Chương 282: Hồ ngầm
Trương Đại Quân đùa: “Sớm biết vậy chúng ta đã mang ít tỏi trên người, vừa có thể ăn vừa có thể dùng!”
Lúc này Trương Bác đi đằng sau Viên Mục Dã, nói: “Thật sự hâm mộ các anh, đã đến lúc này rồi mà còn có thể lạc quan như vậy…”
Trương Đại Quân thở dài: “Có cái gì mà không thể lạc quan? Vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày. Ngộ nhỡ hôm nay là ngày cuối cùng của tôi trên đời, tại sao tôi không vui vẻ mà sống chứ?”
Tằng Nam Nam ở bên cạnh cau mày lại: “Đừng có nói bậy bạ.”
Viên Mục Dã không ngờ cô nhóc Tằng này còn rất mê tín, cậu cười nói: “Yên tâm đi, mặc dù tình hình hiện giờ hơi nghiệt ngã, nhưng tôi tin sẽ có cách thoát ra.” Sau khi nói xong, cậu lại kéo đề tài trở lại: “Rõ ràng lũ thiêu thân đó có thể bay ra nhưng lại không đi, có lẽ cũng không phải chúng sợ ánh mặt trời giống ma cà rồng, mà đơn giản là không thể thích nghi với thế giới bên ngoài…”
Giọng Đoàn Phong lạnh xuống: “Cho nên chúng mới bịt kín lối ra, cũng không cho phép sinh vật ở trong này đi ra ngoài?!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Khả năng này rất lớn… Hệ sinh thái trong hang gần như là chuỗi mắt xích nối từng vòng với nhau. Nếu thiếu bất cứ giống loài nào, rất có thể lũ bướm thiêu thân đều sẽ bị tuyệt chủng. Hơn nữa tôi thấy từ nơi này đến cửa động lộ thiên vừa rồi có khoảng cách ít nhất là một trăm mét trở lên. Vì vậy cho dù có cửa ra, nhưng bởi vì môi trường sinh thái trong và ngoài hang rất khác biệt, bởi vậy những con thiêu thân đó sẽ không chủ động bay ra. Hoặc là nói mặc dù có thể bay ra ngoài, nhưng chúng cũng sẽ từ từ chết đi bởi vì không thể thích nghi với môi trường bên ngoài.”
Đoạn đường sau đó mọi người đi cẩn thận gấp đôi, sợ sẽ đột ngột có một đội viên đã chết nhảy ra từ trong một góc âm u nào đó, nhưng không ngờ đoạn đường còn lại đi cực kỳ thuận lợi, không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, mãi cho đến khi một hồ nước tối tăm phẳng lặng dưới lòng đất xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mặt hồ ngầm này trông cũng phải rộng bằng nửa kích thước sân bóng đá, vừa vặn chặn ngang đường đi của mọi người. Khi Viên Mục Dã soi đèn pin sang bờ bên kia, cậu thấy có một cửa hang hơn mười mét vuông có thể vừa cho bọn họ đi qua, nhưng vấn đề là bọn họ phải vượt qua như thế nào đây?
Lúc này Đoàn Phong đi đến bên hồ xem xét tình hình trong hồ. Anh ta thấy nước trong hồ trong vắt thấy đáy, thỉnh thoảng còn có một vài con cá không có mắt bơi qua bơi lại, nhưng anh ta quan sát thấy rằng hồ nước ắt hẳn là không nông. Nếu không biết bơi, có thể sẽ gặp chút vấn đề.
Sau đó Đoàn Phong nhanh chóng thống kê cụ thể trong đoàn có ai không biết bơi, may thay chỉ có ba người sức chiến đấu yêu nhất là Trần Huy, Nguyên Viện, Dương Tĩnh là không biết. Nếu nói như vậy, chỉ cần người biết bơi kéo bọn họ đi qua là vẫn có thể bình an băng qua hồ.
Tuy nhiên tiền đề là không có sinh vật nào mang đặc tính tấn công trong hồ…
Bốn năm đại học, Viên Mục Dã luôn ngâm mình ở trong hồ bơi của trường, cho nên cậu tự nhận kỹ năng bơi lội của mình cũng không tệ lắm, vì thế cậu đề nghị với Đoàn Phong để mình bơi qua xem thử tình hình trước đã.
Ai ngờ Đoàn Phong lại lắc đầu: “Không được, chúng ta chưa biết rõ tình hình trong hồ, tôi không yên tâm để cậu xuống nước. Cậu vẫn nên thành thật chờ với mọi người ở đây đi!” Sau khi nói xong, Đoàn Phong cũng không để Viên Mục Dã phản đối mà đã xoay người nhảy xuống nước.
