đoàn Phong từ trong rừng chui ra.
Nhìn thấy Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đều ở đây, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, hét to lên với mấy người ở cách đó không xa: “Đội trưởng Từ, tìm thấy người rồi, ở đây!”
Từ Lệ ở gần đấy nghe được lập tức dẫn người chạy đến, Viên Mục Dã nhìn mọi người đều đến rồi thì ngồi bệt xuống đất, lúc này cậu mới hoàn toàn yên tâm.
Sau đó bọn họ thay phiên nhau cõng Diệp Dĩ Nguy xuống núi, về phần nhóm Từ Lệ xử lý những thi thể trong hang kia thế nào thì tạm thời họ chưa quan tâm được... Tóm lại bọn họ không chậm trễ một giây phút nào lập tức đưa Diệp Dĩ Nguy đến bệnh viện huyện cấp cứu.
Điều đáng ăn mừng là, vết thương trên đầu Diệp Dĩ Nguy tuy rằng nhìn đáng sợ nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da, sở dĩ anh ta hôn mê là do bị mất máu quá nhiều và không được uống nước, cho nên dẫn đến mất nước nghiêm trọng.
Sau khi tiến hành truyền dịch, Diệp Dĩ Nguy từ từ tỉnh lại. Có điều do thời gian hôm mê kéo dài, hoặc có thể do đầu anh ta bị đập mạnh nên anh ta bị mất trí nhớ ngắn hạn, không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra sau khi mình đi vào thôn Trường Khê.
Việc này đúng là khó giải quyết với bọn Từ Lệ, nếu ngay cả Diệp Dĩ Nguy cũng không nhớ nổi liệu có phải Lý Tiểu Nhị đánh lén anh ta hay không, thì cảnh sát sẽ phải làm gì để chứng minh rằng Lý Tiểu Nhị không phải là nạn nhân trong vụ án này?
May là tình hình của Diệp Dĩ Nguy không quá nghiêm trọng, ngay chính bản thân anh ta cũng cho rằng mình chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ nhớ lại thôi.
Do hoàn cảnh đặc biệt của vụ án này, nhất là trường hợp của Lý Tiểu Nhị, cho đến giờ vẫn chưa kết luận được thằng bé là “tội phạm” hay “người bị hại”, cho nên đội Từ Lệ tạm thời chưa thể quay về, hơn nữa trong hang núi còn tìm thấy năm thi thể của trẻ em, khiến mức độ của vụ án lại tăng thêm một bậc...
Trong thời gian này Viên Mục Dã cũng ở lại núi Phượng Minh. Đầu tiên là vì cậu muốn chăm sóc cho Diệp Dĩ Nguy, thứ hai là muốn nghĩ cách giúp đỡ mẹ con Hạt Đậu. Mặc dù Lương Tĩnh vẫn không chịu nói ra sự thật, nhưng Viên Mục Dã đã hứa với cô ta sẽ nghĩ cách giúp mẹ con họ không bị chia tách.
Bây giờ đã tìm được Diệp Dĩ Nguy, Viên Mục Dã đương nhiên không thể nuốt lời, có điều chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ, chưa nói đến thủ tục rườm rà và còn cần phải tìm một cách sắp xếp ổn thỏa cho hai mẹ con.
Theo ý kiến của cục dân chính, bọn họ muốn đưa Lương Tĩnh đến khoa tâm thần của bệnh viện để chữa trị, còn Hạt Đậu sẽ được đưa đến viện mồ côi, đến khi nào tìm được người có điều kiện nuôi phù hợp thì cho đi làm con nuôi.
Nếu thực sự như vậy thì Lương Tĩnh và Hạt Đậu sẽ phải vĩnh viễn chia tách. Viên Mục Dã đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra, cậu đã liên lạc với người của cục dân chính, xem có thể để Lương Tĩnh đến sống ở viện mồ côi hay không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất