Chương 346: Người liên hệ khẩn cấp
Công việc trục vớt chỉ kéo dài một tuần, trong lúc này chỉ tìm được vài thi thể của người nhập cảnh trái phép và một thi thể pháp y, còn lại vài người mất tích bao gồm cả Diệp Dĩ Nguy thì từ đầu đến cuối vẫn không rõ tung tích…
Viên Mục Dã cùng mấy người Từ Lệ vẫn luôn canh giữ bên bờ biển nơi xảy ra chuyện, liên tục vài ngày phơi gió phơi nắng khiến làn da bọn họ đều đen như mấy ngư dân đi biển quanh năm vậy.
Hôm nay đã là ngày trục vớt cuối cùng, nếu như vẫn không tìm thấy thi thể nhân viên gặp nạn… Vậy thì công việc này sẽ hoàn toàn kết thúc, dù sao có những lúc không tìm thấy chính là không tìm thấy, dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể làm nên chuyện.
Hai ngày trước Đoàn Phong và Đại Quân đã lái xe đến đây, bọn họ đến để đưa “tiếp tế” cho Viên Mục Dã, hai người đó đợi một ngày và phát hiện mình cũng không giúp được gì, nên Viên Mục Dã bảo họ về trước.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, khả năng tìm được di thể đã vô cùng thấp, sở dĩ vẫn kiên trì đến tận bây giờ là vì muốn làm hết sức mà thôi…
Mặc dù cuối cùng không thể tìm được xác của mấy người mất tích, nhưng nhân viên phụ trách trục vớt vẫn làm hết trách nhiệm, cố gắng mò một số di vật của người mất tích từ đáy biển lên, trong đó có một chiếc kính cận đã vỡ vụn.
Trong ấn tượng của Viên Mục Dã, Diệp Dĩ Nguy là một người rất ngột ngạt, anh ta ăn, mặc, sử dụng đồ đều có lý do. Cứ nói về chiếc kính của Diệp Dĩ Nguy đi, mặc dù nhìn qua thì dáng vẻ không khác mấy, nhưng anh ta có đến vài chiếc có chất liệu rồi nhãn hiệu khác nhau, cho nên đến cả Viên Mục Dã cũng không thể làm rõ được chiếc kính này có phải của Diệp Dĩ Nguy hay không.
Nhưng nghe người phụ trách hiện trường đã nói, Diệp Dĩ Nguy là người duy nhất đeo kính trong số những nhân viên mất tích. Mà theo sự giám định của người am hiểu, chiếc kính này là một thương hiệu đến từ nước Pháp, giá của nó phải hơn một ngàn euro, cho nên chắc chắn không phải là vật phẩm mà nhân viên khác lén cầm lên.
Cuối cùng mấy người Viên Mục Dã chỉ đành cầm chiếc kính đã vỡ một mắt này về, rồi tạm thời coi nó là di vật khi còn sống của Diệp Dĩ Nguy.
“Không có di thể thì lễ truy điệu phải làm thế nào bây giờ?” Tiểu Tống đi cùng mọi người đến đây, khi cậu ta nhìn thấy chiếc kính tàn tạ kia thì bối rối hỏi.
Từ Lệ nghe vậy tức giận quát: “Nói linh tinh nhiều như vậy làm gì? Kể cả không có di thể thì vẫn làm truy điệu được mà!”
Viên Mục Dã nhận thấy tính tình Từ Lệ mấy ngày này càng lúc càng dễ nổi nóng, chắc do áp lực của anh ta cũng khá lớn, cảm xúc của Từ Lệ luôn duy trì ở mức tới hạn nên chỉ cần châm lửa là bùng cháy ngay.
Còn Viên Mục Dã lại là loại người thích giấu cảm xúc vào trong lòng, cho nên mặc kệ cậu có khó chịu đến mức nào thì bên ngoài vẫn mãi mãi giống như mặt hồ nước tĩnh lặng.
Lúc Đoàn Phong đến cũng khuyên Viên Mục Dã, có chuyện gì không nên giấu trong lòng, nếu không lâu dần sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng Viên Mục Dã lại bình thản đáp: “Yên tâm đi, tôi không sao…”
Từ sau khi tin tức Diệp Dĩ Nguy gặp nạn được truyền đi, cục cảnh sát tìm đủ mọi cách để liên hệ với người nhà của anh ta ở nước ngoài, nhưng từ đầu đến cuối lại không có tin tức gì, vì thế trong cục còn phái người đi một chuyến… Vậy mà cuối cùng lại mang về tin tức cha mẹ nuôi của Diệp Dĩ Nguy đã cùng nhau qua đời vì tai nạn vài năm trước.
Người cũng đã không còn ở đây nên không có ai đi truy cứu tại sao lúc anh ta nhậm chức lại không ghi rõ trong hồ sơ, nếu Diệp Dĩ Nguy đã không còn người nhà để xử lý hậu sự, vậy chỉ đành để vài người bạn thân khi còn sống ở trong cục cảnh sát đứng ra xử lý.
