Chương 314: Thú nuốt mộng
Viên Mục Dã tò mò hỏi bác Tanigawa có khi nào những chuyện kỳ lạ bọn họ gặp phải có liên quan đến Sơn Thần hay không?
Bác Tanigawa bèn kể lại cho họ nghe truyền thuyết về Sơn Thần núi Kilimanjaro...
Tương truyền rất lâu trước đây núi Kilimanjaro không hề có Sơn Thần gì cả, cũng không được gọi là núi Kilimanjaro. Cho đến một ngày có một con đại yêu quái tên là Kilimanjaro đến đây, nó tính được ngày ngọn núi này sẽ phun trào nên đêm đó nó báo mộng cho mọi người biết trước.
Đêm hôm đó, tất cả cư dân ở quanh khu vực núi lửa đều mơ thấy cùng một giấc mơ, trong giấc mơ có một yêu quái tên là Kilimanjaro nói cho bọn họ biết vào ngày nào tháng nào ngọn núi lửa sẽ phun trào.
Bởi vì không chỉ một người mơ thấy cho nên chuyện này nhanh chóng được truyền ra khắp nơi, mọi người cũng nhờ vậy mà tránh thoát được một kiếp nạn... Sau đó người dân xung quanh liền dùng tên của yêu quái kia đặt tên cho ngọn núi lửa và cung phụng yêu quái đó như một Sơn Thần để phù hộ cho vùng này.
Tổ tiên của bác Tanigawa là người đầu tiên được Kilimanjaro báo mộng, cho nên các thế hệ sau này của nhà bác ấy đều thủ hộ núi Kilimanjaro, trở thành sứ giả của thần thông linh với Sơn Thần. Nhưng gần trăm năm nay khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, rất nhiều người đã không còn tin tưởng thờ phụng thần linh nữa.
Bác Tanigawa cho rằng dù là Thần cũng sẽ có ngày biến mất, đó chính là khi không còn một ai ở trên thế giới này tin tưởng vào vị Thần đó nữa, vị Thần đó sẽ vĩnh viễn biến mất.
Nói các khác bởi vì con người càng ngày càng ít tin tưởng vào Thần, cho nên vị Sơn Thần của núi Kilimanjaro ngày càng suy yếu, mới khiến liên lạc giữa Thần và gia tộc Tanigawa đứt đoạn...
Bởi vậy bác Tanigawa tin rằng những chuyện kỳ lạ xảy ra ở công viên trò chơi và những gì nhóm Viên Mục Dã gặp phải đều là tình cờ... Tất cả đều do Kilimanjaro cảnh báo cho mọi người qua những phương pháp bất thường.
Đúng lúc này, Hoắc Nhiễm đột nhiên nhìn thấy bên vệ đường có một bóng dáng quen thuộc, không phải chính là tên hề họ đã nhìn thấy mấy lần sao? Mọi người đều nghi ngờ không biết tên hề xuất hiện ở đây có phải sẽ có chuyện gì xảy ra hay không. Chỉ thấy tên hề đột nhiên phất phất tay với bọn họ, sau đó quay người đi về phía núi Kilimanjaro.
Cùng lúc đó, có tiếng “rắc rắc” vang lên, tượng Thần Minh mà bác Tanigawa ôm trong ngực đột nhiên nứt ra một đường chéo, từ đó gãy đôi... Bác Tanigawa thấy thế thì bị kích động, không ngừng lẩm nhẩm thứ ngôn ngữ chỉ có bác ấy và Thần Minh hiểu, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Viên Mục Dã biết, điều này có nghĩa vị Thần Minh này đã tan biến, cho dù tên hề kia có phải Thần Minh trong lòng mọi người hay không thì ngài ấy đã thực sự bảo vệ tín đồ của mình một lần nữa, cho dù đây là lần cuối cùng...
Sau đó nhóm Viên Mục Dã thông qua bác Tanigawa liên hệ được với rất nhiều thôn dân, tuy bọn họ đã dọn đi nhưng vẫn vô cùng tôn kính bác, dù vẫn có đôi chút bán tín bán nghi, nhưng vẫn di chuyển đến khu vực an toàn.
Không ngờ chỉ đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, từ phía núi Kilimanjaro truyền đến chấn động kỳ lạ, ngay sau đó trong phạm vi trăm dặm đều có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh nồng nặc, bầu trời bị tầng khói dầy đặc che kín, tro bụi núi lửa như mưa tuyết giăng khắp trời.
Đến lúc này phía tiến sĩ Lâm mới gọi điện đến nói rằng chuyên gia địa chất dự đoán trong mấy ngày tới núi Kilimanjaro thực sự có khả năng phun trào quy mô lớn!
