Chương 304: Chia tay
Mấy ngày sau, bên phía tiến sĩ Lâm đã có tin tức, anh ta thông báo là đã giúp hai mẹ con Lương Tĩnh có một thân phận hoàn toàn mới, nhưng vì không để loại chuyện này tiếp tục xảy ra, anh ta muốn mấy người Viên Mục Dã đừng tìm hiểu bất kỳ tin tức gì liên quan đến thân phận mới của hai mẹ con Lương Tĩnh.
Điều này đối với Viên Mục Dã cũng không quan trọng, dù sao cậu giúp Lương Tĩnh là để trả lại ân tình, chuyện giờ đã đến nước này, Viên Mục Dã coi như đã giúp hết sức, còn về sau này biến thành thế nào thì chỉ đành theo ý trời.
Thật ra Viên Mục Dã cũng hiểu lão Lâm đưa ra yêu cầu đó vì không muốn cậu và Lương Tĩnh có dính dáng đến nhau nữa, nếu không sau này sẽ phải đối kháng chính diện với vị “Đàn anh từ trên trời rơi xuống” kia.
Mặc dù xét về sức mạnh, số 54 chưa chắc đã thua kém, nhưng vấn đề bây giờ là không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Thạch Lỗi! Khi mọi chuyện chưa rõ ràng mà đối đầu trực tiếp thì người thua thiệt sẽ chỉ là bọn họ.
Nhưng trong lòng Viên Mục Dã cũng hiểu rõ, giữa cậu và Thạch Lỗi sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, không phải vì cái gì khác mà là cho những người đã bị gã hại chết…
Trước khi đi Lương Tĩnh đã có một yêu cầu kỳ quái, cô ta hy vọng Diệp Dĩ Nguy có thể giúp mình giữ lại một ít ADN của Hạt Đậu, cô ta nói có thể sẽ cần dùng đến…
Tuy Diệp Dĩ Nguy không biết Lương Tĩnh làm như vậy vì lý do gì, nhưng anh ta vẫn đáp ứng yêu cầu này, dù sao việc đó đối với Diệp Dĩ Nguy cũng không khó khăn gì.
Hạt Đậu biết mình và mẹ phải rời đi thì khóc rất thảm thiết, mặc dù nó mới được vài tuổi nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện, trực giác nói cho nó biết sau lần chia tay này có thể nó sẽ không bao giờ còn được gặp lại Viên Mục Dã nữa, vì thế nó không hề muốn điều này.
Nhưng thế giới này chính là như vậy, cuộc đời mỗi con người sẽ đối mặt với vô số sự chia ly, bất kể là người thân, người yêu hay bạn bè… Bài học trưởng thành đầu tiên của Hạt Đậu chính là phải học được cách chấp nhận sự chia ly.
Viên Mục Dã thấy Hạt Đậu khóc mà nước mắt nước mũi chảy tèm lem thì cũng cảm thấy khó chịu, cậu bèn đặt hộp ghép hình mà họ đã cùng ghép với nhau vào lòng nó rồi bảo: “Sau này nếu nhớ đến chú thì hãy ghép lại một lần, coi như chú và cháu cùng nhau ghép nhé…”
Mặc dù Hạt Đậu không hiểu lúc nhớ đến chú thì ngồi ghép hình để làm gì, nhưng nó vẫn ôm thật chặt bộ ghép hình đó và co người khóc, cuối cùng Lương Tĩnh lau nước mắt cho nó rồi động viên: “Con hãy tạm biệt chú như một nam tử hán đi nào.”
Hạt Đậu cố bình tĩnh lại, nó ấp úng một lúc lâu rồi mới nức nở nói: “Chú Viên… chú, gặp… gặp lại sau.”
Trước khi đi, Lương Tĩnh bỗng bất ngờ nói nhỏ với Diệp Dĩ Nguy một câu, sau đó ôm Hạt Đậu lên xe của Đoàn Phong, Diệp Dĩ Nguy nghe xong hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng Lương Tĩnh dặn Diệp Dĩ Nguy cố gắng giữ gìn mẫu ADN của Hạt Đậu, nhưng sau khi tiễn Lương Tĩnh đi, sắc mặt Diệp Dĩ Nguy trông có vẻ không ổn lắm.
Viên Mục Dã thấy vậy tò mò hỏi: “Anh sao thế?”
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu: “Không sao, trong cục còn chút việc, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Viên Mục Dã nhận thấy Diệp Dĩ Nguy rõ ràng có tâm sự, nhưng nếu anh ta không muốn nói thì cậu cũng không ép, Viên Mục Dã vừa cười vừa bảo: “Được, vậy anh đi làm việc trước đi!”
Từ ngày đó trở đi Viên Mục Dã cắt đứt liên lạc với Lương Tĩnh, cậu thật sự không hỏi một chút tin tức nào về thân phận mới của cô ta, bởi vì Viên Mục Dã nghĩ, bất kể thân phận mới là tốt hay xấu thì vẫn khá hơn gấp trăm lần cuộc sống trước đây… Tối thiểu Hạt Đậu có thể sống như một đứa trẻ bình thường.
Nhưng cũng từ chuyện này mà Viên Mục Dã mới ý thức được tiến sĩ Lâm có tầm ảnh hưởng lớn đến mức cậu không thể tưởng tượng được, anh ta vậy mà có thể dễ dàng làm một thân phận hoàn toàn mới giúp người khác…
Thân phận bên ngoài của tiến sĩ Lâm cũng chỉ là người phụ trách của một đơn vị nghiên cứu khoa học, đâu thể có năng lực lớn đến vậy? Xem ra hoặc lão Lâm giả heo ăn thịt hổ có thân phận khác, hoặc sau lưng anh ta có một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Mặc kệ thế nào thì đều là chuyện tốt đối với Viên Mục Dã, bởi vì nếu một ngày nào đó trong tương lai, khi cậu có thể điều tra rõ hoạt động của Thạch Lỗi và đám gã mắt vàng thì lại càng cần nhiều lực lượng để giúp mình… Nếu không Viên Mục Dã sẽ rơi vào kết cục giống như lúc trước, thậm chí còn thảm hại hơn.
Sau khi chuyện này trôi qua, số 54 lại hoạt động trở lại bình thường, trong thời gian này họ nhận mấy vụ án nhỏ không khó khăn gì. Lão Lâm vẫn vô cùng nhiệt tình huấn luyện Viên Mục Dã dùng suy nghĩ điều khiển vật thể, nhưng mãi mà chẳng có tiến triển gì lớn.
Vào một buổi sáng, đầu bếp Lưu cầm một bức thư không có địa chỉ người gửi đưa cho Viên Mục Dã và bảo: “Tiểu Viên, cậu có thư này.”
Viên Mục Dã bối rối, cậu đang nghĩ thời đại nào rồi mà còn có người viết thư tay? Viên Mục Dã nhận bức thư rồi mở ra xem, cậu phát hiện bên trong có mấy chữ rất to xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn là biết do trẻ con viết.
Trương Khai giật lấy bức thư rồi vừa cười vừa hỏi: “Có phải có người đẹp nào gửi thư tình cho anh không?” Cậu ta chẳng thèm nghe Viên Mục Dã giải thích mà đã đọc thật to: “Chú Viên, cháu rất nhớ chú…”
Trương Khai đọc xong thì ngơ ngác hỏi: “Chú? Chẳng nhẽ anh thích loli à?”
Viên Mục Dã nghe xong mà cạn lời, cậu đang định giải thích thì Đại Quân đã xán đến, anh ta đọc lướt qua bức thư trong tay Trương Khai rồi hỏi: “Cái này của Hạt Đậu gửi đến à?”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười nói: “Chắc chắn là thế, nếu không thì còn ai gọi tôi là chú Viên nữa?”
Đại Quân tò mò cầm bức thư nhìn thật kĩ rồi nhận xét: “Được đấy, giữ bí mật khá tốt, đến dấu bưu kiện cũng không có, đơn giản là không biết gửi từ chỗ nào đến…”
Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện đúng là trên bức thư không hề có đầu mối nào để có thể điều tra được, xem ra Lương Tĩnh vẫn cẩn thận như trước.
Đại Quân thấy Viên Mục Dã cầm bức thư mà xuất thần thì nói đùa: “Thằng nhóc đó thích cậu như vậy, sao không nhận nó làm con nuôi?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Nhận con nuôi làm gì, sau này chắc gì đã có cơ hội gặp lại.”
Đại Quân suy nghĩ rồi bảo: “Cũng đúng… Hai mẹ con họ mà gặp phải gã đàn anh kia của cậu thì khẳng định là không có chuyện gì tốt, muốn triệt để thoát khỏi bọn chúng thì phải cắt đứt hoàn toàn với những con người và sự việc trước đây mới được.
Viên Mục Dã thấy Đại Quân lại nhắc đến Thạch Lỗi thì bất ngờ trầm giọng xuống, hỏi: “Nếu như có một ngày trong tương lai anh điều tra được vợ mình bị người khác hại chết, anh sẽ làm thế nào?”
Trương Đại Quân nghe vậy mà sững sờ, anh ta không ngờ Viên Mục Dã lại hỏi mình như vậy, sắc mặt anh ta trầm xuống, đáp: “Tôi sẽ luôn truy tìm hung thủ, sau đó tự tay nghiền xương hắn thành tro…”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giúp anh!”
Đại Quân nghe cậu nói thế cũng hơi cảm động: “Được, có câu này của cậu là đủ rồi!”