Vệ Lạc nhìn Tố gò má đầy nước mắt ôm mình, liếc mắt nhìn thân thể hở hang của hắn, lại nhìn hai kẻ đang ngã nằm dưới đất, đột nhiên có chút căm tức.
Nàng bất ngờ đưa tay nặng nề kéo Tố, cưỡng ép hắn tách mình ra.
Tố đang nằm trong lồ ng ngực ấm áp của nàng, bị nàng vô tình đối xử như thế thì không khỏi cả kinh, hắn ngước đôi mắt hãy còn ngập nước, sưng thũng, hớt hải nhìn về phía Vệ Lạc.
Vệ Lạc lạnh mặt nhìn hắn đăm đăm, hỏi: "Sao ngươi lại bị bọn chúng bắt nạt đến nước này?"
Tố trừng mắt nhìn, rất hùng hồn nói: "Bọn chúng có những hai người!"
Vệ Lạc sầm mặt, trầm giọng quát: "Hai người bọn chúng sao lại vào được phòng ngươi?"
Lần này Tố đã vỡ lẽ, hắn có chút xấu hổ cúi thấp đầu, khẽ nói: "Ta làm việc xong thì ngủ, lại sợ ngươi sẽ tới, nên không đóng cửa."
Chính thế, hết bận thì ngủ, lại không đóng cửa, liền dễ dàng để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Vệ Lạc tức giận chính là cái này.
Nàng cắn răng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Tố, ngón tay cực kỳ dùng sức, người cũng nghiến răng nghiến lợi. Dưới cơn giận như thế của Vệ Lạc, Tố không kìm lòng được sợ sệt, hắn cúi đầu mặt trắng toát.
Vệ Lạc giận quá mà cười nói: "Tốt! Tốt lắm! Biết rõ bản thân trêu người, lại không sát ngôn quan sắc! Mọi người đều đang bận việc còn ngươi thì trở về ngủ, cũng không sợ người lãnh sự tức giận trách phạt à! Càng nực cười, ngủ cửa nẻo cũng không đóng, ngươi, ngươi thực sự, thực sự chẳng biết gì hết mà!"
Vệ Lạc tức đến cực điểm, nàng the thé quát mắng vài câu xong, liền th ở dốc. Tố nghe được tiếng th ở dốc của nàng, tay phải nhấc lên, muốn xoa ngực giúp nàng thuận khí, nhưng cuối cùng lại không dám.
Quả nhiên, Vệ Lạc vẫn chưa mắng xong.
Nàng thuận một hơi lại mắng tiếp, "Nếu như hôm nay ta không tới đây, ngươi cũng biết hậu quả chứ?"
Tố cúi đầu, thấy Vệ Lạc hỏi, khiếp đảm khe khẽ gật đầu, sắc mặt lại trắng thêm ba phần. Vừa nãy nếu Vệ Lạc không đến, hắn sống chết thật sự khó nói.
Vệ Lạc thấy hắn gật đầu, biết hắn sợ. Có điều, mục đích của nàng cũng không phải khiến hắn sợ.
Trong đầu thoáng sắp xếp lại từ ngữ, Vệ Lạc lại cười lạnh: "Sắc đẹp của ngươi, dẫu rơi vào phủ công tử Kính Lăng, cũng là phong thái tột bậc! Hôm nay chỉ là một kiếm khách bình thường, ta ăn may có đủ bản lĩnh kiếm thuật đánh bại hắn. Vậy còn ngày mai? Nếu người tới là Kiếm Sư, là bốn năm, bảy, tám tên Kiếm Sư, ngươi sẽ ra sao?"
Lần này đầu Tố đã cúi thấp đến ngực.
Vệ Lạc hít sâu một hơi, nàng thé giọng quát mắng vài tiếng như thế, giọng đã khàn cả. Nàng đằng hắng một cái, hơi hạ thấp giọng, nặng nề nói: "Trượng phu sống ở thời loạn lạc, có thể nào không từng bước suy nghĩ, khắp nơi cẩn thận? Hôm nay có ta cứu ngươi, sau này nếu không có ta, ngươi sẽ ra sao? Hôm nay kẻ hại ngươi chỉ là một kiếm khách, tương lai nếu có năm sáu Kiếm Sư cùng lúc, nếu ta đứng ra, sợ cũng chỉ một đường chết, rồi sẽ ra sao?"
