Chương 140: Nhận lầm người
"Trù trù!"
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa lại truyền đến một tràng tiếng hạc ré.
"Rống!"
Linh Hổ gầm nhẹ một tiếng, nhìn Tiểu Hạc đang bay tới, giống như là đang chào hỏi.
Tiểu Hạc vẫn luôn ở trong Phiêu Miểu Phong, chưa bao giờ rời khỏi tông môn, thật vất vả mới có cơ hội này, tự nhiên là muốn vụng trộm đi theo ra ngoài chơi một chút.
Chỉ là, Tô Tử Mặc không dám tự tiện quyết định, bảo nó trở về hỏi thăm Tiên Hạc tiền bối.
Tiểu Hạc một nghe thấy thế, lập tức trở nên ủ rũ.
Yêu cầu của mẫu thân đối với nó cực kỳ nghiêm khắc, từng nói qua, không đạt đến Kim Đan cảnh, không cho phép nó rời khỏi tông môn.
Tiểu Hạc vốn cũng không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới mẫu thân nghe nói là đi cùng với Tô Tử Mặc, lại ngoài dự đoán đồng ý.
Tiểu Hạc tự nhiên là vui mừng nhảy cẫng, tranh thủ thời gian đuổi theo.
"A, đây không phải là Tiểu Hạc ở trong tông môn hay sao, sao nó lại tới đây?" Lục Dương Vinh khẽ a một tiếng.
Quan Tấn suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ là đi ngang qua mà thôi."
Lục Dương Vinh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua bọn Tô Tử Mặc, trầm giọng nói: "Nghe nói lai lịch của Tiểu Hạc cũng không đơn giản, chính là con của Thần Thú Hộ Tông của Phiêu Miểu Phong."
Quan Tấn nghe ra ý khoe khoang trong miệng Lục Dương Vinh, không nhịn được cười nhạo nói: "Chuyện này, có ai trong số các đệ tử nội môn lại không biết."
Lục Dương Vinh nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, hừ nhẹ nói: "Ta đã từng quen biết với Tiểu Hạc, hồi trước còn cho nó ăn một lần, dùng trí tuệ của nó, không chừng vẫn còn nhận ra ta nữa."
Trên thực tế, đâu có phải là Lục Dương Vinh chủ động cho Tiểu Hạc ăn.
Tô Tử Mặc ở trong Lôi m Cốc nửa năm, Tiểu Hạc không có đan dược ăn, nhịn đến mức khó chịu, trùng hợp gặp phải Lục Dương Vinh vừa mới lấy được một viên đan dược không tệ, lập tức bị Tiểu Hạc cướp đi...
Bởi vì chuyện này, Tiểu Hạc còn bị mẫu thân dạy dỗ một phen.
Quan Tấn sầm mặt lại, không nói gì nữa.
Lục Dương Vinh cảm thấy đã chiếm được thượng phong, tâm trạng không khỏi cảm thấy cực kỳ tốt.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hạc đã bay tới đỉnh đầu mấy người, kêu to hai tiếng, chậm rãi hạ xuống.
Nhìn thấy thế, Lục Dương Vinh đè nén sự kích động trong lòng, không còn nhìn Quan Tấn nữa, có chút nghiêng người, nhìn Lãnh Nhu cười nói: "Lãnh sư muội, ngươi có thấy Tiểu Hạc cũng thật sự là có linh tính không, ta chỉ cho nó ăn một lần, vậy mà nó lại nhớ kỹ, còn cố ý chạy tới, ha ha."
Vừa dứt lời, Tiểu Hạc đã hạ xuống trước mặt mấy người.
Lục Dương Vinh lộ ra một nụ cười xán lạn, hô: "Tiểu Hạc đạo hữu, đã lâu không gặp."
Tiểu Hạc nghiêng nghiêng đầu, nhìn Lục Dương Vinh, giống như là đang nhớ lại chuyện gì đó, người đang cười chán ghét như thế ở trước mắt đến tột cùng là ai.
