Tiếng bước chân xa dần, trong ánh đèn lồ ng lay động, tất cả dần trở nên yên tĩnh.
Sau khi công tử Kính Lăng vẫy lui mọi người, hắn cũng chưa đi, mà lẳng lặng ngồi trên tháp, tay trái chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ điều gì đó. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ở góc độ này, trong tranh tối tranh sáng, phảng phất tựa một pho tượng điêu khắc cổ xưa.
Vệ Lạc liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu, cùng ba thực khách đồng loạt lui ra sau.
Nàng mới lui năm sáu bước, đột nhiên, giọng nói trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng truyền đến: "Vệ Lạc?"
Vệ Lạc ngẩn ra, nàng ngẩng đầu chớp mắt nhìn về phía công tử Kính Lăng, không hiểu sao hắn gọi mình. Nhưng hắn không quay đầu lại, Vệ Lạc cũng chẳng rõ.
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Vừa trả lời, nàng vừa bước chậm rãi tới gần công tử Kính Lăng đang trầm mặc.
Nàng đi thẳng tới bên cạnh công tử Kính Lăng, cẩn thận liếc hắn một cái, thấy công tử Kính Lăng không mở miệng, cũng không tỏ ý, Vệ Lạc mếu máo, có chút không biết làm sao.
Chính lúc nào, công tử Kính Lăng thấp giọng nói: "Quỳ xuống."
A?
Vệ Lạc cả kinh.
Nàng trợn to mắt, ngốc trệ nhìn công tử Kính Lăng, đương nhiên, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên gò má như góc núi của hắn, vẫn đang ở trong tối nên vẻ mặt gì cũng không rõ.
Vệ Lạc do dự một chút, từ từ quỳ xuống, cúi đầu, mông nhấc cao, lần thứ hai như quỳ xuống một con heo. Hai mắt Vệ Lạc nhìn khe hở nhỏ giữa đá tảng xanh trên mặt đất, căm tức thầm nghĩ: Mình hận quỳ! Mình hận cái tư thế này!
Lúc này, trên đầu nàng một hồi ấm áp.
Là công tử Kính Lăng đưa tay xoa tóc nàng.
Vệ Lạc choáng váng, thực sự ngốc luôn rồi.
Nàng đực ra nhìn mặt đất, một cử động cũng không dám. Từ trên da đầu truyền đến lực và độ ấm của bàn tay kia, Vệ Lạc rất muốn ngẩng đầu lên một cái, kiểm tra xem mình có ảo giác không: Tại sao công tử Kính Lăng lại đặt tay lên đầu mình? Trời ạ, hắn không những đặt lên, giờ lại còn đang xoa.
Đúng vậy, tay công tử Kính Lăng đang nhẹ nhàng xoa xoa, động tác ôn hòa mà tự nhiên, như đang vuốt lông một chú cún. Vệ Lạc quẫn, cảm thấy việc bản thân từ một con heo biến thành một con cún rất là bất đắc dĩ.
Công tử Kính Lăng vỗ về tóc nàng, trầm thấp mở miệng: "Rất có tài trí. Vậy, Vệ Lạc, ngươi là ai?"
Thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc cứng đờ.
Sao hắn lại hỏi câu này?
Hoảng loạn, ngờ vực cùng bất an, như nước thủy triều ập tới. Môi Vệ Lạc run rẩy, đột nhiên cảm thấy bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, bật thốt lên, giọng nói thanh thuý, "Tiểu nhân chính là người nước Việt, không anh em, cha chết sớm, nhà có vạn quyển tàng thư, từ nhỏ được mẹ dạy dỗ, mẹ từng nói, tổ tiên từ thời Vệ Ý công(xem chú thích chương 61) đã đến Việt. Một năm rưỡi trước, mẹ qua đời. Tiểu nhân theo đội buôn rời Việt, không ngờ gặp phải giặc cướp, mất hết tài sản, gần như làm nô. May tiểu nhân cơ trí mới trốn được. Sau đó gặp đoàn xe Mi cơ, bèn đêm hôm xin gia nhập, được nhận..."
Những lời này, là nguyên văn những gì nàng đã nói trên xe ngựa, một chữ cũng không thiếu. Bởi lẽ Vệ Lạc đã đặc biệt niệm thuộc lòng mấy lần. Nàng định bụng để sau này có thêm người hỏi mình, thì sẽ trả lời y nguyên, vậy mới có thể đảm bảo khớp với khi nói cùng công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc nói rất tự nhiên, thuận miệng, nhưng càng nói giọng nàng càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp. Bởi vì nàng cảm giác rõ, trên đỉnh đầu đang có một ánh mắt lạnh lùng uy hiếp, sáng quắc nhìn chòng chọc! Ánh mắt kia khiến không khí bắt đầu đông lại, khiến áo lót nàng bắt đầu ướt lạnh, làm nàng thực chột dạ run sợ.
Có điều, Vệ Lạc dù sao cũng là Vệ Lạc, nàng vẫn cố gắng nói ra không sót một chữ. Dù rằng âm giọng càng ngày càng thấp.
