Việt Cơ

Chương 77: Lần thứ hai giao phong

Vệ Lạc cứng đờ!

Thân thể nàng đờ ra, cảm giác từng đợt khí nóng phả vào lỗ tai, còn cả hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn. Hơi thở nam tính ấy bao phủ mọi chỗ, từ mỗi một lỗ chân lông thấm vào cơ thể nàng!

Bất tri bất giác, tim nàng lại đập điên cuồng mất khống chế, dần dần, nàng lại bắt đầu cảm giác được trong toàn bộ trời đất, chỉ còn mỗi tiếng tim đang đập khẩn trương của bản thân.

Thật vất vả mới yên tĩnh được hai năm mà!

Vệ Lạc rất muốn khóc.

Nàng chớp mắt một cái, chậm rãi, từ từ quay đầu đi. Nàng không dám quay quá nhanh, vì hắn thực sự áp rất gần, Vệ Lạc e sợ nếu không cẩn thận, sẽ kề mặt mình phải bờ môi hắn.

Vệ Lạc quay đầu, trợn to đôi mắt mặc ngọc, chớp chớp, nhìn hắn.

Theo ánh mắt chớp chớp của nàng, khóe môi công tử Kính Lăng không kiềm chế được cong lên. Tiểu nhi trước mắt này, cặp mắt như mặc ngọc, trong mà lạnh, tựa như ngọc thạch đã hấp thụ mấy vạn năm linh khí trời đất, chẳng hề nhiễm bụi trần thế tục. Nhưng theo cái nháy mắt này của nàng, ngọc thạch kia lập tức biến đổi, hoá thành hồ nước dưới ánh mặt trời, lăn tăn gợn sóng. Vẻ tĩnh lặng cũng đổi thành giảo hoạt và sợ hãi.

Vệ Lạc nháy mắt, ngơ ngác nhìn công tử Kính Lăng, nhìn đi nhìn lại, chiếc miệng xinh xắn của nàng thoáng run rẩy, sau đó, nàng chậm rãi lui người về sau, để mặt mình cách xa mặt hắn nửa thước.

Nàng làm xong, ánh mắt linh hoạt chuyển động, chỉ thấy hai mắt Vệ Lạc khẽ liếc, như có như không đánh giá Kính Lăng, uất ức nói: "Tiểu nhân thật sự không hiểu, thì ra lúc công tử đánh trận tận đất Tần, mà vẫn còn nhớ đến tiểu nhân."

Ánh mắt nàng thực sự khinh thường, vẻ mặt còn hơi tự cao, đúng vậy, là một kiểu cho rằng hắn chẳng phải người nàng không thể tự cao. Ánh mắt này, bỗng chốc khiến mi tâm công tử Kính Lăng giật giật, hai mắt cũng đã hơi âm u.

Hắn vừa lui mặt lại, hơi thở nam tính nồng đậm khi nãy cũng nhạt đi rất nhiều, Vệ Lạc không khỏi lặng lẽ thở một hơi. Ban nãy nàng thật sự cảm giác được, trên người công tử Kính Lăng phát ra mùi hóc môn quá nồng, nàng thật lo lắng hắn không kiểm soát được bản thân làm gì đó với nàng.

Hì hì, như vậy chắc ổn rồi, k1ch thích con báo này phẫn nộ quá mức chắc hài cốt cũng không còn.

Vệ Lạc nghĩ vậy, vội vàng thu hồi diễn xuất còn dư thừa trên mặt, nàng lui ra sau một bước nữa, hai tay úp sấp, phục sát đất, nàng từ nửa năm trước đã có thể dùng nội lực khống chế giọng nói, hiện tại giọng nàng hơi trầm thấp, ngữ điệu vô cùng cầu khẩn thuật lại, Vệ Lạc dập đầu, nói: "Hiện nay giữa các nước trong thiên hạ, nước Sở là mạnh nhất, gần như chiếm nửa thiên hạ! Các nước Tấn, Tần, Tề yếu hơn. Nước Việt, Ngô tuy mạnh, nhưng cũng lệ thuộc Sở mà thôi, các nước Vệ, Tống càng không đáng nhắc đến."

Vệ Lạc bỗng nhiên nhắc tới những đại sự quốc gia này, công tử Kính Lăng không khỏi ngẩn ra, hắn từ từ thu hồi vẻ mặt âm trầm, ngửa người về sau, lẳng lặng nhìn nàng đăm đăm, chú ý lắng nghe.

Vệ Lạc tiếp tục phục trên đất, cao giọng nói: "Tiểu nhân biết với khả năng của công tử, muốn thống lĩnh nước Tấn xưng bá thiên hạ, khiến chư hầu thần phục, nhất hô bách ứng."

Nàng dừng một chút, cảm nhận được hơi thở của công tử Kính Lăng đã bình ổn, hiển nhiên hắn đã buông lửa giận với mình, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiếp tục êm tai nói, "Thế thời hiện nay, cái gì là quý nhất? Nhân tài, có một hiền sĩ tương trợ, một lời đẩy lui mười vạn quân, có một hiền tướng, một trận hạ mười thành trì địch! Công tử chí khí cao xa, tiểu nhân nguyện ra sức trâu ngựa!"

Nàng trầm thấp nói câu cuối cùng xong, liền nghe được công tử Kính Lăng cười ồ nói: "Với tài năng của tiểu nhi, xứng làm quốc sĩ hay sao?"

Hắn đây là đang mỉa mai Vệ Lạc không biết nặng nhẹ, tự coi mình thành nhân vật nào rồi.

Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hai tay nàng vẫn rạp trên đất, ngửa đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt như mặc ngọc, thanh trong mà lạnh nhạt, xinh đẹp mà tĩnh mịch, lại cực kỳ tự tin.

Công tử Kính Lăng không khỏi ngẩn người.

Hắn từ từ ngồi thẳng người, nhìn chăm chú Vệ Lạc, chậm rãi nói: "Nói vậy, ngươi có năng lực gì?"

Vệ Lạc tự tin đối diện với hắn, lanh lảnh nói rằng: "Muốn trừ ngoại tất an nội, yêu cầu hàng đầu cho công tử, chính là trở thành Tấn hầu!"

Kính Lăng ngẩn ra.

"Muốn trừ ngoại tất an nội", sáu chữ này tuy rằng đơn giản, nhưng lại vang dội vô cùng. Nó đã phải trải qua mấy ngàn năm gian khổ, mãi đến hậu thế thậm chí vẫn được ghi nhận, tất nhiên có sức sống phi phàm.

Bất tri bất giác, ánh mắt nhìn nàng của công tử Kính Lăng đã thay đổi.

Vệ Lạc nhìn ra được, trong ánh mắt hắn đang có sự đấu tranh.

Hắn đang đấu tranh, sao hắn phải đấu tranh?

Trong giây phút này, vô số ý nghĩ, vô số tâm tư, vô số tình cảm chẳng thể nói vui hay buồn đều cùng tuôn trào mãnh liệt.

Vệ Lạc vội vàng rũ mắt, che giấu tâm tình của mình, nàng lần thứ hai dập đầu, giòn giọng: "Công tử chí tại thiên hạ, tiểu nhân cũng tự tin có thể lấy tài học khiến công tử coi trọng! Tiểu nhân thân phận thấp hèn, chẳng phải kẻ kiếm thuật trong mười thì đứng nhất, cũng không có người trước hầu sau theo, dẫu tiểu nhân lai lịch bất minh, hành vi mờ ám, vậy thì thế nào? Thời thế hiện nay, chiến loạn chốn chốn, cho dù phú quý tột bậc, cũng chỉ là được ban mai lại lo chiều tà (xem chú thích c69). Công tử muốn thu nhận kẻ sĩ trong thiên hạ, muốn xưng bá chư hầu, sao có thể quá mức thận trọng, mọi thứ đều yêu cầu phải rõ ràng? Nếu có hiền sĩ thực khách đến đầu quân cho công tử, ai cũng nhất định phải có xuất thân trong sạch, diện mạo đáng tin, có đạo có đức, há chẳng phải công tử chối bỏ nhân tài khắp thiên hạ sao? Nên biết thế gian này có trăm loại người, lại hiếm thấy kẻ hoàn hảo. Chỉ cần người có tài năng được công tử sử dụng, dầu hắn vốn là nô lệ, đã từng giết người phóng hỏa thì có sao?"