Những người còn lại đành phải thấp thỏm chờ ở bên hồ, cho dù trong lòng có gấp gáp thế nào cũng chẳng giúp gì được. Mà Viên Mục Dã thì liên tục rọi đèn pin xung quanh mặt hồ cho Đoàn Phong, một khi phát hiện có thứ gì thì báo động ngay cho anh ta…
Lúc đầu mặt hồ khá phẳng lặng, Viên Mục Dã cũng không phát hiện ra sinh vật có hình dáng lớn nào trong nước bơi tới gần Đoàn Phong. Nhưng khi Đoàn Phong bơi tới chính giữa hồ, đột nhiên một bên hồ truyền đến tiếng thứ gì rơi xuống nước, nghe tiếng động thì có lẽ kích thước không nhỏ.
Tim Viên Mục Dã lập tức vọt lên tới cổ họng. Cậu nhanh chóng rọi đèn pin sang phía nguồn gốc âm thanh nhưng chỉ có thể nhìn thấy một sống lưng màu đen lộ ra trên mặt nước, nó đang nhanh chóng bơi tới phía Đoàn Phong.
Viên Mục Dã vừa thấy tình hình không ổn là ngay lập tức la lớn với Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, cẩn thận hướng ba giờ của anh!”
Nhưng lúc ấy có lẽ Đoàn Phong ở trong nước nên không nghe rõ Viên Mục Dã nói gì, vì thế anh ta dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía bọn họ. Ai ngờ đúng lúc này, sống lưng màu đen kia lại đột nhiên tăng tốc nhằm về phía Đoàn Phong. Ngay sau đó, cả người Đoàn Phong chợt chìm hoàn toàn xuống dưới nước…
Mặt Viên Mục Dã biến sắc, cậu xoay người nói với Đại Quân và Trương Khai: “Canh chừng mọi người, nếu tôi không trở lại, cũng không ai được xuống nước!”
Sau khi nói xong, cậu cởi ba lô trên người và chuẩn bị xuống nước. Lúc này Trương Khai đột nhiên giữ chặt tay cậu, sau đó đưa cho cậu một con dao quân dụng: “Mang cái này theo!”
Viên Mục Dã biết con dao Dogleg này là của quý của Trương Khai, bình thường Đại Quân sờ một chút cũng không được, thế mà bây giờ cậu ta lại chủ động đưa ra…
Viên Mục Dã nhận dao rồi nói: “Yên tâm, tôi sẽ trả nó lại nguyên vẹn!”
Viên Mục Dã xuống nước rồi nhanh chóng tới gần vị trí vừa rồi của Đoàn Phong, nhưng cậu mới vừa bơi tới đã ngửi thấy trên mặt nước truyền đến mùi máu tươi, vì thế cậu vội lặn xuống tìm người.
May mà đèn trên đầu bọn họ là loại đèn chống thấm nước, hơn nữa hồ nước trong vắt, cho nên cậu lặn xuống nước rồi cũng nhanh chóng tìm được vị trí của Đoàn Phong. Có điều lúc này Đoàn Phong đang giằng co với một con cá đen to dài mấy mét, nước hồ xung quanh cũng đã bị máu loãng vẩn đục.
Thấy thế, Viên Mục Dã nhanh chóng lặn xuống và tham gia trận chiến. Cậu cũng không biết đây là giống cá gì, chỉ cảm thấy da của nó trơn tuột, không có chỗ nào để nắm hay tóm lấy, hơn nữa Đoàn Phong giằng co với nó rất kịch liệt. Viên Mục Dã sợ tùy tiện rút dao ra có thể sẽ đâm nhầm vào anh ta.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Viên Mục Dã nhắm chuẩn đuôi của con cá to kia rồi lấy hết sức bình sinh đâm mạnh con dao Dogleg vào đó… Con cá đen to lớn lập tức bị đau, thân cá lắc lư dữ dội, cái đuôi đột nhiên vung lên gạt Viên Mục Dã sang một bên.
Thừa dịp con cá đen to lớn phân tâm, Đoàn Phong đâm một nhát dao vào mắt trái của nó, cơn đau làm nó càng giãy giụa người mạnh hơn, ngay cả Đoàn Phong vẫn giằng co bên cạnh nó cũng bị văng thẳng ra.
Có thể là nhìn thấy con mồi có người đến giúp nên con cá đen to lớn biết một mình không địch lại số đông, nó bèn quay đầu muốn chạy, nhưng Đoàn Phong lại không cho nó cơ hội này. Anh ta tóm lấy con dao Dogleg Viên Mục Dã cắm ở đuôi cá rồi kéo mạnh, con cá đen to lớn trực tiếp bị rạch bụng.
Một lượng máu cá rất lớn chảy ra hồ nước làm trong lúc nhất thời toàn bộ nước hồ xung quanh họ đều bị nhuộm thành màu đỏ… Viên Mục Dã cũng không rõ Đoàn Phong có bị thương hay không, cậu nhanh tay túm lấy anh ta rồi bơi sang phía bờ bên kia.
Vừa rồi giằng co với con cá đen to kia đã tốn quá nhiều thể lực, hơn nữa hình như Đoàn Phong bị thương, nên Viên Mục Dã cảm thấy mình càng bơi thì người càng trầm xuống…