Nàng nói tới đây, âm giọng khản đặc và mệt mỏi.
Tố ngơ ngác nghe, không nói một lời. Khi hắn nghe được câu cuối cùng của Vệ Lạc, "Nếu ta đứng ra, sợ cũng chỉ một đường chết, rồi sẽ ra sao không khỏi ngẩng đầu. Hắn mím đôi môi nhỏ nhắn hồng đào thành một đường, gắt gao nhìn Vệ Lạc, trong mắt ẩn chứa ánh sáng lấp lánh.
Đến lúc này, rốt cuộc Vệ Lạc biết hắn để bụng. Chẳng qua cơ hội hiếm có, vẫn nên giáo huấn xong một lần mới tốt.
Nghĩ tới đây, Vệ Lạc đưa tay xoa mặt Tố, Tố không nghĩ tới nàng sẽ làm thế, nhất thời được sủng mà lo. Hơi ngẩn ngơ một chút, liền sáp khuôn mặt lại gần, cọ cọ tay nàng, trên nét mặt mang theo hạnh phúc và vui mừng. Lúc này, hắn mới nhớ ra một chuyện: Vệ Lạc trở về rồi! Vệ Lạc một lần nữa trở về rồi! Bọn họ không phải xa nhau nữa!
Vệ Lạc không nhận ra chút biến hoá trên khuôn mặt hắn, tay vỗ vỗ mặt hắn, trầm trầm, ôn nhu nói: "Tố, ngươi từng nói với ta, nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là cưới một tiểu thê tử, cùng nàng đang lúc mang thai nắm tay leo núi, hái rau dại, vui sướng tươi cười..." Vệ Lạc mới xúc động nói tới đây, Tố lặng lẽ liếc Vệ Lạc một cái, hé môi, thấp giọng: "Dắt tay trượng phu cũng được, không con cũng được. "
Không ngờ hắn lại nói, dắt tay cùng nam nhân làm bạn cũng được, không có con cái cũng được. Có điều một câu này, giọng hắn ép xuống quá thấp, Vệ Lạc chẳng hề nghe rõ, chỉ cho rằng hắn lẩm bẩm lung tung hai câu.
Vệ Lạc tiếp tục khàn giọng than thở: "Có khả năng với dung mạo của ngươi, dù cho là một tiều phu, cũng sẽ bị kẻ xấu dòm ngó, bức bách! Tố, ngươi vẫn cứ sơ ý tuỳ hứng thế này, chẳng hiểu cách mượn cơ hội, không muốn vì tương lai mưu tính cẩn thận, chỉ sợ lúc trở về Nam sơn cũng sẽ có cường đạo giết thê của ngươi, phá huỷ nhà của ngươi, bắt ngươi đem đi."
Vệ Lạc cảm khái tới đây, liền ngừng lại. Nàng vừa ngừng, liến thấy sắc mặt Tố tái xanh, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đều ngập tràn vẻ dữ tợn rõ rệt!
Vệ Lạc ngẩn ngơ, có chút ngốc ngốc nhìn hắn.
Tố xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi, một tay đặt bên chân cũng nắm thành quyền thật chặt, sự căm phẫn, kích động, tức giận kia thực sự ngoài dự đoán của Vệ Lạc. Lúc này, nàng xem hắn nào còn dám nói nửa câu k1ch thích?
Tố liên tiếp thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên đưa tay, ôm chặt Vệ Lạc vào ngực, để Vệ Lạc không giãy dụa được, hắn liền khoá hai tay lại, kề sát mặt vào bên gáy nàng, trầm thấp nói: "Sẽ không, sẽ không vậy đâu! Lạc, Tố cũng là trượng phu, từ ngày này trở đi, liền theo lời ngươi học cách mượn cơ hội, tỉ mỉ mưu tính, dù thế nào, ta cũng không... Sẽ không để thế này!"
Tố ôm Vệ Lạc rất chặt, quả thật là đang siết chặt nàng, tựa như dùng hết sức bú sữa mà ôm. Vệ Lạc bị hắn ôm như thế liền thở cũng không được, bất đắc dĩ giãy giãy. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tố, khàn khàn nói: "Tố, Mi chủ đã tặng ta cho công tử Kính Lăng, hiện tại ta là sai vặt thư phòng của ngài ấy."
Thân thể Tố cứng đờ.
Tận một lúc lâu, giọng nói hơi có chút run rẩy của Tố mới truyền đến, "Thư phòng là nơi quan trọng, công tử Kính Lăng sao để ngươi vào? Lạc, ngài ấy nhắm trúng sắc đẹp của ngươi?"
Vệ Lạc nghe thế thì buồn cười, nàng không nhịn được cười nói: "Ta có sắc đẹp gì chứ?" Lời vừa ra, Tố liền bặm bặm môi, có điều động tác nhỏ này của hắn rất kín đáo, lại cúi đầu, không để Vệ Lạc phát hiện.
Vệ Lạc cười rồi liền không cười nổi nữa, nàng thở dài một hơi, vô lực nói: "Ta không sắc có thể khiến ngài chọn trúng, có lẽ ngài có vài phần kính trọng ta, lại ngầm hoài nghi." Nàng nói tới đây, liền càm giác được thân thể Tố đang ôm chặt nàng cứng đờ, bàn tay nhỏ cũng trở nên lạnh lẽo.
Vệ Lạc đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng khác chi hoa đào của hắn, vội vàng cười ha ha: "Đừng hoảng, đừng hoảng! Nhớ Vệ Lạc ta là ai chứ, sẽ không tự mình rơi vào nguy hiểm!"
Sau khi Vệ Lạc cười hai tiếng, thấy sắc mặt Tố vẫn khó coi như cũ, cũng không an ủi nữa, bởi vì chính lòng nàng cũng hoảng sợ, thật sự chẳng biết an ủi từ đâu.
Đưa tay đẩy Tố ra, Vệ Lạc nhìn về hai kẻ trên đất, cau mày nói: "Xử trí thế nào đây?"
Tố không phản đối đáp: "Dễ thôi, việc này cứ giao cho ta."
Vệ Lạc gật đầu, nàng lo lắng nhìn vết thương của Tố, lẩm bẩm nói: "Phải bôi thuốc mới được."
Tố cười cười, đưa tay mò vào ngực kiếm khách đang nằm trên đất, chỉ chốc lát đã lấy ra một hộp gỗ. Hắn mở hộp gỗ, lấy một ống trúc đổ ra một ít bột phấn bôi lên lên vết thương, vừa bôi vừa cười nói: "Người dùng kiếm, ai ai cũng có thuốc trị thương."
Việc này Vệ Lạc đúng là đã quên, nàng cười cười, đi tới vài bước, kéo lấy y phục bằng lụa trên người mỹ thiếu niên, giúp Tố băng bó.
Băng bó cẩn thận xong, Vệ Lạc híp mắt nhìn ánh nắng bên ngoài, nói: "Tố, thời gian không còn sớm, ta phải quay về."
Tố thấp giọng đáp một tiếng.
Vệ Lạc phất tay với hắn, xoay người liền đi. Khi nàng tới cửa phòng thì Tố đột nhiên gọi nàng lại, "Vệ Lạc!"
Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía hắn, Tố nở nụ cười với nàng, gương mặt nhỏ nhắn như hoa đào sáng rực, chẳng hiểu tại sao, Vệ Lạc cảm thấy trong nụ cười của hắn ẩn chứa một loại ưu thương cùng không muốn nào đó.
Ngay lúc Vệ Lạc hơi nghi hoặc nhìn kỹ thì Tố lại cười rực rỡ, hắn học dáng vẻ Vệ Lạc phất tay nói: "Lạc, nếu như phú quý, " sau khi nói năm chữ này, hắn đưa tay ấn lên trái tim mình một cái, rồi đưa bàn tay đó ra không trung, cũng ấn một cái lên tim Vệ Lạc một cái, không hề chớp mắt nhìn nàng, ôn nhu, thấp giọng nói tiếp: "Thì xin đừng quên!"
Đây là một câu rất bình thường, Vệ Lạc cũng không lưu ý, nàng cười phất tay với Tố, cũng nói một câu, "Nếu như phú quý, thì xin đừng quên" xong, liền xoay người rời đi. Mãi tận đến khi nàng đi xa, Tố vẫn không hề động đậy mà nhìn bóng lưng của nàng, dần dần, mắt ánh lệ. Thế nhưng, dưới ánh lệ kia, hắn lại mân thật chặt môi anh đào thành một đường, lộ rõ vẻ mặt vô cùng kiên định.
- ------------------o------------------
sát ngôn quan sắc: xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người