Đoàn Phong nghe xong thì tức giận nói: “Anh nhanh quá nhỉ? Ở đây đã bắt đầu phun trào rồi mà còn dùng dự đoán của chuyên gia à?”
May mà được cảnh báo sớm cho nên cư dân quanh vùng núi Kilimanjaro đều kịp thời di tản trước khi núi lửa thực sự phun trào, có điều bác Tanigawa vì quá đau lòng mà bệnh không dậy nổi, bởi vì vị Thần mà bác ấy hầu hạ đã không còn nữa...
Lần này ngọn núi lửa hoạt động trong vòng một tuần, diện tích bị sương mù và tro tàn bao phủ lên đến mấy trăm kilomet vuông, không nhìn thấy ánh mặt trời... Bởi vì kịp thời di tản cho nên không gây ra thương vong về người, có điều công viên trò chơi mới khánh thành chưa được một năm kia thì bị hủy hoại nghiêm trọng.
Trên máy bay quay về, Hoắc Nhiễm làu bàu: “Còn tưởng được ở công viên chơi mấy hôm, ai ngờ lại bị núi lửa phun trào làm hỏng rồi!”
Trương Khai khinh thường nói: “Loại công viên này ở đâu chả có?”
“Có thể giống nhau sao? Đây là ở nước R đấy!” Hoắc Nhiễm tức giận.
Đoàn Phong an ủi cậu ta: “Lão Lâm bảo, sau lần phun trào này, mấy trăm năm nữa núi Kilimanjaro sẽ không phun trào tiếp đâu. Bên công viên sẽ trùng tu lại công viên trò chơi, đồng thời đổi chủ đề thành công viên trò chơi núi lửa. Đến lúc đấy công viên sẽ mời chúng ta đến đó chơi miễn phí mấy ngày!”
Hai mắt Hoắc Nhiễm lập tức sáng lên: “Thật sao? Vậy thì hay quá!” Sau đó cậu ta hớn hở nói chuyện với mấy người Đại Quân về những công viên trò chơi mà cậu ta đã từng đi qua.
Lúc này, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã từ khi lên máy bay luôn rầu rĩ không vui, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Viên Mục Dã thở dài: “Anh có tin rằng trên thế giới này thực sự có Thần tồn tại không?”
Đoàn Phong cười nói: “Không biết, chưa từng thấy thì sao có thể tin được? Có điều khi nhìn tượng Thần Minh của bác Tanigawa, tôi thấy rất giống một thứ có tên là Thú nuốt mộng...”
“Thú nuốt mộng? Đó là thứ gì?” Viên Mục Dã tò mò hỏi.
Đoàn Phong giải thích: “Đó là một sinh vật có thể đi vào trong giấc mơ của con người và thôn tính ác mộng của người đó...”
Viên Mục Dã bán tín bán nghi: “Thực sự có thứ như vậy tồn tại sao?”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã không tin thì cười và nói: “Chuyện này nên nói thế nào nhỉ? Ví dụ như gã mắt vàng có thể biến hình kia chẳng hạn, nếu như dùng góc độ khoa học để giải thích thì gã chính là một loại sinh vật không biết tên; nhưng nếu nhìn dưới góc độ mê tín, thì gã có thể được coi là một loại yêu quái... Cho nên Thú nuốt mộng cũng giống như vậy, chẳng qua là một loại sinh vật mà con người chưa biết đến mà thôi.”
Viên Mục Dã thở dài: “Việc động vật tấn công du khách tôi có thể hiểu được, đây có thể là do Thú nuốt mộng thông qua cách thức nào đó mà con người không thể hiểu được điều khiển đám thú làm vậy. Nhưng tên hề kia thì sao? Còn cả những du khách đi vào nhà ma, vì sao bọn họ lại đột nhiên ngất xỉu?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Ai biết được? Nếu như mọi chuyện đều có thể giải thích, thì Thú nuốt mộng đã không còn là sinh vật không ai biết đến! Có điều theo như phân tích của tôi, tên hề kia có thể là hóa thân của nó, về chuyện tại sao lại là hình tượng tên hề mà không phải người khác... thì tôi cũng không biết. Những du khách bị hôn mê kia cũng rất dễ giải thích, tôi cảm thấy hẳn là Thú nuốt mộng muốn vào mộng để cảnh báo, nhưng cuối cùng lại thất bại, cho nên những người đó cũng không biết vì sao mình ngất đi, cũng không biết sau khi ngất thì mơ thấy cái gì.”