Theo pháp luật của nước S đã quy định, nếu nhân viên vì chuyện ngoài ý muốn mà không rõ tung tích, thì phải sau ba năm từ ngày phát ra thông báo họ mới được xác nhận là đã chết. Cho nên tình huống giống như Diệp Dĩ Nguy này, kể cả trăm phần trăm xác nhận là đã chết thì cũng phải chờ thêm ba năm rồi mới có thể xử lý tài sản của anh ta theo luật di sản.
Hơn nữa, Diệp Dĩ Nguy không có di chúc, cha mẹ nuôi của anh ta cũng đã qua đời, cho nên trong cục quyết định tạm thời niêm phong tất cả di sản bao gồm cả bất động sản và ô tô, đến lúc nào đủ ba năm thì sẽ giao cho tòa án ra quyết định cuối cùng.
Bởi vì về mặt pháp luật, Diệp Dĩ Nguy vẫn chưa được tính là đã chết, cho nên trong cục chỉ muốn tổ chức một lễ truy điệu đơn giản là được! Viên Mục Dã và Từ Lệ cũng không dị nghị gì về việc này, dù sao Diệp Dĩ Nguy mới về nước chưa đầy hai năm, có làm tang lễ long trọng mà chỉ được vài người tham gia cũng phí công.
Vào ngày phát tang, toàn thể thành viên số 54 đều có mặt, kể cả tiến sĩ Lâm chưa từng gặp Diệp Dĩ Nguy cũng đến dự, bởi vì Viên Mục Dã muốn cho Diệp Dĩ Nguy thêm một chút không khí, không muốn anh ta ra đi quá cô đơn.
Sau khi tất cả kết thúc, Viên Mục Dã mệt mỏi lê bước về nhà, Kim Bảo vẫn nhiệt tình như vậy nhưng Viên Mục Dã không biết phải làm thế nào để con chó này biết là người hay mua loại thức ăn cho chó cao cấp cho nó đã mãi mãi không quay về nữa.
Điều này khiến trong lòng Viên Mục Dã sinh ra một cảm giác bi thương. Trái đất này thiếu ai thì vẫn xoay tròn, cục cảnh sát không có pháp y Diệp cũng sẽ có pháp y khác đến… Nhưng Viên Mục Dã lại cảm thấy trong lòng mình có một chỗ trống vắng, cậu khó mà diễn tả cảm giác đó được.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, cuối cùng Kim Bảo cũng hiểu ra tiếng xe ô tô ngoài cửa vĩnh viễn không thể là Diệp Dĩ Nguy đã quay về. Trong lúc này Từ Lệ cũng từng vì vài vụ án mà đi tìm Viên Mục Dã, nhưng đều bị cậu khéo léo từ chối, bởi vì trong thời gian ngắn Viên Mục Dã không muốn gặp bất kỳ một vị pháp y nào.
Nhưng thời gian nhìn như bình tĩnh này lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ…
Đối phương tự xưng là quản lý của một công ty chuyên cho thuê kho, anh ta nói anh Diệp Dĩ Nguy vẫn luôn thuê một nhà kho bên họ, bây giờ sắp đến kỳ hạn mà bọn họ lại không thể liên lạc được với Diệp Dĩ Nguy, cho nên chỉ đành gọi cho Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã nghe xong thấy lạ nên hỏi: “Sao công ty của anh lại có số điện thoại của tôi vậy?”
Đối phương bèn nói là tất cả khách hàng tại công ty bọn họ sẽ lưu trong hồ sơ một số điện thoại khẩn cấp, nếu có chuyện gấp không liên lạc được với khách thì có thể liên hệ với “người liên lạc khẩn cấp” này, Viên Mục Dã chính là người liên lạc khẩn cấp của Diệp Dĩ Nguy.
Viên Mục Dã nghĩ mãi mà không rõ Diệp Dĩ Nguy có đồ vật gì mà lại phải để trong kho chứ? Nhưng cậu đã là người liên lạc khẩn cấp của anh ta thì đồng thời có quyền lợi xử lý đồ vật trong nhà kho đó, đương nhiên Viên Mục Dã muốn đi tới xem một chút.
Nếu như đồ vật không nhiều, Viên Mục Dã sẽ tự mình mang về cất giữ, dù sao trong nhà vẫn còn nhiều phòng trống, cậu chẳng thừa tiền đến mức đi thuê thêm một nhà kho để chứa đồ.
Viên Mục Dã tính đến khả năng phải mang vác đồ nên lừa Đoàn Phong đến làm công nhân bốc vác, Đoàn Phong cũng không ngại giúp Viên Mục Dã vài việc cần thể lực, nhưng khi hai người dùng chìa khóa mở nhà kho ra thì lại bị vật bên trong làm cho giật mình kinh hãi.