Nghĩ một hồi, không nhớ ra được.
Tiểu Hạc không để ý tới người này nữa, bước hai bước, đi đến trước người Tô Tử Mặc, cúi đầu xuống, dùng cái mỏ chim bén nhọn kia nhẹ nhàng cọ xát lên cánh tay Tô Tử Mặc, nháy mắt mấy cái, thấp giọng kêu to.
Lần này có thể đi ra ngoài chơi hay không, vẫn là phải xem Tô Tử Mặc có mang theo nó hay không.
Tiểu Hạc đứng đó nũng nịu nịnh nọt.
Một màn này, mấy người bên cạnh trông thấy đêỳ trợn mắt há hốc miệng, cằm kém chút đã rơi ở trên mặt đất.
Phàm là người từng ở Phiêu Miểu Phong mấy năm đều biết Tiểu Hạc, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy qua, Tiểu Hạc từng thân mật với tu sĩ nào trong tông môn như vậy.
Lúc này làm sao lại đột nhiên thay đổi tính tình như thế?
Chẳng lẽ không phải là con của Thần Thú Hộ Tông sao?
Không đúng rồi, nhìn tướng mạo thân hình kia không hề sai, hơn nữa trong tông môn chỉ có một con Tiên Hạc này.
Quan Tấn đột nhiên cười nói: "Ai u, không được rồi, mới vừa rồi là người vô liêm sỉ nào nói từng cho Tiểu Hạc ăn, Tiểu Hạc còn nhận ra hắn, chậc chậc chậc!"
Lục Dương Vinh lộ ra vẻ xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Đắc ý cái gì, có lẽ là nó nhận lầm người!"
Lục Dương Vinh lấp liếm, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Hạc, cười híp mắt ôm quyền nói: "Tiểu Hạc đạo hữu, là ta, ngươi nhận lầm người rồi a, hồi trước, ngươi còn ăn một hạt đan dược từ chỗ ta, đã quên rồi sao?"
Lục Dương Vinh nói còn chưa dứt lời, lúc này Tiểu Hạc đã nhớ tới hình ảnh lúc trước, bởi vì chuyện này mà mình từng bị mẫu thân dạy dỗ.
"Trù trù!"
Tiểu Hạc đột nhiên kêu to hai tiếng, âm thanh the thé chói tai, mắt lộ ra hung quang.
Lục Dương Vinh vội vàng không kịp chuẩn bị, bị dọa cho thân thể run rẩy, nhịn không được lui lại mấy bước.
"Ha ha ha!"
Nhìn thấy Lục Dương Vinh kinh hãi, Quan Tấn nhịn không được cất tiếng cười to.
Quan hệ giữa Tiểu Hạc và Tô Tử Mặc, trong đệ tử nội môn nào có mấy người biết được.
Trong số mấy người ở đây, cũng chỉ có Nhóc mập mạp biết mơ hồ một chút.
Tô Tử Mặc vỗ nhẹ nhẹ đầu của Tiểu Hạc một cái, cười mắng: "Chim ngốc, hung hăng cái gì thế!"
Một người một hạc ở chung, xưa nay đều như thế.
Nhưng một màn này, lại làm cho hai người Lục Dương Vinh và Quan Tấn trợn to mắt nhìn.
Mặc dù Lục Dương Vinh là đệ tử nội môn, Trúc Cơ trung kỳ, vẫn còn phải cung kính gọi Tiểu Hạc một tiếng đạo hữu, thế mà Tô Tử Mặc lại gọi nó là chim ngốc?
Hơn nữa, tiểu tử này còn đánh Tiểu Hạc!
Quỷ dị nhất là, Tiểu Hạc thế mà không nổi giận, còn đứng đó cọ xát lên cánh tay tiểu tử này...
Nhóc mập mạp nhìn hai người bọn Lục Dương Vinh, lắc đầu, thầm nghĩ: "Nếu như các ngươi biết, đại ca ta từng nhốt Tiểu Hạc hơn ba tháng, chỉ sợ là đều sợ tới mức choáng váng đi."
"Đồng ý?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Tiểu Hạc vội vàng gật đầu, trong mắt đều là chờ mong, chỉ đợi Tô Tử Mặc đồng ý nữa mà thôi.
Tô Tử Mặc nói: "Được, vậy thì cùng đi thôi."
Dừng một chút, Tô Tử Mặc lại cảm thấy có chút không ổn, quay đầu nhìn về phía mấy người bọn Lãnh Nhu, hỏi: "Lãnh sư tỷ, hai vị sư huynh, mang theo Tiểu Hạc cũng không có vấn đề gì chứ?"
"Không, không, không có vấn đề."
Lục Dương Vinh ngơ ngác, theo bản năng đáp lại.
Khóe miệng của Lãnh Nhu hơi vểnh lên, mơ hồ hơi mỉm cười, cũng nhẹ gật đầu.
Còn chưa nói, thực lực của Tiểu Hạc tương đương với Linh Yêu Trúc Cơ cảnh, hơn nữa còn có thân phận của nó, muốn đi cùng, mọi người ở đây ai dám ngăn cản.
"Nếu như là người đã đến đông đủ, chúng ta đi thôi, tranh thủ chạy tới Lâm Phong Thành sớm một chút."
Nhóc mập mạp ho nhẹ một tiếng, xoa tay nói.
Lãnh Nhu gật gật đầu.
Con ngươi của Lục Dương Vinh xoay tròn, đột nhiên nghĩ ra một ý, mở miệng nói: "Sư đệ nói cực phải, chúng ta phải mau chóng chạy tới Lâm Phong Thành, nhưng cảnh giới của Tô sư đệ quá thấp, tốc độ phi hành ngự kiếm sao có thể đuổi kịp chúng ta được."
" Không sai."
Quan Tấn cũng gật đầu nói: "Tuy là chuyến này không có nguy hiểm gì, nhưng ta nghĩ, Tô sư đệ vẫn chớ nên đi thì hơn. Mang theo ngươi, tốc độ của chúng ta quá chậm."
Lục Dương Vinh và Quan Tấn vốn là âm thầm phân cao thấp, nhưng sau khi Tô Tử Mặc xuất hiện, hai người đều không hẹn mà cùng cảm nhận được một chút nguy cơ.
Ngầm hiểu lẫn nhau, một khi tìm được cơ hội, hai người sẽ đả kích Tô Tử Mặc.
Mới nói bóng gió xong, chính là có ý nói Tô Tử Mặc liên lụy bọn họ, là một vướng víu.
Nhưng mà, xác thực là Tô Tử Mặc không có cách nào phản bác chuyện này.
Dù sao tu vi cảnh giới của hắn chỉ là Ngưng Khí tầng chín, ở bên trên tốc độ ngự kiếm phi hành, xa xa không sánh bằng Tu sĩ Trúc Cơ.
Nhưng nếu như chạy ở trên mặt đất, Tô Tử Mặc ỷ vào thân pháp Thần Câu Quá Khích, không cần bộc phát lực lượng huyết mạch, tốc độ đều nhanh hơn so với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ ngự kiếm phi hành!
"Không có việc gì, không có việc gì."
Nhóc mập mạp cười nói: "Ta chở đại ca, cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp hai vị sư huynh."
"Tốc độ của ngươi chính là chậm nhất trong chúng ta, còn muốn mang theo người, há không phải là sẽ chậm hơn!" Quan Tấn nhíu nhíu mày.
Lục Dương Vinh cười cười, nói: "Không bằng thế này đi, thực lực của ta mạnh nhất, chở Tô sư đệ đi."
Sau khi nói xong, Lục Dương Vinh còn vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Lãnh Nhu.
Lời này của Lục Dương Vinh nhìn như là muốn giúp đỡ Tô Tử Mặc, nhưng lại lộ ra ý khoe khoang.