Nàng đáp xong, nhô cao lưng rạp người xuống sát sàn nhà - uy thế vô hình nặng nề trùm lên nàng, tựa ngàn cân, nàng thực sự chịu không nổi
Trầm mặc.
Yên tĩnh!
Trong điện vẫn không có tiếng động truyền ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một bàn tay thon dài trắng nõn đưa tới, sau đó, ngón giữa duỗi ra nâng cằm nàng lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào da thịt nàng thì lập tức, Vệ Lạc liền run lên một cái, nàng không phải lạnh, nàng chỉ là, chỉ là không biết sao, lại cảm thấy hơi không dễ chịu. Không đúng, là rất không dễ chịu, khuôn mặt nhỏ của nàng dần dần toả nhiệt, trái tim nàng lại bắt đầu đập loạn.
Vệ Lạc trừng mắt nhìn, rất muốn mở miệng lên án. Nhưng tất nhiên là nàng không dám.
Lúc này nàng có một cảm giác, một cảm giác cực kì lạ lẫm. Phảng phất theo ngón tay này, toàn bộ không khí, hô hấp lại bắt đầu tràn ngập hơi thở của chủ nhân nó. Tựa như tối hôm qua!
Nghĩ tới đây, mặt Vệ Lạc càng đỏ, may là trên mặt nàng dịch dung rất dày, chỉ cần không hồng đến vành tai, căn bản sẽ không ai nhìn ra.
Lúc này, ngón tay đang ôm lấy cằm nàng hơi dùng sức, buộc nàng ngẩng đầu lên.
Vệ Lạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cặp mặt đen thẳm như trời sao của công tử Kính Lăng, lúc bốn mắt đối diện, nàng nhếch miệng, cười hì hì.
Công tử Kính Lăng lẳng lặng trông nàng, mắt chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc nàng, chăm chú tận đến lúc nét cười trên mặt nàng cứng đờ, áo lót lại bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh, hắn mới hé môi mỏng, từ tốn nói: "Gan càng ngày càng lớn rồi?"
Câu này phải phản ứng sao đây?
Vệ Lạc còn chưa thông thì công tử Kính Lăng đã vươn tay ra. Hắn đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc, động tác vô cùng chậm rãi nhẹ nhàng, tao nhã mà rất tự nhiên. Vỗ khuôn mặt nhỏ đen đúa của nàng, công tử Kính Lăng lẳng lặng nói: "Theo hầu."
Dứt lời, hắn xoay người xuống tháp.
Vệ Lạc vội vã từ dưới đất bò dậy, hùng hục theo sát phía sau hắn. Đi ra đại điện, đi tới chỗ tối trong quảng trường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc rốt cuộc rúm ró: Sao hắn lại có cử chỉ quỷ dị như vậy? Hắn, hắn thật sự hoài nghi mình rồi! Mình phải làm thế nào đây, có nên lập tức chạy khỏi phủ không?
Trốn khỏi phủ không phải một ý nghĩ thông minh, không chỉ vì một mình không cách nào sinh tồn bên ngoài, mà còn vì nàng vẫn không cảm thấy sát ý của công tử Kính Lăng. Hắn dù sinh lòng nghi ngờ nàng, nhưng không có ác ý. Cảm giác này kể từ khi nàng tỉnh ngủ, liền bám chặt lấy tâm linh nàng. Vệ Lạc bất tri bất giác đã không còn sợ công tử Kính Lăng nữa. Thực sự nói đến sợ, nàng chỉ sợ nhịp tim từng hồi mãnh liệt, không thể khống chế kia của mình.
Vệ Lạc đi sau lưng hắn, bầu trời một vầng trăng sáng chiếu soi, trong lúc lơ đãng, đã khiến hai bóng người một lớn một nhỏ chồng lên nhau, hoàn toàn trùng khớp, tựa như chỉ có một người. Nhìn bóng người chồng lên nhau kia, Vệ Lạc lại thấy tim mình đập nhanh thêm một phần.
Gió xuân lướt qua rừng cây, thổi tán lá xào xạt vang vọng. Cũng không biết tại sao, vốn nên là gió xuân thổi vào người mát mẻ, thế nhưng vẫn cứ thêm một phần khô hanh, làm hại tim nàng nóng lên.
Bất giác, Vệ Lạc li3m môi một cái. Nàng rũ mắt, sải vài bước, mãi khi bóng nàng không chồng lên bóng hắn nữa mới dừng bước.
Một phiến lá thong thả rơi xuống, bay tới trên mu bàn chân Vệ Lạc, Vệ Lạc đá bàn chân nhỏ, hất đi. Vừa làm xong, người phía trước liền quay đầu nhìn nàng, hắn nhìn thật sâu, cặp mắt đen tối tĩnh mịch thâm trầm như biển.
Hắn nhìn chăm chú Vệ Lạc một hồi, cũng không nói lời nào, quay đầu tiếp tục đi.
Vệ Lạc theo sát sau lưng hắn, mắt thấy tẩm điện của công tử Kính Lăng xuất hiện trong tầm nhìn, trái tim nàng thình thịch nhảy loạn: Đêm nay nếu hắn lại gọi mình thay y phục, lấy cớ gì từ chối mới được đây?