Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 103: Mười bảy tức

Chương 103: Mười bảy tức
Tô Tử Mặc vừa mới bước vào tầng thứ tư tháp Thập Trận còn không biết, có một người vừa mới xông qua tầng này, cũng không biết đám đệ tử phía ngoài Trận phong chạy tới càng ngày càng nhiều, đã bắt đầu có người chú ý tới hắn.
Tầng thứ tư là sát trận.
Sát trận là một loại trận pháp uy lực lớn nhất trong tất cả các loại, nếu xông vào trong đó không đúng cách, lực lượng của tu sĩ lại không đủ để phá vỡ sát trận, thì sẽ táng thân bên trong đại trận.
Trận pháp không ngừng vận chuyển, mặc dù tu sĩ có thể tạm thời ngăn cản lực của sát trận, nhưng nhân lực cuối cùng sẽ có lúc cạn kiệt, dần dần chắc chắn sẽ kiệt sức, cuối cùng bị trận pháp hủy diệt.
Nhưng sát trận lại là một trong mấy loại trận pháp dễ phá giải nhất.
Mục đích của Sát trận là giết chóc cực đoan, hủy diệt tất cả, cái gọi là vật cực tất phản, khổ tận cam lai, trên thế gian này không có tuyệt đối hủy diệt, cho nên ở bên trong hủy diệt này, nhất định sẽ tồn tại sinh cơ.
Chỉ cần tìm được sinh cơ này, tự nhiên sẽ có thể phá giải sát trận.
Ở phía trước cách đó không xa là một ngọn núi lửa bốc lên khói dày đặc cuồn cuộn, trong nháy mắt khi Tô Tử Mặc vừa bước vào nơi này, bên trong ngọn núi này truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Ngay sau đó, vô số nham tương màu đỏ thẫm từ miệng núi lửa phun ra ngoài, đốt lên cự thạch lửa cháy hừng hực, phô thiên cái địa rơi xuống, thanh thế doạ người.
Khói đen tràn ngập che mất tầm mắt, kéo theo là bụi mù đen kịt làm cho người hít thở không thông.
Tất cả giống như mạt thế giáng lâm, thiên địa sụp đổ!
Đối mặt với lực lượng hủy thiên diệt địa này, những tu chân giả khác sẽ ngay lập tức bóp nát hộ thân phù lục, theo bản năng quay đầu chạy trốn, muốn tránh đi phạm vi rơi xuống dung nham.
Nhưng trên thực tế, đây là cử động cực kỳ không sáng suốt.
Nơi này là một trận pháp.
Trừ phi phá được mắt trận, nếu không tu sĩ căn bản không xông ra được!
Nói cách khác, ở bên trong trận pháp, dù tu sĩ có tốc độ nhanh đến đâu, đều sẽ không trốn thoát được phạm vi rơi xuống của dung nham.
Thần sắc Tô Tử Mặc bình tĩnh, tế ra phi kiếm, nhảy xuống, hắn không lùi mà lại tiến tới, xông về phía trước.
Tất cả thảm thực vật trên mặt đất đã bị thiêu hết, chảy xuôi theo nham tương bốc lên bọt khí, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.
Trong nháy mắt, dưới thân Tô Tử Mặc đã biến thành một biển dung nham màu đỏ thẫm, chỉ còn lại nham thạch còn chưa bị hòa tan trần trụi ở bên ngoài.
Đối với những Bày Trận Sư khác, muốn phá trận ở trong sát trận, cần vừa tránh né lực lượng sát trận, vừa phân tích thôi diễn nên phá trận như thế nào.
Nhưng đối với Tô Tử Mặc thì căn bản không cần như thế.
Trong sát trận khắp nơi chứa đầy nguy hiểm, nhưng có một nơi, linh giác của Tô Tử Mặc không có phản ứng.
Nơi này, chính là chỗ sơ hở trong sát trận!
Bởi vì mục đích của huyễn trận cùng khốn trận không phải giết chóc, mà là mê hoặc và trói buộc, Tô Tử Mặc không cảm giác được nguy hiểm nên linh giác vô dụng, muốn phá giải hai loại trận pháp đó chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thật sự.
Nhưng ở trong sát trận, Tô Tử Mặc có được linh giác, tất cả bố trí đều trở thành bài trí.
Rất nhanh sau đó, Tô Tử Mặc đi vào trên khối nham thạch này.
Khối nham thạch này có vẻ rất phổ thông, chỉ có thể miễn cưỡng chứa một người đứng thẳng, không khác gì những hòn đá khác nhô ra trong nham tương.
Nhưng chỉ cần đứng im trên khối nham thạch này không nhúc nhích, là có thể né được tất cả nguy hiểm trong sát trận!
Nếu có người có thể thấy cảnh này, nhất định sẽ trợn mắt hốc mồm.
Liệt diễm dung nham không ngừng rơi xuống, lít nha lít nhít, nhưng trong dung nham phô thiên cái địa này, lại có một nam tử áo xanh đứng ở đấy, không bị một chút tổn thương nào!
Tìm ra khối nham thạch này, còn chưa được tính là đã phá được sát trận.
Dù sao núi lửa không ngừng dâng trào, chẳng biết lúc nào mới có thể ngừng, Tô Tử Mặc cũng không thể một mực ở chỗ này.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, nhìn khối nham thạch thông thường dưới chân này, trong mắt lóe lên mỉm cười.
Theo lý mà nói, khối nham thạch này chính là trận nhãn trong sát trận.