Nàng nói tới đây, trịnh trọng dập đầu, âm thanh khàn khàn nói: "Tiểu nhân đã gặp nguy nan, thực không muốn để lộ mặt thật trước thế nhân. Mấy năm qua lo lắng sợ hãi, chẳng qua chỉ cầu một chốn an thân. Bây giờ vào phủ công tử, xét thấy công tử quả thật là một minh chủ đương đại, tâm thực sự quy phục. Mong công tử chớ truy cứu đến diện mạo lai lịch nữa, tiểu nhân xin thề sống chết đáp đền!"

Vệ Lạc nói xong, lần nữa dập đầu, thật lâu không ngẩng lên.

Trầm mặc, cực kỳ trầm mặc.

Vệ Lạc nằm sấp trên đất, dỏng tai nghe nhịp thở hơi gấp gáp của công tử Kính Lăng, không khỏi cực kỳ buồn bực: Mình nói lời này có lý có chứng, ngôn từ xúc động, sao hắn còn do dự? Hắn là kẻ dã tâm bừng bừng như thế, đáng ra không nên do dự mới phải.

Không biết qua bao lâu, công tử Kính Lăng phất phất tay, khàn khàn nói: "Vệ Lạc!"

Vệ Lạc vui vẻ, giòn dã đáp: "Dạ."

Giọng nói nhàn nhạt của công tử Kính Lăng truyền đến, "Lời của ngươi đã khiến ta đổi ý. Tạm thời ngươi là thực khách tam đẳng!"

"Dạ -"

Tiếng đồng ý này của Vệ Lạc, quả thật lanh lảnh vang dội, khí thế mười phần, không chút che giấu sự vui sướng mừng rỡ của nàng.

Lời đồng ý của nàng vừa vang lên, thân thể công tử Kính Lăng lập tức hơi nghiêng về trước.

Hắn chậm rãi áp sát Vệ Lạc, hai mắt như mực, lẳng lặng nhìn hai mắt nàng đăm đăm, chậm rãi nói: "Song! Tiểu nhân ngươi dùng mọi cách che giấu, miệng lưỡi lấy lòng, những điểm vô căn cứ trong đó người người đều nhìn ra, mấy lời hoa hoè ban nãy cũng chẳng che được!"

Thoắt một cái, khuôn mặt vừa hưng phấn ửng hồng của Vệ Lạc lại bắt đầu trắng như tuyết.

Công tử Kính Lăng cầm chén rượu trên kỷ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đảo qua mặt mũi nàng, nói: "Thuật dịch dung cũng rất tinh thông rồi! Hai năm trước cho dù là vô cùng sợ hãi, sắc đỏ không ra, sắc trắng cũng khó hiện, bây giờ nhìn một cái lại có thể thấy ngay."

Thoắt cái, Vệ Lạc môi run rẩy ngước mắt nhìn hắn, không biết tại sao, khắc này, Vệ Lạc bật thốt lên lại là, "Ngài, ngài sao lại như thế? Biết tôi dịch dung, lại dùng lời bắt nạt tôi?"

Giọng điệu này, sao nghe ra lại có chút thẹn quá hóa giận?

Công tử Kính Lăng không khỏi phá lên cười ha hả, hắn thản nhiên đứng dậy, cao giọng ra lệnh: "Vệ Lạc tuy chỉ là thực khách nhị đẳng, tài ăn nói lại khiến người ưa thích, đích xác là một tên lộng thần. Được, thăng làm thần tôi thân cận!"

Tiếng hắn vừa hạ, mấy giọng nói trong trẻo đồng thời truyền đến, "Xin nghe lệnh công tử!" Đang khi âm thanh rơi xuống, tiếng đề bút sột soạt truyền đến, đã có người liên quan ghi lại một lệnh bổ nhiệm này.

Lời này vừa dứt, chẳng khác gì thân phận Vệ Lạc lại thay đổi. Từ sai vặt bên người, đã trở thành thực khách nhị đẳng kiêm thần tôi thân cận - lộng thần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất