Chương 279: Bướm ở trong miệng
Cuối cùng Đoàn Phong là người nhận ra bí ẩn trong đó. Anh ta chỉ vào những đốm sáng âm u kia và nói: “Đó không phải ánh sáng do đom đóm phát ra, nếu tôi không đoán lầm, đó là một loại tơ nhện có thể phát ra ánh sáng giống như đèn huỳnh quang diệt côn trùng.”
“Tơ nhện? Anh nói những đốm sáng màu xanh đó đều là tơ nhện ư?!” Hoắc Nhiễm giật mình hỏi.
Đoàn Phong gật đầu: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước, đừng quấy rầy bầy nhện ở trên đó ăn tối!”
Hoắc Nhiễm lập tức như được tha bổng. Cậu ta vừa nghe nói những đốm sáng đẹp đẽ trên đầu đều là tơ nhện thì không muốn ở lại thêm một phút đồng hồ nào nữa. Cậu ta vội đứng dậy thu dọn túi ngủ, sau đó gọi Tằng Nam Nam: “Dọn dẹp nhanh rồi đi thôi!”
Khi mọi người chuẩn bị rời khỏi biển sao trời này, họ thấy những con bướm bị giam giữ kia dần dần bị kéo lên đỉnh, mà những đốm sáng màu xanh cũng lần lượt tắt ngóm…
“Không ngờ đám bướm ở đây cũng có kẻ thù tự nhiên…” Viên Mục Dã vừa đi vừa nói.
Đoàn Phong cười nhẹ: “Điều này rất bình thường, hệ sinh thái ở nơi như thế này cần phải duy trì sự cân bằng nhất định mới được. Nếu có một phe làm trùm, vậy thì chào đón chúng ta có lẽ chính là thứ bướm to bằng khuôn mặt ấy chứ!”
Viên Mục Dã áp sát đến trước mặt Đoàn Phong rồi nói: “Kế tiếp nên làm gì đây? Cho dù giờ chúng ta có cách chữa triệu chứng chảy máu, nhưng bị mắc kẹt mãi ở đây cũng không tốt! Có lẽ chưa đến một ngày là chúng ta đã hết sạch nước và thức ăn rồi.”
Đoàn Phong lại nói bằng giọng điệu thoải mái: “Sao có thể không ăn không uống chứ? Tôi thấy con sông ngầm chúng ta vừa đi ngang qua khá tốt. Sông ngầm ở đây đều thông nhau, về sau chắc chắn sẽ còn gặp được sông ngầm giống vậy nữa. Thông thường, nước của sông ngầm đều rất tốt… Nếu hết thức ăn, chúng ta cứ thử săn mấy con quái vật để nướng ăn, trông bề ngoài của chúng thì chắc cũng ngon hơn dơi một chút ấy nhỉ!”
Viên Mục Dã thấy lúc này rồi mà Đoàn Phong còn có lòng dạ nói đùa với mình, hình như anh ta chẳng hề lo lắng mọi người không ra ngoài được một chút nào. Hơn nữa cậu còn phát hiện một vấn đề khác, đó là trong số những người ở đây, trừ cậu và Đoàn Phong ra, tất cả đều đã từng xuất hiện triệu chứng chảy máu.
Có lẽ cậu có thể miễn dịch là bởi vì trong cơ thể có virus, nhưng Đoàn Phong thì sao? Tại sao anh ta chẳng bị chút xíu ảnh hưởng nào? Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thử hỏi: “Anh có phát hiện một vấn đề không? Hình như anh và tôi đều miễn dịch với vật chất bí ẩn của nơi này.”
Đoàn Phong nhận ra lời nói của Viên Mục Dã có ẩn ý, nên cười đáp: “Vật chất trong hang động này sẽ không bao giờ ảnh hưởng được đến tôi. Nếu có… vậy thì đúng thật là may mắn của tôi.”
Viên Mục Dã thoáng sửng sốt, cậu không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Đoàn Phong. Có điều, mặc dù trong lòng hơi ngờ vực nhưng vì ngại đằng sau còn có người khác, nên dĩ nhiên cậu sẽ không tiện hỏi quá thẳng thừng.
Không bao lâu sau, mọi người ra khỏi phạm vi bầu trời sao màu xanh. Đoàn Phong nhìn quanh: “Ở đây đi, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, cứ tiếp tục thứ tự gác đêm vừa rồi.”
Viên Mục Dã vốn định gác với Trương Bác thêm chốc lát, nhưng Đoàn Phong lại bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước, anh ta và Cao Phong gác ca tiếp theo. Viên Mục Dã nằm trong túi ngủ, vẫn đang cân nhắc hoàn cảnh trước mắt của bọn họ, muốn tìm ra một lối thoát để nhanh chóng đưa mọi người ra khỏi hang.
Nghĩ mãi, Viên Mục Dã cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, không bao lâu sau cậu đã ngủ thiếp đi… Có thể là cơ thể thật sự mệt mỏi nên Viên Mục Dã ngủ khá say, thế nên trong khoảnh khắc cậu tỉnh lại, suýt nữa cậu đã không nhớ ra mình đang ở chỗ nào.
Còn may kiểu não bộ mất trí nhớ ngắn hạn này qua rất nhanh, hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt xung quanh nhắc nhở cậu rằng mình đang ở trong một hang động đá vôi trên một ngọn núi không biết tên… Nhưng cậu nhanh chóng bị cảm giác xa lạ khác ảnh hưởng, làm trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất an.
Cậu cảm thấy xung quanh mình thật sự quá yên tĩnh. Cậu nhớ rõ trước khi ngủ, tiếng ngáy của Trương Đại Quân còn không dứt bên tai, nhưng hiện giờ đừng nói là tiếng ngáy, sợ là đến tiếng hít thở cũng không có.
Viên Mục Dã giật mình ngồi dậy từ trong túi ngủ. Phản xạ đầu tiên của cậu là đi lần sờ đèn pin trên người, bởi vì nếu ở nơi này mà không có đèn pin thì chẳng khác gì người không có mắt.
Viên Mục Dã sờ soạng vài cái rồi thầm thả lỏng, còn may đèn pin vẫn ở vị trí cũ, cậu lập tức bật sáng đèn pin và soi xung quanh, nhưng lại thấy trong hang động đá vôi đen như mực chỉ còn lại có một mình cậu!
Trước giờ Viên Mục Dã chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ gặp hoàn cảnh như thế này, cậu càng không tin nhóm Đoàn Phong sẽ lén bỏ đi khi cậu đang ngủ. Hơn nữa, điều này cũng rất khó hiểu nhỉ? Bản thân cậu rất khỏe mạnh không bị bệnh gì, có lẽ đến cả Hoàng Tông Nghĩa cũng sẽ không bỏ lại cậu ấy chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn bò ra khỏi túi ngủ, sau đó soi đèn pin khắp mọi nơi. Cậu phát hiện nơi này đúng là vị trí cắm trại lần thứ hai, vì thế cậu gào lên với chung quanh: “Đội trưởng Đoàn…? Anh Đại Quân!?”
Nhưng trừ tiếng vọng của chính Viên Mục Dã, không còn ai đáp lại cậu. Cũng may Viên Mục Dã là người gặp chuyện vẫn giữ được bình tĩnh, trong lòng cậu luôn luôn tin tưởng vững chắc nhóm Đoàn Phong sẽ không bỏ lại mình, cho nên cậu cầm đèn pin đi xem xét xung quanh.
Đột nhiên, cậu nghe thấy hình như ở trong một góc cách đó không xa có người đang khóc, nghe giọng thì hình như khóc rất đau lòng. Viên Mục Dã nhanh chóng lần theo hướng âm thanh. Khi đi đến gần, cậu nghe người nọ vừa khóc vừa nói: “Đừng bỏ tôi lại… Tôi không muốn chết! Đừng bỏ tôi lại… Tôi vẫn chưa muốn chết…”
Viên Mục Dã nhìn trang phục của người nọ hơi quen mắt, chẳng phải là đồng phục của tốp người thứ ba vào hang động sao? Vì thế cậu khẽ hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Người nọ nghe thấy tiếng của Viên Mục Dã thì lập tức ngừng khóc, sau đó từ từ quay mặt sang. Một gương mặt trắng bệch chảy hai hàng nước mắt máu… Người này không phải ai khác mà chính là Triệu Thiên Ân đã chết!!
Viên Mục Dã thầm cả kinh, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đọc được từ trường tư duy của Triệu Thiên Ân chứ. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra sự việc không đơn giản như vậy, bởi vì đây không phải nơi đối phương chết, từ trường tư duy ở đâu ra?
Khi cậu đang hết sức nghi ngờ, Triệu Thiên Ân đột nhiên há miệng to đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được, sau đó có vô số bướm thiêu thân bay “phần phật” ra khỏi miệng anh ta, lao thẳng về phía Viên Mục Dã...
“Ê Viên? Tỉnh lại, cậu gặp ác mộng rồi!” Giọng Đại Quân vang lên bên tai Viên Mục Dã. Cậu đột ngột mở mắt, lúc này mới ý thức được hóa ra cảnh vừa rồi là một cơn ác mộng.
Đại Quân thấy Viên Mục Dã đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm: “Có thể do cậu mệt mỏi quá cho nên bị gặp ác mộng. Trước hết đừng ngủ, gác đêm với anh một lát đã.”
Viên Mục Dã lau mồ hôi lạnh trên trán, cơn buồn ngủ đã bay sạch. Lúc này bảo cậu gác đêm thật sự là không thể thích hợp hơn.