Nhưng nếu phỏng đoán sai, hủy đi khối nham thạch này, sát trận không phá được, ngươi xông trận sẽ rơi vào trong nham tương nóng bỏng, bị thiêu đến hài cốt không còn!
Bày Trận Sư bố trí đạo trận pháp này, quả thực đã hạ không ít tâm tư.
Không chỉ khảo nghiệm năng lực phá trận của tu sĩ, còn khảo nghiệm sự quyết đoán của tu sĩ!
Xem ngươi có dám tự mình bẻ gãy cây cỏ cứu mạng duy nhất hay không!
Trên thực tế, tâm tư Bày Trận Sư này lại không mưu mà hợp với vận chuyển trong sát trận, đều là cầu sống trong cái chết.
Tô Tử Mặc cười cười, nhấc chân giẫm một cái.
Ầm!
Nham thạch dưới chân chia năm xẻ bảy, cả người Tô Tử Mặc rơi xuống.
Mắt thấy sắp rơi vào trong nham tương, trong nháy mắt tất cả lại biến mất, cảm giác chân đứng trên mặt đất lại một lần nữa trở về.
Lối vào tầng thứ năm xuất hiện!
Tô Tử Mặc dạo bước mà đến.
...
Cùng lúc đó, bên ngoài Tháp Thập Trận.
Trận văn tầng thứ ba lóe sáng không bao lâu, trận văn tầng thứ tư đã lóe lên, tiếng nghị luận của đám đệ tử Trận phong thoáng chốc đã im bặt.
Tất cả mọi người đều há to miệng, trừng mắt nhìn Tháp Thập Trận cách đó không xa, trong lúc nhất thời đều thẫn thờ.
"Ừ"
La trưởng lão có cảm ứng, cũng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy ánh sáng trận văn tầng thứ tư lóe lên, La trưởng lão cũng ngây người.
Kẻ này xông qua tầng thứ tư
Hơn nữa còn nhanh như vậy, có vẻ như chỉ dùng mười bảy tức
Làm sao có thể
Vô số nghi vấn trong nháy mắt hiện lên trong đáy lòng, đầu óc La trưởng lão có chút loạn, nhíu chặt lông mày.
"Ta vừa mới nhìn thấy cái gì, giống như trận văn tầng thứ tư cũng sáng lên "
"Thời gian từ lúc người này bước vào tầng thứ tư, đến khi trận văn lóe sáng, giống như chỉ dùng thời gian mười mấy hơi thở, sao lại nhanh như vậy "
"Người này là ai "
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, trong đám người lại xôn xao ồn ào, vẻ mặt đám đệ tử Trận phong đầy kinh hãi, nhao nhao nghị luận.
Phải biết rằng đệ nhất nhân của Trận phong là Chung Ôn phá giải trận pháp tầng thứ tư còn tốn ròng rã một canh giờ.
Tại sao lại có người chỉ dùng mười mấy tức đã phá mất trận pháp tầng thứ tư rồi.
"Ta đã biết!"
Một đệ tử đột nhiên nói ra: " Bên trong tháp Thập Trận này trừ Chung sư huynh, khẳng định còn có hai người, khi nãy xông qua trận pháp tầng thứ ba là một người, xông qua tầng thứ tư lại là một người khác."
" Đúng, đúng, đúng, nhất định là như vậy." Một tên đệ tử khác giật mình, vội vàng gật đầu.
" Ừ, chắc là trùng hợp, người đầu tiên vừa mới xông qua tầng thứ ba, người thứ hai lại xông qua tầng thứ tư."
"Làm ta sợ muốn chết, ta đã nói không có khả năng mà."
Vẻ mặt đám đệ tử Trận phong thoáng bình tĩnh lại, tiếng ồn ào cũng dần dần lắng lại.
Dù sao tuyệt đại đa số người trong bọn họ đều còn không thể phá giải trận pháp tầng thứ tư.
Nếu biết có người chẳng những xông qua tầng thứ tư, hơn nữa chỉ dùng thời gian mười mấy hơi thở, chuyện này đả kích bọn hắn quá lớn.
Nghe được đám người nghị luận, La trưởng lão thoáng cúi đầu, tận lực che dấu rung động trong mắt.
Không có người nào hiểu rõ hơn ông ta, từ sáng sớm đến bây giờ, tiến vào Tháp Thập Trận bên trong người chỉ có hai cái.
Nếu Chung Ôn đã xông qua tầng thứ tư, như vậy người vừa mới tốn mười mấy hơi thở đã phá giải hết sát trận tầng thứ tư, chỉ có một cái khả năng.
Chính là đệ tử thí luyện đến từ Khí phong —— Tô Tử Mặc!
La trưởng lão hơi liếc mắt, nhìn thoáng qua Thập Trận Bi.
Trên tấm bia kia, ba mươi mấy vị trí phía dưới đều là những đệ tử trong năm gần đây của tông môn có thể xông qua trận Pháp Thiên tầng thứ tư, đệ tử nhanh nhất tên là Tư Đồ Bác ngạn, tốn thời gian một nửa canh giờ.
Cho dù Tô Tử Mặc này thất bại ở tầng thứ năm, kẻ này cũng nhất định sẽ khắc tên trên Thập Trận Bi, xếp trên Tư Đồ Bác!
Mà thời gian kẻ này xông qua trận pháp tầng thứ tư, chính là mười bảy tức trước nay chưa từng có!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất